Mười bảy__"Mỹ nam ngư ốm rồi ~_~"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tóm tắt chương Mười sáu☆

(Vì Acc Wattpad của jeon có vấn đề nên jeon bị mất chương 16. Hiện giờ jeon vẫn chưa có cách nào cứu vãn em nó nên phải tóm tắt lại cho mọi người. Chân thành xin lỗi và cảm ơn vì đã thông cảm cho jeon T^T)

Đêm hôm trước, nốc nhiều rượu quá, nửa đêm Quốc Quốc nhà mình mắc tè nên lò dò vào nhà vệ sinh. Đi xong, mắt nhắm mắt mở quái nào lại vào nhầm phòng của Tiểu Tại mà không biết. Hắn đi ngủ không có thói quen mặc áo, lại còn nằm đè lên cả người Tiểu Tại, trong lúc lạnh cóng lần mò tìm chăn còn vô tình sờ từ-trên-xuống-dưới con nhà người ta. Hắn dám tưởng cậu là gối ôm mà ôm ngủ cả buổi. Báo hại sáng hôm sau Tiểu Tại thức dậy nhìn thấy cảnh này la toáng lên, thế là mọi người trong nhà đều chứng kiến được tình huống đáng xấu hổ này của hai bạn trẻ, cậu bị tụi quái nhân cùng phóng trêu mấy câu điên lộn ruột cầm gối đuổi Quốc Quốc còn chả hiểu mô tê gì ra khỏi phòng.

Buổi chiều, mọi người cùng đi câu cá với nhau. Chung Quốc, Tiểu Tại và Mễ Mễ ngồi một thuyền. Chung Quốc mãi mới có một con cá cắn câu, mà lóng ngóng không biết xử lí như thế nào. Tiểu Tại ngứa mắt, giật lấy cần câu trong tay Chung Quốc kéo giúp. Ai ngờ đâu con cá khỏe đến nỗi kéo cả cậu lẫn chiếc thuyền nghiêng ngả. Tại Tại phớt lờ tiếng "Không đáng đâu, bỏ đi" của Quốc Quốc, vẫn gắng sức kéo con cá. Kết quả là "Ùm" một tiếng, cậu bị kéo luôn xuống nước trong lúc còn chưa hiểu sự tình. Chung Quốc còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy Mễ Mễ kinh hãi hét lên:" Mau xuống cứu cậu ấy, Tại Tại... Tại Tại không biết bơi!!!"

___________________

Chỉ nghe "Ùm" một tiếng lớn, cơ thể dường như bị thứ kì lạ nào đó xâm chiếm, nhẹ tênh, sau đó trước mắt tối đen cùng với cảm giác lạnh giá của nước hồ mùa đông đã bao bọc lấy khối óc của cậu.

Tại Hưởng không may nuốt vài ngụm nước, hô hấp trì trệ, thậm chí tới lồng ngực cũng bị áp suất làm cho đau buốt.

May mắn là cậu không chìm quá sâu xuống nước, vẫn có thể đưa tay ra vẫy vùng mấy cái, song cảm thấy ngạt thở nên lại thôi. Tại Hưởng thầm cảm thán, chuyến này đi câu cá không ngờ lại có phúc trở thành mỹ nam ngư, ông trời phen này thật biết cách chiếu cố cậu.

Kết quả là, chưa kịp biến thân thành mỹ nam ngư, eo cậu đã bị vật gì đó cứng như gọng kìm ôm đến phát đau, tất nhiên sau đó là được vật ấy kéo lên khỏi mặt nước.

Tiếp theo chính là cảm giác ánh mặt trời chói chang hắt thẳng vào mặt. Ha ha, thế là lại được nhìn thấy ánh mặt trời rồi! Nhưng chưa kịp vui mừng thì làm quái nào mà cậu vẫn không thở được, cả người rệu rã, tới mắt cũng không mở nổi, và cứ thế mà thiếp đi...

Trong cơn mê, ít ra đại não Tại Hưởng vẫn còn hoạt động, hình như mang máng nghe được vài câu nói.

"Có... có sao không... hình như cậu ấy không thở được..."

Giọng nói ngọt ngào này chắc chắn là của Mễ Mễ.

"Không sao, ngạt nước thôi ấy mà, đợi tôi hô hấp nhân tạo cho cậu ấy là xong."

Giọng nói như đấm vào tai này chắc chắn là của tên ôn thần họ Tuấn kia... khoan đã... oát đờ phắc... anh nói cái giề nhân tạo cơ!!?

....

Tại bố đang cầm đũa xào rau trong bếp nhìn thấy Chung Quốc toàn thân ướt rượt ôm con trai mình cũng ướt chèm bẹp, mặt trắng như tờ giấy vào nhà phải gọi là thất kinh, đánh rơi cả đôi đũa trong tay xuống đất.

"Hưởng nhi..."

"Chúng cháu đi câu cá, cậu ấy không may bị ngã xuống nước, nhưng giờ thì không sao rồi.", hắn đưa tay vuốt hết nước trên mặt xuống đất," Cậu ấy ổn, bác thay quần áo và giữ ấm cẩn thận để cậu ấy không bị cảm là được rồi, cỡ chiều là sẽ tỉnh."

Tại bố nghe hắn trình bày đầy đủ cũng bớt lo lắng phần nào, vừa lẩm bẩm trong miệng vừa đỡ lấy tiểu tử mềm như cọng bún từ tay Chung Quốc.

"Đứa bé này, lúc nào cũng để người khác phải lo lắng."

Hắn giao Tại Hưởng cho Tại bố xong, mới đi về phòng thay quần áo.

Lúc nhìn cậu rớt xuống nước, không cần đến câu "Cậu ấy không biết bơi" của Mễ Mễ, hắn đã không tự chủ được mà nhảy ngay xuống nước rồi. Thực sự khi ấy đầu óc hắn trống rỗng. Hắn không nghĩ đến bản thân, bởi sự sợ hãi khi cậu vuột ra khỏi vòng tay đã chiếm trọn lấy đầu óc hắn, hắn thật lòng đã đặt cậu lên trên chính mình.

Thiếu gia cao ngạo nhà họ Tuấn trong một khắc ấy thực sự đã sợ hãi.

Một người bạn, một đàn em năm dưới, một mối nhân duyên, nghĩ thế nào cũng không đủ xứng đáng để hắn mạo hiểm như vậy, cho dù hắn có học bơi bốn năm rồi đi nữa.

Vậy đối với hắn, Tại Hưởng chính là gì?

Chung Quốc đặt một ngón tay lên môi, mi mắt khép hờ như đang hồi tưởng lại xúc cảm ngọt ngào khi hai bờ môi chạm nhau ấy, trong thoáng chốc một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn.

Suy nghĩ muốn cậu phải trọn đời ở bên.

.......

Bok Jin, Hạo Thạc cùng Nùi Rửa vui chơi trọn một ngày rồi mới thỏa mãn neo thuyền ra về, còn xách thêm hai xô cá làm chiến lợi phẩm. Lúc này họ mới chợt thắc mắc, thuyền bên kia đi đâu mất tiêu rồi?

Hạo Thạc bắt đầu lo sợ cùng hai tên kia đứng trên bãi đá ở mép hồ vì... không ai biết đường về cả. Đúng lúc đó thì thiên thần Mễ Mễ từ đâu xuất hiện trước mặt cả bọn như một vị thần.

"Mọi người bên thuyền Mễ Mễ đi đâu hết rồi vậy?", Bok Jin vội vã hỏi.

Cô gái trả lời với một chút lo lắng còn sót lại trên gương mặt yêu kiều," Tại Tại không may ngã xuống nước, Tuấn tiên sinh đã đưa cậu ấy về nhà rồi. Bác Tại bảo em ra dẫn đường cho các tiên sinh về nhà."

"Tại Hưởng? Cậu ấy không sao chứ?"

"Không sao, chỉ uống vài ngụm nước, chắc cũng sắp tỉnh rồi."

"Tên nhóc này", Hạo Thạc khoanh tay, thở hắt ra một hơi,"Thật bất cẩn quá."

Sau đó mọi người cùng nhau đi bộ về nhà. Về đến nơi, kết quả là nhìn thấy cái con người làm họ lo lắng gần chết đang trùm chăn ngồi húp canh trong bếp.

Bok Jin cởi giày, xông xáo chạy lại hỏi tội Tại Hưởng đầu tiên.

"Tên ngốc nhà cậu có biết tôi đã lo đến nhường nào không hả? Nhìn cái gì mà nhìn, lỡ ốm mất thì sao? Lo mà uống canh đi, uống nhiều lên nữa. Vào nhà quấn thêm chăn vào, trúng gió chết bây giờ. Cậu đấy, có nghe tôi nói gì không hả?"

Tội nghiệp Tại Hưởng mới vừa tỉnh dậy, mới húp được mấy miếng canh đã bị 'bà thím' Bok Jin bắn như súng liên thanh vào mặt, chỉ biết lí nhí trong miệng "Xin lỗi, xin lỗi mọi người" trông phát tội. Chỉ tới khi Bok Jin đòi nắn người cậu xem có gãy mất cái xương sườn nào không, Tại Hưởng mới dám đẩy cậu ta ra, gào lên "Tôi ổn mà".

"Ổn là tốt rồi.", mọi người suýt nữa quên mất còn sinh viên ngành Y Nùi Rửa Chén tiếng tăm lẫy lừng ở đây. Nùi Rửa cẩn thận bắt mạch rồi sờ trán cậu, mỉm cười trấn an," Tiểu tử này khỏe như vâm, nuốt chút nước sông vào bụng không sao đâu, mọi người yên tâm. Trước khi đi ngủ đắp nhiều chăn và bù nước là được."

Mọi người tắm rửa xong hết thì cũng là lúc bữa tối được dọn lên bàn. Hôm nay Mễ Mễ không ăn cùng mọi người vì cô còn vướng việc ở nhà. Tại Hưởng ngồi vào bàn xong, bỗng dưng thắc mắc, tại sao bố mình lại sắp thừa ra một cái bát và một đôi đũa thế kia?

Cậu thầm suy nghĩ, Tại bố, Tại Hưởng, Bok Jin, Nùi Rửa Chén, Hạo Thạc, con cẩu Đản Đản thì không tính... Chung Quốc! Phải rồi, cả ngày nay cậu không nhìn thấy hắn.

Cậu nhớ không lầm thì hắn đã cứu cậu... và sau đó... nhân tạo... nhân tạo.... á?

Nếu hắn không đậu phộng trôi ở hồ nước, cũng không có ở trên bàn ăn, thì chắc chắn cậu nêm kiếm Chung Quốc ở trong phòng hắn.

"Mọi người chờ con một chút."- Tại Hưởng nói, sau đó rời khỏi bàn ăn.

Tốt xấu gì thì cũng phải lôi hắn đi ăn đã rồi mới hỏi tội hắn chứ. Ông bà dạy rồi, làm ma no còn tốt hơn ma đói mà :v

Phòng của hắn tắt đèn tối om, lại còn nóng hừng hực như cái lò nung, cậu vừa mở cửa bước vào mà đã sợ đến nỗi mồ hôi túa ra đầy trán. Mùa đông miền múi đắp chăn ba lớp còn chưa đủ ấm, cớ sao phòng này lại nực như vậy cơ chứ? Tại Hưởng với tay lên bật đèn, kết quả là hình ảnh một nam nhân to lớn nằm co quắp trên giường đập ngay vào mắt.

"Chung Quốc?"

Hắn nằm quay lưng lại với cậu, đáp lại bằng một tiếng ừm hửm nho nhỏ, lại khàn khàn, nghe như một tiếng rên. Tại Hưởng rón rén lại gần mới phát hiện ra hắn đang ngủ, nhưng có vẻ ngủ không ngon, đôi lông mày của hắn nhíu chặt vào nhau, thậm chí hai má cũng trở nên đỏ bừng.

Sờ trán hắn thử, phát hiện ra thân nhiệt của người này thật nóng... không lẽ... không lẽ là ốm sao?

Là bởi vì cậu mà ốm mất rồi sao?

Tại Hưởng thử lay lay cái vai áo ướt mồ hôi của hắn,"Chung Quốc, nè Chung Quốc, anh có ổn không đó?"

Hắn xoay người lại, nhưng không ngồi dậy, lim dim hai mắt khó chịu nói,"Hình như có hơi nhức đầu."

Cậu lại sờ lên trán hắn, sau đó nói," Sốt rồi này, tại sao không nói với tôi?"

Không ngờ hắn lại đáp lại bằng một nụ cười tinh quái,"Lo lắng cho tôi?"

Bệnh hay không thì tên ôn thần này cũng thật lưu manh đến đáng sợ :v

"Nằm ở đây đi, tôi đi kiếm chút gì hạ sốt cho anh.", dù vậy, cậu vẫn không nỡ bực mình với người ốm,"Đừng có đứng dậy đi đâu đấy."

Tại Hưởng quay lại bếp, và đại mấy miếng cơm vào miệng bất chấp bố hết lời la mắng là ăn không đủ chất, sau đó bật bếp hâm lại nồi canh lúc nãy bố hầm cho cậu uống, còn tiện tay làm thêm một chút cháo trắng.

"Hưởng nhi, con đang làm gì vậy?", bố cậu hỏi, kéo theo sự tò mò của lũ bạn ngồi trên bàn ăn.

Cảm thấy giải thích lúc này thì thật phiền phức, cậu đáp qua loa là làm cho Chung Quốc, sau đó mang hai bát thức ăn phi vào phòng hắn.

Bất quá cũng bởi vì cứu cậu phải nhảy xuống hồ mà hắn bị cảm, cậu không chỉ nợ hắn một cái mạng thôi đâu. Tại Hưởng dựng hắn dậy, lót dưới lưng hắn một cái gối, để hắn nửa nằm nửa ngồi trên giường, còn cẩn thận tém hai bên mép chăn lại rồi mới đưa bát cháo đến tay hắn.

Chung Quốc tỏ ra có chút bất ngờ khi nhận lấy bát cháo,"Cậu làm?"

"Nhiều lời, ăn mau đi.", không hiểu sao cậu cảm thấy có chút xấu hổ, cứ dí cái bát vào tay hắn.

Chung Quốc cúi xuống nhìn cái bát, rồi lại ngước lên nhìn cậu, nói," Tôi không có tự ăn được."

Tại Hưởng cảm thấy có chút gọi là muốn ói máu, đồ vụ lợi, anh bị cảm chứ có bị què tay đâu mà không tự ăn được, tính được voi đòi Hai bà Trưng phỏng?

Chưa kịp mở miệng ra chửi, hắn đã đặt lại cái bát vào tay cậu, sau đó mặt dày há miệng ra, còn "Aaa" một tiếng thật lớn.

Không ngờ hắn làm vậy hiếm hoi có chút trông thật... đáng yêu?

Rốt cục, ai đó lại không nhịn được mà 'miễn cưỡng' mang cháo trong bát bón cho tên to xác này ăn. Ai suốt đời không ăn cháo hành thì không biết rằng mùi vị cháo rất ngon :v (Chí Phèo hiện hồn). Chung Quốc xử gọn gàng bát cháo, lại xử tiếp bát canh hầm nóng từ tay 'chú bảo mẫu' Tại Hưởng, mồ hôi đã chảy ra ướt đầm cả áo, tất nhiên bản thân cũng cảm thấy khá hơn đôi chút.

Mồ hôi ra nhiều đến nỗi mái tóc màu sợi đay của hắn bết lại trên vầng trán trắng trẻo. Mới nãy thấy lạnh, không ngờ ăn xong lại thấy nóng. Trong lúc Tại Hưởng mang bát đi rửa, hắn tranh thủ cởi áo len, còn tháo nốt cả ba nút đầu của cái áo sơ mi đang mặc ra. Kết quả là lúc cậu mang chậu nước ấm vào phòng, nhìn thấy hắn đang nằm nghiêng người chống tay lên giường nhìn cậu, một mảng ngực lại cứ lồ lộ ra, thiếu chút nữa đánh rơi cả chậu nước trong tay xuống đất.

"Anh... anh làm gì đó?"

"Nóng quá.", lại là cái nụ cười ma mãnh đáng ghét ấy.

Tại Hưởng mang nước vào cho hắn lau mặt, ai dè tên lưu manh này lại lặp lại cái điệp khúc "Tôi không có tự làm được", cậu đành phải lau mặt giúp hắn. Vừa lau vừa rủa thầm trong bụng, đáng ghét đáng ghét ngàn vạn lần thật đáng ghét. Tại Hưởng cầm khăn mặt chà sát mạnh đến nỗi từng mảng từng mảng da mặt hắn đều lần lượt đỏ ửng lên, vậy mà Chung Quốc lại im lặng hết sức ngoan ngoãn mặc cho cậu hành hạ, môi không hé lấy nửa lời. Hừ, da mặt mi dày quá rồi, ta phải mài bớt cho bõ ghét mới được.

Lau mặt xong, cất cái khăn đi, cậu vừa ngước mặt lên, không ngờ lại đụng ngay ánh nhìn chăm chú từ phía hắn.

Đôi đồng tử màu cà phê nhàn nhạt ấy cứ dao động không ngừng, tròng mắt trong vắt, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy rằng tâm tư của con người này thật khó đoán vô cùng.

Hắn nhìn cậu một lúc, sau đó ngoắc ngoắc tay bảo cậu,"Lại đây."

Thái độ quá ư hách dịch, tính xem cậu như culi sao?

Nghĩ một đằng nhưng lại làm một nẻo, tuy vậy bạn Hưởng vẫn hết sức ngoan ngoãn đi ra chỗ hắn đang nằm.

"Gần hơn chút nữa.", Chung Quốc lại ngoắc tay.

Bây giờ thì cậu đã đứng sát bên giường hắn luôn rồi, không ngờ khoảng cách này lại làm vật bên ngực trái của cậu "Bùm bùm" mấy tiếng hết sức mạnh mẽ.

Không hiểu tại sao Tại Hưởng cảm thấy tên này lại sắp giở trò ấy nhỉ?

Sau đó hắn lại nói gì rất nhỏ, nhỏ đến nỗi cậu không nghe được mà phải cúi đầu xuống,"Anh nói cái gì c..."

Ngay lúc cậu vừa cúi đầu xuống, không ngờ hắn lại rướn người lên, sau đó, chính là cảm giác hai mảnh mềm mại không rõ nghĩa dán chặt lên môi.

Chung Quốc đưa hai bàn tay còn âm ấm vì sốt lên giữ chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, tận tình dây dưa mảnh môi mềm như cánh hoa, mặc cho Tại Hưởng đang trợn tròn hai mắt lên hết sức đáng sợ.

Cậu ngây ngốc đứng trơ như khúc gỗ để mặc cho hắn dần rút cạn toàn bộ oxi của mình, thậm chí cho tới khi hắn thả hai môi mình ra rồi, vẫn quên mất bản thân mình chính là người trần mắt thịt mà đã là con người thì nhất định phải hô hấp.

Chung Quốc nhìn cậu nhịn thở tới nỗi mặt tím như gan heo, không nhịn được phì cười, búng nhẹ chóp mũi cậu một cái,"Đồ ngốc này, hôn phải thở bằng mũi chứ, hay...", hắn nhe răng cười," Hay là muốn tôi hô hấp nhân tạo cho tiếp?"

Tại Hưởng hít một hơi căng lồng ngực, hô hấp đủ rồi, khuôn mặt từ màu tím lại chuyển sang đỏ tưng bừng, lắp bắp chỉ vào mặt hắn:"Anh... anh làm gì..."

"Bắt cậu lây cảm chứ làm gì", Chung Quốc tỉnh bơ đáp," Còn không phải vì cậu mà tôi bị cảm sao? Cậu phải bệnh chung với tôi thì mới công bằng chứ."

Tại Hưởng mất thêm năm phút để trấn tĩnh, cuối cùng lại không nhịn nổi mà thượng một cú vào đầu gối hắn.

"Quân lưu manh!!! Lưu manh lưu manh lưu manh!"

Nói xong lại cảm thấy xấu hổ vô cùng, ngượng tới chín cả mặt, cậu muốn bỏ ra ngoài cho tên này sống chết mặc kệ quá. Ai dè vừa quay lưng đi, một cỗ ấm áp đã nắm lấy tay cậu, sau đó vận sức mà kéo cho cậu ngã luôn xuống giường.

"Anh còn định làm gì?"

"Lỡ ban đêm tôi lại phát sốt lên nữa thì sao? Cậu không lo cho tôi?", hắn long lanh hai mắt nhìn hết sức giả tạo, nhưng đã nói rồi mà, biết làm sao bây giờ, cậu đâu có nỡ để hắn phát bệnh mà đột tử lúc nửa đêm?

Cuối cùng (một lần nữa :))), Tại Hưởng lại cầm lòng không đặng mà phải nằm xuống giường ngủ cùng với hắn.

Chung Quốc đệ nhất lưu manh lúc ngủ còn cố ý ôm cậu chặt như gọng kìm, gác đầu lên hõm cổ cậu thở đều đều mà ngủ, thậm chí cậu gạt chân hắn ra mấy lần mà khômg được. Hắn trực tiếp xem cậu như gối ôm mà ôm chặt vào lòng, tới chuyện nóng nực khi nãy cũng chẳng màng đến, cả tay lẫn chân đều gác cả lên người cậu, Tại Hưởng có muốn trốn cũng không được.

Được cái là cả đêm hắn không hề phát sốt thêm một lần nào cả. Sờ trán hắn lần cuối, sau đó Tại Hưởng mới yên tâm nhắm mắt ngủ trong lòng hắn.

Về phía Chung Quốc hắn lại cảm thấy lần này bị ốm quả không phí chút nào.

Tại Hưởng à, biết đến khi nào đồ ngốc nhà em mới nhận ra là tôi yêu em đây?

__________

Gửi lời chào thân ái tới ba mụ KittySusu,TaraHnVick1230


















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net