4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe thấy tiếng cười khúc khích trong lòng, Chính Quốc cúi xuống.

"Cười cái gì mà cười, không thấy anh rất ngầu hả?"

"Ngầu cái kẹo em đang tính ăn nè! Trông chú buồn cười quá chời!"

Các bạn học nữ thấy người trong lòng Chính Quốc cười đùa cùng nói chuyện, không biết đang nói cái gì! Liền cảm thấy ghen tị!

"Kia là ai thế!"

"Thằng hồ ly này!"

"Nhưng bắt cặp với ai bây giờ!"

Chính Quốc đưa Thái Hanh vào sảnh chính, liền bỏ tay đang ôm kín mít ra. Nhìn thấy mái tóc của Thái Hanh dính vào mặt vì toát mồ hôi, gã vuốt vuốt rồi thổi nhẹ.

"Thổi nhẹ thôi chứ, thổi gì mà vào hết mắt em như mở quạt vậy nè!"

Thái Hanh cảm thán, sảnh chính đang có tiếng nói chuyện bỗng dưng im bặt. Cái gì cơ? Cậu nhóc kia là ai mà dám nói năng với Điền Chính Quốc nổi danh ở trường đại học này vậy? Những bạn học nữ đang cười thầm trong lòng, liền tự hỏi không biết Chính Quốc sẽ xử lý như thế nào. Tát? Hay đánh như mấy tên thanh niên trẻ trâu ở trường?

"Rồi rồi, đây thổi nhẹ đây!"

"Mát ghê, thổi vừa phải tí nha, không về nhà món kẹo sẽ hết đó!"

"Đừng! Đừng ăn hết mà! Đây đây nhẹ đây, đủ mát chưa?"

Clm. Ê tôi mới nhìn nhầm hả? Điền.. Đ-Điền Chính Quốc vừa phải van xin tên nhóc lạ hoắc kia sao? Cả khán phòng im lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng thổi của gã. Chính Quốc đưa Thái Hanh vào phòng chờ lễ khai mạc diễn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net