Knock Out

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu bắt Jeon Jungkook tìm một từ để miêu tả Kim Taehyung trong trí nhớ của mình, thì cậu ta nhất định sẽ nói là "dịu dàng".

Thật vậy, Kim Taehyung trong ấn tượng của Jeon Jungkook, là người điềm đạm và hiền hoà nhất mà cậu từng gặp trong suốt từng ấy năm sống trên cái cuộc đời vô vị này.

Kim Taehyung lớn hơn Jeon Jungkook hai tuổi, cả hai đều theo học tại cùng một trường trung học phổ thông. Taehyung năm ấy có khuôn mặt thanh tú và nếp sống nho nhã điển hình, luôn luôn là một ví dụ tiêu biểu cho mọi người khi nhắc đến hình tượng những nam sinh chín chắn và tốt bụng.

Taehyung khác hẳn với loại con trai sôi nổi và thích trở thành tâm điểm như Jungkook, nhưng trò đời thì lại trớ trêu, bởi những thứ trái nhau sẽ thường hay hút nhau. Đó là cách mà Taehyung làm cho nam-thần-mới-nổi Jeon Jungkook đổ rạp dưới chân mình.

Jungkook vẫn nhớ lần đầu tiên khi mình chạm phải ánh mắt sáng ngời và vô tội của Taehyung, cả thế giới dường như cũng trở nên yên bình và ấm áp hệt như đôi mắt ấy, không gian tĩnh lặng đến nỗi cậu có thể nghe rõ tiếng tim mình đập bùm bùm trong ngực. Chẳng ai ngờ cậu nam sinh 16 tuổi bốc đồng năm ấy cứ vậy mà lại trúng phải tiếng sét ái tình, điên cuồng dành biết bao nhiêu tâm tư chỉ để cưa đổ người đẹp, đưa người về dinh.

Taehyung nhìn thì đúng là một người dịu dàng, nhưng sự dịu dàng này thỉnh thoảng lại làm cho anh trở nên khó chinh phục. Năm ấy không ít người muốn theo đuổi anh đã phải bỏ cuộc giữa chừng hoặc nhận lại thất bại thê thảm chỉ vì cái sự "dịu dàng lạnh lùng đến chết người" ấy. Đối với Jeon Jungkook, cả một quá trình theo đuổi dài dằng dẵng đã làm cậu ngộ ra rằng, với người như Taehyung, điều kiện tiên quyết phải có chính là sự kiên trì. Mà Jeon Jungkook năm đó đầu còn cứng hơn cả đá, mỗi ngày đều dùng tâm ý chân thành của mình mà từ từ, chậm rãi tiến vào trái tim Taehyung.

Jungkook còn nhớ Taehyung là lúc nào cũng mang trên mặt bộ dạng điềm tĩnh cười cười, đối với ai cũng dịu dàng làm người ta không tài nào đoán được tình cảm thật sự của anh. Đến nỗi khi chấp nhận lời tỏ tình của Jungkook, Taehyung cũng không lộ ra vẻ gì quá vui mừng, chỉ là dịu dàng mỉm cười, nhẹ giọng đáp được.

Thế nhưng Jungkook biết. Jungkook biết Taehyung hôm đó hạnh phúc thế nào, vì cậu đã nhìn thấy vành tai anh ngượng ngùng đỏ lên. Cậu đã kịp trông thấy anh lén lút giấu đôi tay luống cuống của mình ra sau vạt áo, còn thấy được cả việc đôi mắt của anh hôm ấy khi cười lên rực rỡ hơn hẳn mọi ngày.

Người khác có thể không biết, nhưng Jungkook biết anh ấy yêu mình biết bao nhiêu.

Người khác có thể không hiểu, nhưng Jungkook hiểu sự dịu dàng mà Taehyung dành cho cậu khác với những người khác như thế nào. Một người cứ tưởng là thờ ơ, lạnh nhạt, thật ra lại rất trân trọng tình cảm người khác dành cho mình, thậm chí còn có chút dính người, có chút ngây thơ và hơi hơi ỷ lại, dễ dàng kích thích bản năng yêu thương của Jungkook lên level cao nhất.

Với ấn tượng sâu đậm như thế nên hiện tại, sau năm năm chia tay, khoảnh khắc gặp lại Taehyung ở tiệc sinh nhật của Yoongi làm Jungkook suýt chút nữa thì ngất xỉu.

Thời gian sẽ làm người ta thay đổi, nhưng Taehyung thay đổi thế này thật sự là quá nhiều rồi đi.

Kim Taehyung năm đó luôn mang trên người cái tác phong gọn gàng khiến cho người ta cảm thấy anh có vẻ cứng nhắc, thế nhưng Taehyung trước mặt Jungkook bây giờ thì không còn như thế nữa. Chính xác mà nói, Kim Taehyung với lối sống khuôn phép năm nào bây giờ đã thành một Kim Taehyung dụ hoặc đến nỗi chỉ cần cười lên một cái cũng có thể gây chết người.

Kiểu tóc của anh dài và lộn xộn hơn so với trước kia, tóc mái đen nhánh để lòa xòa trước trán làm tôn lên đôi mắt đầy mị lực. Ánh đèn mờ ảo của quán bar như phủ lên người anh thêm một tầng bí ẩn, Jungkook thấy được đằng sau kiểu tóc có hơi tùy ý của anh là vài cái khuyên tai bằng kim loại sáng lấp lánh. Ánh mắt cậu đảo một vòng trên người anh, cổ họng không khỏi trở nên khô nóng.

Mẹ kiếp!

Taehyung mặc một cái áo sơ mi trắng (mà theo Jungkook thấy là vô cùng kì quặc, dù nó rất hợp với anh) cùng với một chiếc quần đen ôm lấy đôi chân thon dài. Jungkook nhớ đến dáng người cao gầy những năm phổ thông và cách ăn mặc kín cổng cao tường của anh năm ấy, không khỏi cảm thấy giận dỗi. Dáng người anh trở nên xuất sắc như vậy cũng không nói đi, điều làm cho Jungkook tức giận chính là, Taehyung ăn mặc quyến rũ như vậy rồi mà lại còn dám đeo cả khuyên môi.

Mẹ nó, anh muốn ông phải nhịn kiểu gì đây?

(A/N: Mọi người có thể tham khảo thử tạo hình này nghen. Xin lỗi vì đã xen ngang mạch truyện.

.
.
.

Jungkook nhớ lại những tháng năm khi hai người còn bên nhau, Taehyung là người rất thích cười, Jungkook chỉ cần ghẹo một tí là anh sẽ cười rộ lên ngay. Khi Taehyung cười, khuôn miệng anh sẽ tạo thành một hình vuông nho nhỏ dễ thương vô cùng, thế nhưng bây giờ chiếc khuyên ấy lại cho người ta thấy chủ nhân của nó hình như chẳng "dễ thương" tí nào.

Jungkook thật sự rất giận cái vẻ hấp dẫn khiến cậu chịu không nổi này của Taehyung. Cơ mà cái giận nhất nhất lại chính là dù Kim Taehyung có thay đổi như thế nào, Jungkook vẫn rất thích anh.

Taehyung và Jungkook quen nhau khi một người 18 còn người kia chỉ mới 16. Tuổi còn trẻ nhưng mối quan hệ của hai người lại rất hòa hợp, đã từng là cặp đôi được nữ sinh ngưỡng mộ nhất ở trường suốt một thời gian dài. Yêu nhau giúp nhau tiến bộ. Taehyung giúp Jungkook bỏ được cái tật bốc đồng, Jungkook lại giúp Taehyung trở nên năng động hơn trước. Hai người họ ân ân ái ái, hạnh phúc nắm tay nhau bước qua ba năm mặn nồng, rồi chia tay.

Nhắc đến chuyện chia tay này, Jeon Jungkook thật sự mà nói là đau lòng muốn chết.

Năm đó Taehyung và cậu yêu nhau rất cuồng nhiệt, nhưng cả hai bên gia đình đều không đồng ý. Hai nhà cho rằng mấy đứa nhóc nhà mình trẻ người non dạ, chỉ vì mê đắm nhất thời nên mới dây dưa vào nhau, tách nhau ra một thời gian là lại quên nhau ngay. Gia đình của Taehyung là một gia đình lắm tiền, vậy nên đã thỏa thuận "hợp tác" với gia đình Jungkook tống cậu ra nước ngoài, cắt đứt mọi phương thức liên lạc giữa cậu và Taehyung. Jungkook năm đó ngơ ngơ ngẩn ngẩn bị gia đình túm cổ lôi lên máy bay đi du học, còn chưa kịp thấy Taehyung trước khi đi.

Thế nhưng những bê bối này tới tận lúc đặt chân đến nước Bỉ rồi cậu mới nhận ra, còn Taehyung ở nhà vẫn chẳng hay biết gì, một mực cho là Jungkook bỏ mình lại vì mình đang cản trở con đường học tập của cậu.

Hai người cứ thế mà chia tay, xa xa cách cách thế mà đã năm năm.

Jungkook thừa nhận mình còn yêu Taehyung muốn chết, vậy nên mới có chuyện vừa về nước được ba ngày cậu đã mắt nhắm mắt mở chạy đến cái bữa tiệc này, chỉ vì nghe Yoongi bảo trong dàn khách mời có tên Taehyung.

Nghĩ lại quá khứ đau thương của mình, người anh em mới vừa hơi hơi hưng phấn chưa được bao lâu của Jungkook lại xìu xuống. Thật sự là buồn đến héo rũ.

Taehyung là người yêu (cũ) của cậu thì sao chứ? Anh bây giờ mê người như vậy, hẳn là đã sớm vứt cái tên của cậu ra sau đít từ lâu rồi đi.

Jungkook nghĩ vậy, lại đưa mắt xuống nhìn cặp mông cong cong của Taehyung sau lớp quần bó, càng ngắm càng thấy phía dưới của mình rạo rực. Jungkook rất thông cảm với nó nhưng không biết làm gì hơn, dù sao năm năm ở Bỉ cũng phải nhịn rất nhiều rồi mà...

Taehyung ở phía xa cầm lấy li champagne từ tay người phục vụ, mỉm cười, đôi môi mỏng nhếch lên gần như trùng khớp với cái khoảnh khắc anh liếc mắt về nơi Jungkook đang đứng. Cả người cậu dựng lên như bị điện giật, mọi tế bào trong cơ thể chỉ vì một ánh mắt của người ấy mà nóng lên.

.
.
.
.
Bữa tiệc dần trở nên điên cuồng, khách mời đã bắt đầu nhảy nhót loạn xạ, uống rượu và có cả đi gạ gẫm. Jungkook thơ thơ thẩn thẩn cầm li rượu vang đứng vào một góc khuất, cố gắng thông qua ánh đèn nhập nhòe để tìm kiếm bóng dáng của Taehyung nhưng lại chẳng thấy gì.

"Ô? Jeon Jungkook đấy phải không!??"

Một chất giọng địa phương quen thuộc mà Jungkook đã từng nghe rất nhiều lần trong thời niên thiếu. Cậu rề rà quay lưng lại, đúng là Jung Hoseok thật. Anh ta vẫn ồn ào như ngày nào, thích nói cười, thích đùa giỡn không ngừng nghỉ.

"Chuẩn đét là Jeon Jungkook rồi! Chịu về rồi đó hả?" - Hoseok vừa thấy cậu quay lại liền reo ầm lên, hệt như một con thiêu thân dắt theo Kim Seokjin từ xa đi đến, kẹp lấy cổ Jungkook - "Cái tên khốn này, sao năm đó nhóc dám bỏ đi mà không từ biệt gì vậy hả. Bọn anh còn tưởng chú em ở Bỉ luôn không về rồi ấy chứ."

"Sao lại không về được?" - Jungkook bị kẹp đến nghẹt thở cũng chỉ biết gập người cười, không có đẩy tay Hoseok ra - "Em vừa về mấy hôm đã đến đây gặp mấy anh liền đó. Thời gian trước ở nước ngoài thật sự là bị bưng bít hết, chẳng liên lạc được với ai.."

"Nhớ bọn anh không? Không phải quên hết ân tình của chúng ta rồi đấy chứ?"

Hoseok kẹp Jungkook như vậy cũng phải ba phút mới buông ra, hai người bắt đầu tay bắt mặt mừng với người bạn cũ đã lâu không gặp, cười nói náo nhiệt.

"Nhớ chứ nhớ chứ, mỗi lần tới lễ lộc là lại nhớ mấy anh muốn chết đi được..."

Kim Seokjin xen vào "Thế chú gặp lại Taehyung chưa?"

Jeon Jungkook "..." cái ông anh này!

Seokjin nhai nhai miếng sandwich bơ đậu phộng, hả hê nhìn biểu cảm trên mặt Jungkook thay đổi theo nhịp điệu xập xình xủa âm nhạc. Cái tên khốn này năm đó dám vứt bỏ em trai Kim của anh, hại Taehyung đờ đẫn chờ suốt mấy năm trời, anh còn chưa có mắng đâu.

"Hyung, cái này thật sự là nỗi đau của em đó."

Jungkook cười khổ, còn Seokjin chỉ thản nhiên đổ dầu vào lửa.

"Tại chú mày thôi, giờ Taehyung nó bốc lắm. Namjoon nói nó đi bar với Taehyung mấy lần, lần nào cũng có bốn năm người đến gạ."

"..." Jungkook trừng Seokjin muốn nổ con mắt. Mẹ nó, ông có im đi không?

"Kìa Jungkook, người ta tới rồi kìa."

Vừa mới nhắc đến đã thấy, Hoseok lay cánh tay người trẻ tuổi, nghiêng đầu về bên trái ra hiệu cho cậu nhìn theo. Giữa ánh đèn mập mờ và đám đông cuồng loạn, dáng đi chậm rãi đầy khoan thai của Taehyung trong mắt của Jungkook hệt như bóng dáng của một thiên thần. Khoảng cách giữa họ ngày càng gần làm Jungkook còn nghe được mùi nước hoa thoang thoảng từ cơ thể của anh. Trái tim cậu đập mạnh, trong lòng dâng lên chút cảm giác hoài niệm.

Mùi hương này từ ngày còn đi học Taehyung đã rất hay dùng. Ngẫm đi ngẫm lại, thì ra thời gian đã trôi qua lâu như vậy, thật sự là nhanh đến mức làm người ta choáng váng.

"Yoongi hyung tìm anh đó, Seokjin hyung."

Tiếng nhạc trong bar rất ồn, nhưng giọng Taehyung lại rõ ràng dễ nghe nên Jungkook có muốn giả điếc cũng không được. Đã một thời gian dài Jeon Jungkook chưa được nghe giọng của anh, cũng đã rất lâu không đứng gần anh thế này, cả cơ thể trong phút chốc đều trở nên căng thẳng. Thế nhưng Taehyung vẫn chỉ nhìn Seokjin cười cười, làm ra vẻ không hề thấy cậu đang đứng thẫn thờ ở đó.

Hai anh Kim trao đổi ánh mắt một lúc, Seokjin liền rất thức thời dắt tay Jung Hoseok đi chỗ khác, góc quán bar vắng vẻ chỉ còn lại hai người. Bốn mắt nhìn nhau say đắm, bầu không khí có chút ám muội quỷ dị.

Taehyung có vẻ đã hơi say, hai mắt anh như phủ một tầng sương còn đôi má thì phiếm hồng. Cổ họng Jungkook lần nữa trở nên khô nóng khi ánh mắt Taehyung rơi trên người cậu, đánh giá cậu từ đầu đến chân.

"Lâu ngày không gặp. Cậu sống tốt không?"

"Em sao? Em..."

Jungkook ngập ngừng. Cậu rất muốn nói với anh rằng em sống tốt lắm, muốn làm cho anh tin năm năm ở Bỉ của cậu không tồi tí nào, thế nhưng đến cùng vẫn là không mở miệng nói ra được nửa lời nào cả.

Jungkook không giỏi bịa ra những lời giả dối.

Năm năm không có anh, đối với em thật sự rất chán nản.

Taehyung nhướn mày chờ đợi, nhưng Jungkook lại bỏ dở câu nói của mình, lắc đầu hỏi sang vấn đề khác.

"Dạo gần đây anh thế nào? Cuộc sống của anh ổn chứ?"

"Tôi hả? Rất hài lòng, mỗi ngày đều tốt hơn tôi nghĩ."

Taehyung lắc lắc li rượu sáng bóng trong tay, có vẻ đã hơi bị men say ảnh hưởng nên giọng anh nghe có vẻ biếng nhác hơn mọi ngày.

"Tôi theo đuổi công việc mình yêu thích, hưởng thụ thú vui trong cuộc sống, khi rảnh rỗi thì sẽ tìm cái để chơi bời. Không có vướng bận, cũng không có tù túng, chẳng tệ chút nào."

Jungkook im lặng nghe, cố gắng dùng trí tưởng tượng để hình dung cuộc sống của anh.

Taehyung xưa nay vẫn luôn ước mơ trở thành một nhiếp ảnh gia, giờ đây có vẻ như anh đã hoàn thành được tâm nguyện này rồi. Cậu mơ hồ vẽ ra hình ảnh Taehyung mỗi ngày đều vui vẻ làm công việc mình thích, khi mệt mỏi thì về nhà nghỉ ngơi hoặc đi thăm gia đình, tâm tình tốt sẽ cùng bạn bè ra ngoài vui chơi, giao du với người khác, nhã hứng hơn nữa còn có thể đi khắp nơi du lịch, tìm thú vui mới cho bản thân.

Căn bản là không dành ra tí thời gian nào để nhớ đến cậu.

Jungkook thật sự cảm thấy ủy khuất, bật ra một tiếng nỉ non.

"Taehyung..."

Taehyung làm như không nghe thấy Jungkook gọi tên mình. Anh nghiêng đầu, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt không chút né tránh nhìn thẳng vào mắt cậu. Chỉ có vậy thôi mà tay Jungkook đã đổ đầy mồ hôi.

"Xem ra bây giờ cậu thành đạt rồi nhỉ, trông rất có dáng vẻ của người có tiền."

Mọi người luôn nói Taehyung có đôi mắt rất sáng và thu hút. Lúc này khi anh nhìn thẳng vào mình, Jungkook như sinh ra một loại ảo giác, rằng tất cả những tâm tư thầm kín nhất mình chôn giấu nơi đáy lòng bấy lâu nay đều bị anh nhìn thấy sạch sẽ không chừa một li. Lời nói của anh có chút trào phúng mỉa mai, Jungkook không phải là không nghe ra được. Thế nhưng cậu cũng đã có ít cồn trong người, hiện tại chỉ thấy những lời đó như những lời khiêu khích mời gọi, chỉ cần nghe thêm một chút nữa thôi thì lí trí của cậu sẽ vỡ nát, ngay lập tức đè anh ra đây làm một hiệp.

"Lớn lên nhìn thật đẹp trai, rất có sức hút..."

Taehyung như cũ thờ ơ với cái nóng rực từ ánh mắt của Jungkook, trên mặt vẫn là nụ cười mê người, từ từ áp đến thật gần bên người nhỏ tuổi. Bàn tay thon dài của anh khẽ vuốt lấy đôi môi người kia, thấp giọng trêu ghẹo.

"...Đặc biệt còn có vẻ đa tình. Sau tôi cậu đã có thêm người yêu cũ nào chưa?"

Cả người Jungkook bây giờ đã cứng còng, chỉ có thể máy móc phun ra mấy chữ cụt lủn.

"Chưa có."

"Ồ. Xem ra vẫn rất kén chọn."

Taehyung lúc này đã sát đến rất gần, cả cơ thể anh như đã dán lên người Jeon Jungkook. Hơi thở của cả hai quyện vào nhau, từ trong con ngươi của người kia ai cũng có thể nhìn rất rõ hình ảnh của mình. Jungkook ngây dại nhìn gương mặt Taehyung gần ngay trước mắt, hầu kết khẽ động.

Đôi mắt anh thật quyến rũ, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mỉm cười đầy mê hoặc, cộng với cả chiếc khuyên môi kia...

Tia lí trí cuối cùng của Jungkook tắt ngóm. Cậu vòng tay qua thắt lưng Taehyung, ôm cả người anh vào ngực, hít lấy mùi hương dịu nhẹ nơi hõm cổ của anh. Cổ áo sơ mi của Taehyung khá rộng, Jungkook mê mẩn trải những vết hôn hồng nhạt từ cổ xuống đến xương quai xanh xinh đẹp ẩn hiện, trầm thấp phát ra tiếng thở dốc đầy kìm nén.

"Taehyung, từ khi nào anh lại trở nên yêu nghiệt như thế này vậy?"

"A?" - Taehyung không tránh né âu yếm của cậu, chỉ thờ ơ cười cười - "Từ khi cậu chia tay tôi chăng?"

Jungkook ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt anh, cảm giác như mình vừa bị giáng vào một đòn "heart-shot" đau đớn.

"Taehyungie..." - Cậu vuốt ve khuôn mặt người đối diện, nhẹ nhàng như đang nâng niu một thứ mà mình vô cùng trân quý - "Năm năm qua em vẫn chỉ yêu có một mình anh."

"À, là vậy sao?" - Người lớn tuổi khúc khích cười, trong giọng nghe ra được chút cười cợt. Jeon Jungkook biết anh không tin mình, chỉ có thể siết chặt tay hơn, thành thành thật thật ôm anh kể lại.

"Năm đó em thật sự là bị ép buộc, em không hề muốn rời đi. Em chỉ muốn ở đây, hai chúng ta sẽ đậu vào cùng một trường đại học, mỗi ngày em sẽ đều ở bên cạnh và yêu thương anh..."

Jungkook đang trong cơn xúc động, nên cậu không thấy được những gợn sóng xuất hiện trong mắt Taehyung.

"Anh không biết đâu, lúc em biết mình sắp bị cưỡng chế đi du học, em đã định bỏ trốn về tìm anh, nhưng mà trốn không thoát. Khắp sân bay toàn là người của nhà anh, lúc đó em mới biết hai bên gia đình đã sớm sắp xếp chuyện này rồi, em đúng thật là chạy không nổi."

Cả người Taehyung cứng lại, giống như cũng vừa nhớ ra điều gì đó, hai tay bất giác ôm chặt lưng Jungkook hơn.

"Mấy năm ở Bỉ em cũng bị người quen gây khó dễ nữa. Nhiều lúc em muốn lén lút nhắn tin cho anh, gọi điện cho anh lắm, nhưng không biết bằng cách gì mà lúc nào cũng bị họ phát hiện, kiểm soát em siêu chặt. Em thậm chí còn không mượn điện thoại bạn bè được cơ."

Những lời này của Jungkook đúng là đã làm Taehyung rất bất ngờ, bởi vì anh chưa từng nghĩ sự việc theo chiều hướng này. Anh chỉ nhớ năm đó Jungkook đột nhiên biến mất, không cách nào liên lạc được, Taehyung điên cuồng tìm khắp nơi vẫn không thấy đành cắn răng tìm đến nhà cậu. Lúc nghe được tin như thế, anh phải vất vả lắm mới gắng gượng được để đi về nhà. Suốt năm năm qua, Taehyung vẫn chưa bao giờ ngừng yêu Jungkook, cũng như nỗi thất vọng và sợ hãi năm ấy chưa bao giờ ngừng đeo bám anh.

Jungkook lại tiếp tục kể.

"Có một lần Giáng sinh em lén gọi về cho anh, thấy bên đầu dây nhấc máy em mừng lắm luôn, nhưng a lô mãi không thấy anh nói gì, lúc đó tự dưng sống lưng em lạnh ngắt. Một hồi sau ba anh gửi tin nhắn cho em, bảo là từ nay sẽ bắt anh thay số khác, đừng hòng liên lạc nữa. Em gọi lại rất nhiều lần nhưng vẫn không được, từ đó em chẳng còn cách nào để liên lạc với anh."

Đúng thật là Giáng sinh năm đó Taehyung đã bị buộc thay đổi số điện thoại. Chỉ là anh không thấy điểm gì đáng ngờ nên rất nhanh chóng thay một dãy số điện thoại mới, sơ ý cắt mất tia hi vọng cuối cùng của Jungkook.

"Em đã rất cố gắng học hành, tốt nghiệp thật sớm rồi quay lại đây tìm anh..."

"..."

"Taehyung, em thật sự vẫn chỉ yêu có anh thôi..." - Jungkook thấp giọng nỉ non, giữ lấy cằm Taehyung rồi chiếm lấy đôi môi anh. Cả hai chìm vào một nụ hôn mê đắm cuồng nhiệt, môi lưỡi triền miên. Taehyung biết tâm ý của Jungkook là thật, mà chính mình cũng vẫn còn rất lưu luyến người ấy, liền thuận theo nụ hôn này của cậu.

Jungkook ép Taehyung sát vào tường, bầu không khí trong bar càng làm mọi thứ trở nên kích thích. Cậu nghiêng đầu hôn anh, dịu dàng liếm lấy môi dưới của anh, nhưng hôn một lúc lại thấy hình như có cái gì đó không đúng lắm.

"Cái gì thế này?"

Taehyung nhìn Jungkook lấy ra thứ nhỏ xíu gì đó từ trên lưỡi, bật cười.

"Khuyên môi của tôi, aish, bị cậu liếm rơi mất rồi."

Jeon Jungkook nhìn kĩ mảnh kim loại, nhận ra đúng là cái khuyên ban nãy Taehyung đeo trên môi. Thì ra là đồ giả gắn lên thôi, Jungkook không hiểu sao lại nhẹ nhàng thở phào một tiếng. Taehyung đứng đối diện thấy phản ứng này của cậu rất buồn cười, vòng tay ôm cổ cậu hỏi lại.

"Sao vậy? Ra là cậu chỉ yêu tôi lúc ngây thơ thôi chứ không yêu tôi bây giờ sao...?"

Không thèm để Jungkook trả lời, Taehyung đã di chuyển bàn tay của mình qua lồng ngực và cơ bụng rắn chắc của cậu, thẳng thắn đặt lên nơi nào đó đang cương cứng.

"Hay là cậu sợ nơi này không nhịn được?"

"Shit, Kim Taehyung..."

Jungkook trong một giây ngắn ngủi liền như phát điên, ôm lấy gáy Taehyung mà hôn ngấu nghiến lên môi anh. Đầu lưỡi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net