Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh nằm sấp trên người Điền Chính Quốc, như có như không được anh vỗ nhẹ, được luồng gió thổi vào trong phòng, có chút buồn ngủ, cọ bên cổ Điền Chính Quốc ngáp một cái: "Buồn ngủ quá, nhưng mà bài tập còn chưa viết xong."

"Tớ sẽ không viết giùm cậu." Điền Chính Quốc thờ ơ lật người lại đem cậu đặt trên giường, vừa cởi cúc áo vừa đi tới phòng tắm.

"Còn chưa kêu cậu giúp." Kim Thái Hanh lầm bầm một câu, trườn người lên tìm được cái gối, ngáp một cái chui vào trong chăn.

Cậu nhắm mắt lại đang ngủ, trong mơ một mảnh tối đen, cậu mặc quần đùi ngồi trên bờ biển chơi đắp cát, nước biển lên xuống lướt qua mắt cá chân cậu, dịu dàng như gió.

Cậu hết sức chăm chú mà đắp một tòa thành nhỏ, xây dựng hàng rào vây quanh vườn hoa cùng với mái nhà đồ sộ, đến khi hoàn thành, cậu hết sức phấn khởi ngẩng đầu hô: "Chính Quốc, cậu xem! Chính Quốc?"

Trên bãi biển không một bóng người, chỉ có âm thanh của nước biển theo gió vỗ trên bờ cát, rào, rào, rào. Kim Thái Hanh sợ hãi một trận, cậu muốn đứng lên, trên mắt cá chân lại có thêm xúc cảm ướt át, cậu cúi đầu thì thấy ——

"A ——"

Kim Thái Hanh kêu gào ngồi dậy.

"Làm sao vậy?" Điền Chính Quốc đang ngồi ở bên giường lau tóc, nghe thấy ném khăn đi, xoay người lại ôm cậu: "Gặp ác mộng?"

Kim Thái Hanh kinh hồn chưa định hình lại được dựa trên người anh, ngón tay chạm đến lòng ngực trần trụi rắn chắc bên trong áo tắm mở ra của anh, nghĩ lại mà sợ đem mặt dán lên.

"Thịch, thịch........." Điền Chính Quốc tim đập ấm áp mà mạnh mẽ, xua tan tất cả di chứng của ác mộng để lại.

"Tớ lại mơ thấy có người tới túm chân của tớ." Kim Thái Hanh khàn giọng nói.

"Túm thế nào?" Điền Chính Quốc nắm cái chân nhỏ của cậu đem người kéo lên chân mình, áo ngủ của Kim Thái Hanh ở bên hông có một dây lưng buộc lại, lăn qua lăn lại như này đã bị kéo ra, rơi vào trên cánh tay anh, lộ ra một mảnh trắng nõn phía sau lưng.

Ánh mắt Điền Chính Quốc thâm trầm mà lướt qua vài lần: "Túm như vậy sao?"

Kim Thái Hanh ôm lấy cổ anh gật đầu.

Điền Chính Quốc lấy khăn ướt lau mồ hôi lạnh cho cậu: "Có thể là ban nãy cậu ngủ tư thế không đúng, tớ cầm chân cậu sửa lại một chút."

Ngay lập tức Kim Thái Hanh nghiêng đầu lườm Điền Chính Quốc một cái: "Tớ đã quên béng cái ác mộng này, đều tại cậu."

Điền Chính Quốc nhướn mi, xoay người tắt đèn: "Ai bảo cậu tự mình nhát gan còn xem phim kinh dị. Xuống, ngủ."

Kim Thái Hanh lộn mèo, ngủ kế bên Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc không thể không lách qua ngủ bên cạnh cậu.

"Cửa sổ đóng chưa?"

"Đóng lâu rồi."

"Đèn đường bên ngoài thật sáng."

Điền Chính Quốc chìa tay che mắt cậu lại: "Rèm cửa sổ đóng lại rồi, bên ngoài có bảo an tuần tra, đừng nghĩ nhiều."

Kim Thái Hanh sáp lại bên người Điền Chính Quốc, ngón tay mò tới cổ nắm lấy cổ áo áo ngủ của anh, như bắt lấy một cái dây thừng cứu mạng.

"Chính Quốc, tớ nói cho cậu một bí mật." Cậu ở bên má Điền Chính Quốc nói khẽ.

Điền Chính Quốc "Ừ." một tiếng: "Nói."

"Thật ra bữa đó tớ không phải xem phim kinh dị." Kim Thái Hanh trên mặt nóng rần rần, níu chặt áo Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nắm một tay cậu không cho cậu lộn xộn: "Là cái gì?"

Kim Thái Hanh xấu hổ, giọng nói nhỏ như muỗi kêu ruồi: "Chính là cái loại mà.........Nam nhân cùng nữ nhân.........Cùng nhau........."

"Porn?" Giọng Điền Chính Quốc đột nhiên lạnh: "Ai đưa cho cậu?"

Kim Thái Hanh bị anh dọa, nói nhỏ xíu: "Không cẩn thận thấy."

Giọng Điền Chính Quốc kiên quyết: "Cậu không nói, tớ tự mình kiểm tra."

Kim Thái Hanh quýnh lên, giọng nói trái lại lớn hơn: "Cậu đừng tra, là người ở trong game, không liên quan gì. Tự tớ tò mò nên vào xem."

Điền Chính Quốc "Ồ." một tiếng, nghe không ra là giận hay vui.

Đêm nay trăng sáng lắm, kéo rèm trong phòng vẫn còn tia sáng sót lại, Kim Thái Hanh chớp mắt ngẩng đầu cố gắng phân biệt hình dáng vẻ mặt Điền Chính Quốc.

Cậu dường như có chút lấy lòng nói: "Tớ xem xong sau đó thường xuyên gặp ác mộng, không bao giờ xem nữa."

Điền Chính Quốc không lên tiếng, chỉ sờ đầu của cậu. Kim Thái Hanh cọ tay anh, lá gan lại lớn hơn một chút: "Chính Quốc, cậu có xem qua cái thứ này hay không.........Loại video này nè?"

Điền Chính Quốc im lặng trong phút chốc, trả lời: "Không có."

"Thật sự?" Kim Thái Hanh giọng nói phát run.

"Thật sự." Điền Chính Quốc đem chăn kéo cao, dừng ở trên lưng trần trụi của cậu: "Cậu hỏi cái này để làm cái gì?"

Kim Thái Hanh tựa như thẹn thùng, đem đầu vùi bên gáy anh, run rẩy hỏi: "Vậy cậu.........Cậu cũng chưa từng thấy phụ nữ.........Chỗ đó sao? Tiết Sinh có dạy cái này? Tớ không biết."

Điền Chính Quốc hít thở chậm lại, im lặng từ từ thở ra một hơi, anh trả lời: "Không có dạy cái này, tớ chưa thấy qua, cũng không có hứng thú biết rõ."

"Tại sao?" Ngón tay Kim Thái Hanh cầm lấy áo anh quấn lại, gần như muốn đem áo xé thành mơ khô.

"Cậu hỏi tại sao?" Điền Chính Quốc đột nhiên trở mình đem Kim Thái Hanh đặt dưới thân, cặp mắt kia trong bóng tối sáng như sao sớm, anh trầm giọng nói: "Ai kêu người tớ thích, cậu ấy không phải là con gái."

Kim Thái Hanh bị anh nhìn chằm chằm, từ sau lưng đến hai má nóng như lúc nấu cơm, cậu chịu không nổi rên một tiếng, đưa tay che mặt mình lại.

"Che cái gì? Bây giờ mới thấy xấu hổ?" Điền Chính Quốc lạnh lùng nói: "Còn chọc tớ như vậy, tớ phải cho cậu xem tốt như nào."

Kim Thái Hanh nức nở một tiếng, tay còn che mặt, vừa kéo vừa khóc lên.

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ thở dài, kéo tay cậu đem cậu ôm lại: "Lại sao nữa?"

"Cậu.........Dữ.........Dữ với tớ." Tay áo áo ngủ của Kim Thái Hanh tụt xuống, nửa người trần trụi dựa trên cánh tay anh, cơ thể trắng nõn ở dưới ánh trăng giống như một nắm tuyết mới.

Điền Chính Quốc giữ chặt eo cậu, ở trên mặt cậu chùi một chút, nhịn không được dùng một chút lực: "Cậu còn ủy khuất. Không cho tớ câu trả lời còn chọc tớ như vậy."

"Không có........." Kim Thái Hanh ngẩng mặt nhìn anh, hai mắt đẫm lệ mông lung: "Không có không cho cậu."

"Vậy cậu nói."

Kim Thái Hanh dựa lên vai anh, cậu vừa khóc vừa kích động, trên mặt ẩm ướt, giống như con hải yêu từ đáy biển bò lên.

"Cậu........." Kim Thái Hanh lại duỗi tay níu cái áo nhăn nhúm của Điền Chính Quốc, níu xong rồi quấn lại: "Cậu cam đoan.........Về sau không xem cái khác.........Người, loại video này cũng không xem."

Điền Chính Quốc tim muốn chảy, trong lòng có chút chua xót mà ở trên trán cậu hôn một cái, thấp giọng nói: "Tớ cam đoan."

".........Ừ," Kim Thái Hanh thẹn thùng ngẩng đầu nhìn anh một cái: "Bây giờ cậu có thể hôn tớ."

Điền Chính Quốc thiếu chút nữa cười: "Hôn chỗ nào?"

Kim Thái Hanh hơi nâng cằm lên, lông mi run run nhắm lại, giống như con bướm tự nguyện dâng tặng.

Điền Chính Quốc cúi đầu, ở trên môi cậu nhẹ nhàng chạm một cái. Lần này nhẹ như con bướm vỗ cánh, Kim Thái Hanh lại phản ứng quá mức đem mặt trốn vào cổ Điền Chính Quốc, đem khuôn mặt đỏ bừng cùng khóe môi giương lên toàn bộ đều dấu đi.

Điền Chính Quốc nói: "Mười hai giờ, ngày mai cậu lại không dậy nổi."

"Nhưng bây giờ tớ không buồn ngủ." Kim Thái Hanh lầu bầu nói.

Điền Chính Quốc đem giường chuẩn bị tốt, vén chăn lên vô nằm trước, hướng Kim Thái Hanh mở rộng vòng tay, rõ ràng là muốn ôm cậu ngủ.

Kim Thái Hanh lộ ra nụ cười, dựa vào trong lòng ngực anh, quăng giày bò vào trong chăn: "Vậy cậu đếm cừu cho tớ."

Điền Chính Quốc tắt đèn, nhắm mắt lại nói khẽ: "Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu........."

Kim Thái Hanh thoải mái mà nhắm hai mắt lại.

Đến ngày hôm sau Điền Dao gọi điện thoại tới, cậu còn đang ở trong mơ chơi cùng cừu.

Điền Chính Quốc đem cậu từ trên giường kéo dậy, tròng lên một cái áo len mỏng màu trắng. Kim Thái Hanh mơ mơ màng màng, miệng bị nhét cái bàn chải đánh răng chạy bằng điện, bị vị bạc hà kích thích làm cho tỉnh: "Mấy giờ?"

Điền Chính Quốc ở trong phòng thu thập cặp sách của cậu: "Bị trễ rồi."

Kim Thái Hanh hoảng loạn xuống lầu, Điền Chính Quốc đi theo phía sau cậu cầm theo hộp đồ ăn sáng. Điền Dao từ trong gương chiếu hậu thấy anh trai của cô đỡ lấy cái bàn nhỏ bày bữa sáng, không khỏi mím môi: "Anh anh ở nhà Kim Thái Hanh sẽ bị trễ, buổi tối hai người làm gì dọ?"

Kim Thái Hanh mặt đỏ lên, cầm sữa đậu nành cúi đầu uống, đem ống hút cắn muốn nát.

"Bữa sau mọi người có thể đi trước." Điền Chính Quốc lấy ra một cái bánh bao, đưa tới bên miệng Kim Thái Hanh: "Coi chừng nóng."

Điền Dao cảm thấy khó chịu mà đem đầu dựa vào cửa sổ, miễn cưỡng cười nói: "Làm sao có thể không chờ hai người được chứ."

Cô im lặng không nói chuyện, trong xe chỉ còn lại âm thanh của hai người đằng sau. Hôm nay Kim Thái Hanh trầm lặng bất thường, ngược lại là Điền Chính Quốc nói nhiều hơn, hai người sáp lại gần cùng nhau nói chuyện, âm thanh cũng nhỏ, giống như hơi thở cũng dính vào cùng một chỗ, vô cớ khiến cho người khác cảm thấy ám muội.

Điền Dao có loại trực giác, bắt đầu từ hôm nay, quan hệ của hai người cũng thay đổi. Trước đây cô có các loại suy đoán lo sợ, rất có thể là tin đồn vô căn cứ, đã thành sự thật.

Có cảm giác này cũng không chỉ có một mình cô, bắt đầu tự học buổi sáng Quý Phỉ đã có cảm giác hai người bạn tốt của hắn không thích hợp. Kim Thái Hanh tuy là không thích nói chuyện, nhưng đối với người quen thuộc, nhất là Điền Chính Quốc, chắc chắn đây là một tiểu lắm lời.

Toàn bộ tự học buổi sáng, Kim Thái Hanh không có tìm Điền Chính Quốc nói chuyện, cũng không đi lấy nước, trực tiếp ngồi vào chỗ, tấm lưng chuyên chú làm bài.

Chuông tan học kêu lên, Quý Phỉ liền chen qua, chiếm chỗ ngồi trước Kim Thái Hanh để thăm dò tình hình: "Hai người các cậu hôm nay lại tới trễ nha."

"Có phiền hay không chứ." Kim Thái Hanh không có gì lo lắng mà lầm bầm.

"Ôi sao thấy tớ phiền như thế?" Quý Phĩ bất mãn nói: "Quan tâm hai cậu cũng không được?"

Điền Chính Quốc đem sách sắp xếp lại trên kệ sách, nghe vậy nói: "Đừng chọc cậu ấy, cậu ấy xấu hổ."

"Xấu hổ?" Quý Phỉ khó tin mà nhìn Điền Chính Quốc: "Xấu hổ gì? Tụi bây —— hai đứa tụi bây?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net