4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống của cậu vẫn rất tươi đẹp, khi dọn ra một chỗ trống cho Kim Taehyung bước vào, anh đã từng là phần quan trọng nhất đối với cậu, cuộc sống tươi đẹp ấy vây quanh anh, nâng niu anh, ôm lấy anh và dành cho anh tất cả sự chú ý. Nhưng vẫn là cuộc sống đó khi tống khứ một Kim Taehyung đi rồi, nó vẫn tiếp tục nhường chỗ cho một người khác, vẫn rất tốt đẹp, vẫn là cuộc sống đáng ra Jeon Jungkook luôn có được mà không phải nhận lấy phiền não khi chứa chấp vào một Kim Taehyung.

Cậu xem ra vẫn rất ổn khi không có anh bên cạnh.

Không công bằng. Thật sự không công bằng.

Taehyung ngồi một lúc cảm thấy nuốt không trôi bèn mượn cớ bỏ ra ngoài. 

Anh ghé vào tiệm tạp hóa mua một bao thuốc, tìm đến khu vực hút thuốc ở sau nhà hàng. Thật ra anh chỉ vừa hình thành thói quen này dạo gần đây, khi anh cảm thấy việc đi dạo đã không còn tác dụng như trước. Taehyung đứng tựa người vào lan can, nhìn xuống dãy nhà bên dưới. Chỗ anh đang đứng nằm trên tầng hai của nhà hàng, xung quanh yên tĩnh trống trơn, chỉ có vài chiếc ghế gỗ bị hư ném gọn vào một góc. 

Taehyung đưa mắt nhìn chúng, cảm thấy tâm tình thật hỗn độn. Anh đứng được một lúc, bất chợt cánh cửa phía sau lưng anh khẽ động. Kim taehyung không có lấy chút phản ứng, chỉ đưa tay gõ nhẹ vào điếu thuốc, định bụng xoay người rời đi nhường chỗ cho 'vị khách' tiếp theo. Anh vốn không thích chia sẻ nơi riêng tư với một ai đó khác, vì vậy nên cũng không có lý do gì để ở lại.

Nhưng khi vừa xoay đầu, điếu thuốc trên tay anh bất chợt rơi xuống sàn.

Kim Taehyung mở to mắt, thình lình đối diện với Jeon Jungkook đang đứng ngay trước mặt.

Cậu nở nụ cười, bước chân tiến về phía anh không nhanh không chậm. Biểu cảm người này đúng thật không hề biểu lộ hết hoàn toàn, chỉ thấy một vẻ nhàn nhạt trầm ổn. Điều này đi ngược lại với mong đợi của Taehyung và vượt ngoài suy nghĩ của anh. Từ trước đến nay điều anh sợ nhất là dáng vẻ trầm ổn này của Jungkook. Cậu có thể ồn ào nói chuyện cả ngày, có thể bám lấy anh mè nheo không buông, cũng có thể tỏ ra cáu gắt hay thậm chí là ghen tị, nhưng nét mặt này chính là Kim Taehyung lần đầu tiên nhìn thấy, và cũng là lần anh cảm thấy không dám đối mặt với cậu.

Điếu thuốc rơi xuống sàn theo ánh mắt của Jeon Jungkook, cậu đảo mắt nhìn vào gương mặt đang chứa đựng nhiều loại biểu cảm của Taehyung, trong con ngươi chợt ánh lên chút sự xót xa.

"Em...cũng ở đây à?"

Taehyung mở lời.

Trong lòng anh nặng nề đến không thở nổi, sợ rằng bản thân để lộ sự run rẩy, vì vậy sau khi nói xong câu ngắn gọn kia cũng chẳng mở miệng nói thêm gì.

Jungkook khẽ gật đầu, "vâng, em đi ăn với bạn--"

Chưa để cậu nói hết câu, Kim Taehyung đã lập tức hít sâu một hơi rồi nói:

"À, được rồi em không cần nói thêm đâu, xem ra em vẫn sống rất tốt nhỉ? Chắc là em không có điều gì muốn nói với anh đâu, chúng ta nên rời khỏi đây nhanh thì tốt hơn, mọi người đang đợi anh ở ngoài, cả em nữa."

Taehyung toan bỏ chạy, lại bị Jungkook kéo tay lại. lực tay cậu không mạnh, nhưng đủ khiến anh giật mình. Anh rụt mạnh tay, nhanh chóng tránh xa khỏi Jeon Jungkook vài mét.

"Anh, mình còn chưa nói xong, anh không muốn gặp em đến vậy à?"

Jungkook biểu cảm hơi hờn dỗi, thở dài một hơi.

"Không có."

"Vậy vì sao lại tránh né em?"

Taehyung không thể trả lời, vì vậy chỉ bèn im lặng.

"Không có điều gì muốn nói với em sao?"

"Không."

"Thật sự là không có à?"

Jungkook rầu rĩ nói.

"Vậy thì..."

Nói đoạn, cậu lập tức ngoảnh mặt bước về phía cánh cửa. Jungkook vốn không phải muốn bỏ đi, cậu biết tỏng Kim Taehyung vốn đang nhìn mình với cặp mắt cực kì khẩn trương. Nhưng cậu cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này, bước đi thoạt trông có vẻ nhanh chóng nhưng thực chất là cố tình bước chậm lại, ánh mắt cũng dán vào chiếc gương bị bể phía đối diện, thăm dò toàn bộ biểu cảm của người kia.

"Jungkook."

Jeon Jungkook thoáng chút mừng rỡ trong lòng.

"Em đây."

"À thôi, không có gì đâu."

Nói rồi, Kim Taehyung lao như bay về phía cánh cửa, thành công bỏ chạy xuống tầng dưới, để một mình Jeon Jungkook ngơ ngác chưa kịp phản ứng, trong lòng có sự hụt hẫng khôn tả.

Trở về nhà, Park Jimin trông thấy Kim Taehyung như sắp sửa thật sự biến thành bộ xương di động, hỏi thế nào cũng không trả lời, cứ im ỉm giống như người câm vậy. Hắn trong lòng bực dọc nghĩ có lẽ cái tên oắt con kia hẳn đã làm ra chuyện gì lớn lắm, mới khiến Kim Taehyung thành ra bộ dạng này. nhưng nghĩ nghĩ lại, thật ra cũng chưa đến lượt cậu làm gì anh, Kim Taehyung này bẩm sinh là kẻ suy nghĩ nhiều, không chừng chính anh lại là kẻ làm bản thân ra nông nỗi này mà không hay biết. 

Park Jimin chơi chung với bọn họ nhiều năm, hắn biết Jeon Jungkook sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng với Kim Taehyung, trừ việc giả vờ có bạn gái để lừa anh phải khổ sở.

Điều này hắn cũng không quá tán thành, vốn nghĩ Jeon Jungkook này sẽ dùng lại tuyệt chiêu mè nheo cũ rích kia, không ngờ lần này lại thay đổi chiến lượt 360 độ, làm Park Jimin hắn cũng không kịp trở tay. Cái tên này bình thường là cặn bã mười phần thì thôi đi, hôm nay nghĩ ra chiêu trò dụ hổ vào hang này cũng càng cặn bã gấp bội. Cậu ta rõ ràng biết Kim Taehyung là loại người gì, sao có thể dễ dàng hạ mình nhận sai, đã như vậy trong chuyện này là anh nhất quyết tống cổ Jeon Jungkook đi, làm sao có thể vì lý do gì mà quay đầu hối hận.

Nhưng hắn cũng nhất định không ngờ tới phản ứng như sắp sửa đầu hàng này của Taehyung, thật khiến cho hắn không thể tin nổi. Hắn gật gà gật gù một lúc, nghĩ thế nào lại cảm thấy cái chiêu trò cặn bã của cái tên cặn bã này lại thật sự có tác dụng. Nhìn xem, gương mặt hối hận nhận sai của ai kia bây giờ chính là kết quả đáng khâm phục nhất.

"Taehyung? nghĩ gì vậy?"

Kim Taehyung hơi giật mình, hình như bị nhìn trúng tim đen, anh hơi tỏ ra khó chịu, nhanh chóng bỏ vào phòng.

Ba ngày sau, trong lúc Park Jimin đang bận bịu sắp xếp lịch trình chuẩn bị đi công tác ngắn vài hôm, vốn còn đang đau não không biết nên giải quyết lịch công tác gấp rút này như thế nào, Kim Taehyung nghĩ nghĩ thế nào lại đột dưng đứng trước mặt hắn, khoanh tay tuyên bố một câu xanh rờn:

"Tớ sẽ đồng ý hẹn hò với Min Yoongi."

Park Jimin nghe xong suýt thì la toáng lên.

Hắn kì thực không biết nên phản ứng thế nào, cũng không hiểu nổi cái tên này đang nghĩ gì trong đầu. Mới ba ngày trước còn tỏ ra khó chịu vì nhìn thấy tên họ Jeon kia đi với người khác, vốn nghĩ anh còn có ý định xuống nước hối lỗi, vậy mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết vị thần 'cặn bã' trong anh đã làm cách nào khiến cho Kim Taehyung thay đổi ý định một cách nhanh chóng như vậy. Park Jimin không nghĩ ra nguyên nhân nào thỏa đáng, hắn hết ú ớ rồi lại im lặng, trả lời cũng trả lời không nổi.

Kim Taehyung là người hiểu rõ quyết định này của bản thân anh hơn ai khác. Cũng không phải đột nhiên anh cảm thấy không còn yêu Jeon Jungkook nữa, mà là vì nhất quyết không muốn buông xuống tự tôn của mình, càng là vì anh đột nhiên nghĩ rằng nếu không chịu mở lòng hướng ra ngoài để tìm kiếm, cứ mãi dung túng cho một người mà đối với anh đã không còn chút tình cảm, vậy thì Kim Taehyung cũng không có lý do đặt cược rằng khi anh quay về tìm cậu ta, Jeon Jungkook sẽ mở lòng đón nhận anh. 

Tất nhiên hai việc này cũng không liên quan quá nhiều, chỉ là anh đang cố tìm một lý do để bản thân không phải cảm thấy bứt rứt vì nghĩ Jeon Jungkook không còn đếm xỉa gì tới anh mà đã tìm được một người mới tốt hơn anh mà thôi.

Vì vậy, anh muốn đặt ra một điều kiện với Min Yoongi.

Nếu hắn chịu thử hẹn hò một hôm với Taehyung, có thể anh sẽ vì vậy mà suy nghĩ lại.

Dù gì Jeon Jungkook đã không cần anh nữa, vậy anh thà không cần cậu.

"Cậu nhất định sẽ hối hận."

"Không, tớ sẽ không hối hận."

"Đừng nghĩ làm như vậy sẽ trả đũa được cậu ta. Tớ nói cậu biết, nếu cậu vì bản thân mà làm tổn thương người mà mình không yêu, tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu."

Park Jimin nghiêm túc khoanh tay nói.

Kim Taehyung nghe xong câu này, đột nhiên khựng lại đôi lát.

"Không nghĩ cậu lại làm đến mức này, đồ cặn bã."

Nói đoạn, Jimin nhanh chóng nhấc điện thoại lên rồi bỏ ra ngoài.

Taehyung ở lại phòng, xếp bằng ngồi trên ghế sofa, thơ thẩn nhìn vào không trung. 

Park Jimin không hi vọng anh sẽ thật sự làm như vậy, nhưng hắn vẫn có một nỗi lo lắng vô hình, vì vậy hắn cũng không thèm nói chuyện với Taehyung suốt buổi tối hôm đó. Hắn ra ngoài ăn tối với bạn và trở về lúc gần khuya. Hắn đem về cho Kim Taehyung một phần mỳ ý sốt kem vì đây là món ưa thích của anh. Và đúng như dự đoán của Park Jimin, anh đã ngồi thừ người ở đấy đến tận gần khuya mà chưa hề có thứ gì bỏ bụng.

Thật ra là có, Taehyung đã uống tận ba lốc sữa dâu và quăng vỏ hộp đầy trên bàn. Park Jimin nhăn mày, càu nhàu mấy câu rồi cũng đem mấy vỏ lốc sữa vào thùng rác. 

"Cậu thật là, có cần bạc đãi bản thân như vậy không? Đồ trẻ con."

Park Jimin càu nhàu đôi lát theo thói quen rồi cũng nhanh chóng dọn sạch sẽ đống đồ trên bàn, hắn thầm tự nhủ bao nhiêu năm nay sẽ đích thân chăm sóc cho Kim Taehyung cho đến khi anh lập gia đình. Cũng chẳng hiểu vì sao hắn lại tự rước phiền phức vào người mình như vậy.  Vốn dĩ hắn và anh là thanh mai, từ nhỏ đã sống cạnh nhau, Kim Taehyung lúc sinh ra bị thiếu tháng, thiếu dinh dưỡng nhiều dẫn đến bị còi xương nghiêm trọng, khác với Park Jimin bụ bẫm vừa chào đời đã có đủ tóc đủ răng, nặng hẳn gần năm kí. Có lẽ cũng vì vậy mà hắn từ sớm đã sinh ra cảm giác muốn bảo bọc Taehyung, che chở cho đứa nhóc gầy như nhái chỉ bằng một nửa của mình. Một phần là vì hắn vốn được người thân gia đình chăm sóc rất kĩ, mẹ hắn từ nhỏ đã dạy cho Park Jimin cách chăm sóc bản thân, hắn là một tên cầu toàn, cái gì cũng muốn làm theo ý mình, vì vậy hắn đương nhiên không nhìn được cảnh Kim Taehyung một ngày ăn không đủ ba bữa, đi ngủ cũng không đúng giờ, ăn uống toàn những thứ có hại, một mình lay lắt sống bừa bãi ở ngoài mà không có hắn ở bên cạnh chăm sóc nhắc nhở.

Park Jimin cũng tự hào rằng trên đời này không ai đối tốt với Kim Taehyung bằng hắn. Mà cái tên duy nhất mà hắn tin tưởng có thể thay mình chăm sóc được một tên cặn bã như anh chỉ có thể là Jeon Jungkook mà thôi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net