Chap 33. Tạm biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"-Lời hứa giữa anh và cậu ta, hãy quên hết đi!"

Từ lời từng chữ của Jimin cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh một cách chóng vánh. Chân lúc này mới nhúc nhích. Từng bước từng bước một cách chậm rãi, nặng nề, không phải vì cơ thể này đã mệt mà vì trái tim này đã quá nặng trĩu.

Sau bao nhiêu lâu anh đã gặp cậu, anh từ bỏ con người thực của mình để có thể yêu cậu, từ bỏ quy củ nhàm chán của mình để làm lại cuộc sống mới, cố gắng thay đổi từng chút một để hòa hợp với cuộc sống của cậu...

Lần đầu tiên anh dẫn một người về nhà chính, lần đầu tiên anh phải cố hết sức thật ôn nhu để tặng quà cho cậu, cũng là lần đầu tiên trái tim anh rung động...

Anh biết ý nghĩa của lời hứa, biết được cảm giác chờ đợi người mình yêu tịch mịch như thế nào, và cả sự vui mừng, hạnh phúc khi gặp lại cậu...

...

Nhưng tất cả chỉ đổi lại một từ 'quên'

-Hừ...

Jungkook, anh đang làm sao thế này, thời tiết không phải rất tốt sao, không hề có mưa, gió thổi thoang thoảng, không khí trong lành... Nhưng sao mặt anh lại ướt chứ, với cả dòng chất lỏng này sao lại chát đến như vậy?

.

Jungkook ngồi tại một quán rượu nhỏ đến chập tối. Không hiểu sao càng uống càng không thấy mùi vị cồn đâu cả, cứ như nước lã vậy. Anh tức giận ném chai cuối cùng đi, sau đó đứng dậy trả tiền rồi nhanh trở về.

Trên dường đi, mắt phải anh cứ giật liên hồi, cảm giác bất an trong lòng trỗi dậy, bước chân cũng vì thế mà nhanh hơn.

______

-Gràoooooooooo... gr.....~

'Leng Keng, leng keng'

-Graaaaaa... ~

'Keng Keng' 'Ầm... bịch'

Trên lầu, tiếng gầm gừ thống khổ của cậu cùng nhiều tạp âm khác liên tục vang lên hầu như không nghỉ. Ba mẹ Kim phía dưới lo lắng tột độ, đó chính là dấu hiệu cho thấy cậu đang lên cơn khát máu. Mỗi lần như vậy, cậu như dằn vặt giữa sự sống và cái chết, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi xiềng xích, các vết thương vì vậy mà chưa kịp phục hồi lại nứt ra cái mới.

Thường sự vật lộn này chỉ kéo dài 1 tiếng, nhiều lắm là 2 tiếng. Nhưng suốt cả buổi chiều dường như không ngừng nghỉ, tiếng động vẫn chưa hề dứt một nhịp.

Hoseok ra ngoài từ hôm qua, anh vẫn chưa về nhà. Ba mẹ Kim rất muốn lên đó giúp cậu. Thật sự điều gì đã khiến cậu trở nên thê thảm như vậy?

Taehyung cố gắng vùng thật mạnh tay chân, chỉ muốn chặt đứt những sợi xích đang trói cậu lại. Sợi dây chuyền cây thánh giá treo trên cổ cậu liên tục phát sáng, nó khiến cho cậu như không còn ý thức gì trước mắt, như một con mãnh thú điên cuồng gào thống. Tay đau, chân đau, cả cơ thể này đều muốn rệu rã, nhưng cậu chỉ cần dừng lại một chút, lục phủ ngũ tạng bên trong như muốn nổ tung, quặn thắt liên hồi. Máu từ các vết thương liên tục rỉ ra ngoài, từng tế bào co bóp như thèm khát thứ chất lỏng màu đỏ của con người...

Cậu sắp không chịu đựng được, đã quá giới hạn cơ thể này...

Taehyung gào lên một cách đầy thống khổ.

'Cạch'

Cách cửa đen tối được mở ra. Mắt cậu như có hy vọng nhìn về phía ánh sáng yếu ớt ấy, chỉ mong có người đến cứu mình, cuộc sống này cậu đã quá mệt mỏi rồi.

Cây thánh giá một lần nữa phát sáng, trước khi kịp mất đi ý thức hoàn toàn, cậu đã thấy được người bước vào chính là cha mẹ nuôi của mình...

_______

Hoseok như có một lực tác động chạy thật nhanh về nhà. Anh vừa bước chân vào căn phòng giam đã lãnh trọn một cú ngay mặt, phản xạ cực nhanh chỉ tránh né được hơn một nửa của lực, nhưng lực này cũng khiến cho anh cảm nhận được vị tanh ở môi mình.

Taehyung liên tiếp tấn công vào Hoseok, cậu dùng xích sắt quất thẳng vào người đối phương, động tác nhanh nhẹn, dứt khoát khiến Hoseok trở tay không kịp.

-Hừ... đã uống máu người không ngờ lại mạnh đến vậy.

Hoseok nhẹ nhàng nâng lên cây thánh giá bằng gỗ đã trói chặt cậu, trong chớp mắt đã vòng ra sau lưng tấn công vùng cột sống cậu.

'Crắc' ở khoảng cách này có thể nghe thấy tiếng gãy, ít nhất cũng phải hai ba đốt xương sống. Taehyung cau mày quay lưng ra sau đồng thời đấm móc vào bụng anh. Hoseok chỉ kịp thời thời tránh né...

'Leng keng'

Cậu dùng xích sắt trói quanh người Hoseok, lúc này anh mới kịp phản ứng thì đã bị cậu văng đi thật xa, sau đó dùng nhiều vật ném thẳng vào người anh. Hoseok vì bị trói, cắn răng chửi thầm:

-Mẹ kiếp! Taehyung, tỉnh táo lại.

Đáp lại anh chỉ là tiếng gầm rú cùng tiếng thở phì phò một cách nặng nề từ cậu. Hoseok cơ bản không thể khống chế một Ma Cà Rồng đang mất đi ý thức khi mà bị trói chặt tay chân như thế này. Anh nhoài người nhìn ra cửa sổ..

"Trăng lên..."

Giờ này chắc Seokjin sẽ kịp hành động. Hoseok dồn sức tung người về phía cửa sổ. Gương kính vỡ vụn, cùng lúc anh trốn thoát ra ngoài.

Mục tiêu chạy mất, Taehyung gào lên giận dữ trong chớp mắt chạy theo bằng đường cửa sổ, đi tìm 'thức ăn'.

.

Jungkook vừa về đến, không suy nghĩ nhiều lao vào nhà cậu.

Trước mắt anh, khung cảnh đồ đạc hỗn độn, cầu thang bị gãy đi một phần, trên tường loang lổ những vết cào nhẹ và cả vết máu.

Anh nuốt nước bọt đi lần lên lầu. Cánh cửa căn phòng mờ ám lúc trước lập tức gây sự chú ý. Jungkook từng bước chân thật nhẹ đi đến gần. Đập vào mắt anh căn phòng còn lộn xộn hơn, các đồ đạc xáo trộn cả lên không còn nhìn ra hình dáng, đồ vật chất đống.

Gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào kèm theo mùi tanh nhẹ trong không khí. Jungkook đồng loạt đứng hình khi thấy hai rõ xác chết ngay dưới chân mình.

Chẳng phải là ba mẹ Taehyung?

Theo phản xạ, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện là căn hộ của anh.

.
.
.

'Cốc cốc'

Mẹ Jeon đang làm bữa tối trong bếp, nghe tiếng gõ cửa, bà không khỏi thắc mắc, nếu là Jungkook sao không chịu vào nhà, hay là bạn của anh?

Bà lau vội tay, cởi tạp dề đặt lên bàn rồi đi ra mở cửa.

'Cạch'

-Cậu là...

Người con trai đứng trước cửa ăn bận rất lịch sự, chiếc áo choàng dài đến bắp đùi khoác lên bộ comple màu đen đắt tiền. Hắn ngã mũ, một tay gấp sau lưng trông rất lịch thiệp, cuối người cung kính, bờ môi vẽ một nụ cười đầy lạnh lùng.

-Xin chào quý bà!

________

Jungkook cố sức chạy hết sức bình vào khu chung cư, không kịp đợi thang máy mà leo bằng thang bộ đi lên.

Anh chạy ngay đến căn phòng cuối dãy, bàn tay nắm lấy cánh cửa định mở khóa thì mới biết nó không khóa. Bước chân anh vội vã vào nhà tìm kiếm bóng hình quen thuộc, chợt nhận ra cũng không thấy mẹ Jeon đâu. Thức ăn trong bếp vẫn đang nấu dở, không lí nào bà lại bỏ ra ngoài.

Từ ngoài cửa có hai bà cô đang nói chuyện, anh chỉ loáng thoáng nghe thấy:

-Ôi! Cái cậu lúc nãy đi lên thật đẹp trai.

-Ăn bận cũng rất lịch sự làm cho tôi chết mê chết mệt.

-Mà màu mắt của cậu ấy trông cũng khác lạ lắm nhé, tôi chưa thấy bao giờ, trông thật quyến rũ.

Jungkook không kịp nghĩ ngợi phóng nhanh ra ngoài. Lần này anh đi thang máy, nhấn lên tầng cao nhất của khu chung cư.

'Ding'

Cửa thang máy vừa mở ra, anh lấy lại bình tĩnh đi ra ngoài, bước vào một cánh cửa nhỏ hơn ở trước mặt rồi theo bậc thang đi lên.

Không hiểu sao càng bước đi càng nặng nề đến vậy. Tay anh đặt trên nắm cửa, nuốt nước bọt rồi từ từ vặn mở.

Ngay lập tức gió lạnh lùa vào người kèm theo một mùi kì lạ rất nhẹ trong không khí.

Jungkook bước ra ngoài, anh nhăn mày không nghĩ trên đây lại có mùi gì đó rất hôi, mùi tanh. Tuy trời lạnh nhưng vẫn ngửi thấy được nó càng ngày càng nồng.

Mây đen chậm rãi trôi, để lộ ra một mặt trăng vô cùng to lớn, ánh sáng của nó đã chiếu rõ hơn những vật xung quanh sân thượng này.

Ngay lập tức, anh bị thu hút bởi hình ảnh ở gần lan can. Anh bước chầm chậm, thật nhẹ về phía nó, đồng tử bắt đầu run lên.

Một thiếu niên lưng trần đang đứng qay mặt về phía mặt trăng, ánh sáng yếu ớt giúp anh thấy rõ tất cả các vết thương trên người cậu ta, chỉ là không phân biệt được vết máu trên đó có màu gì. Nhưng điều đáng nói hơn, anh mở to đôi mắt nhìn mái tóc màu xám trắng của cậu, giọng anh run lên như nghẹn ngào:

-Taehyungie... Taehyungie... phải em không?

Cậu quay lại nhìn anh với đôi mắt màu đỏ ngầu, máu từ miệng chảy dài xuống cằm, rơi xuống đất 'màu đỏ thẫm'...

Jungkook như đứng hình, theo phản xạ nhìn xuống dưới chân cậu, chỉ thấy xác một người phụ nữ nằm đó. Anh lơ đễnh tiến lại gần, Taehyung như đọc được suy nghĩ trong đôi mắt của anh, cậu gồng người lên, các đường gân nổi đầy khắp cơ thêt gầy ốm.

Jungkook dường như chẳng khiếp sợ vẫn giữ thái độ bình thản đi về phía cậu để nhìn rõ khuôn mặt cậu lúc này.

Những dự tính lúc trước nếu anh có gặp lại cậu sẽ ra sao đều bay đi hết. Trái tim bỗng dưng nhói đau, anh không kiềm được hành động của mình muốn bước đến ôm ngay cậu thiếu niên trước mắt vào lòng.

Nhưng mọi thứ chỉ mới dừng ở suy nghĩ, sau ót đột nhiên nhói đau, sau đó anh nhanh chóng ngã gục xuống đất. Trước khi hoàn toàn bị bóng đêm trước mắt bao phủ, anh đã nghe được tiếng bước chân chạy nhanh về phía mình và cả câu gọi to:

-Dừng lại!!!

.

Taehyung chắn ngay tầm tay của Hoseok đang đứng phía sau Jungkook. Cậu nhìn anh đầy căm giận.

Hoseok nhìn cậu lạnh lùng.

-Con muốn tự mình giải quyết hay muốn ta ra tay, tùy chọn.

Taehyung nhìn tấm lưng anh trên mặt đất. Nước mắt cậu tuông dài, ôm đầu anh dùi vào lòng. Làm sao đây, cậu thật sự đã mất hết lý tính, đến khi hoàn hồn lại, cậu đã biết được mình đã phạm phải một sai lầm quan trọng đó là giết chết người phụ nữ quan trọng nhất đời anh.

-Jungkook... xin lỗi... em xin lỗi... em không nên xuất hiện trước mặt anh, em không nên hứa hẹn với anh... và càng không nên ở đây thêm nữa. Đáng lẽ em phải rời xa nơi này sớm hơn thì em đã không giết chết người quan trọng đối với anh và em...

Cậu nhìn vào khuôn mặt đang nhắm mắt của anh, tay đưa lên chạm vào từng đường nét hoàn hảo của nó, sau đó áp nhẹ môi mình lên bờ môi mỏng kia. Nụ hôn lướt qua như chưa từng tồn tại. Nước mắt cậu rơi trên mặt anh.

-... Anh không nên yêu em!

Cậu ngẩng đầu nhìn Hoseok. Anh mắt anh vẫn lạnh lùng nhìn lên trời. Seokjin từ lúc nào đứng bên cạnh hai người, nhìn cậu không cảm xúc.

Taehyung liếm môi khô khốc, nói với Hoseok:

-Hãy tha cho Jungkook!

-...

-Tôi sẽ đi theo ông.

Cậu để lại anh nằm xuống sàn, Seokjin nửa quỳ bên cạnh anh, vẽ một kí hiệu gì đó lên không trung. Cậu đứng dậy đi đến xác của người phụ nữ, quỳ xuống:

-Con xin lỗi!

Người phụ nữ đã chết nằm lạnh lẽo trên sàn, cậu đưa tay dụi mắt bà cụp xuống. Sau đó tiến lại gần lan can.

Đôi mắt màu khói trong sáng nhưng chứa đầy tuyệt vọng nhìn lên ánh trăng màu xanh dương. Cậu như không còn lí do gì để ở lại đây thêm một phút nào nữa.

-Hãy cho anh ấy một cuộc sống mới... và đừng dính dáng gì đến tôi.

Seokjin đứng dậy rời khỏi chỗ Jungkook như đã làm xong công việc của mình.

Taehyung tiếp tục nói:

-Tôi sẽ làm theo tất cả công việc của các người.

Seokjin đưa mắt nhìn Hoseok, Hoseok chỉ nhìn bóng lưng cậu chằm chằm, không lên tiếng. Seokjin như hiểu được suy nghĩ anh, hắn tiến lại gần Taehyung, đặt tay lên vai cậu, thì thầm:

-Tôi đã nói sẽ là người đánh thức em rồi mà.

Taehyung không phản ứng nhắm mắt lại ngửa cổ lên trời. Seokjin nhe hàm răng nanh nhọn hoắt, không do dự, từ từ cắm chậm rãi vào trong da thịt cậu.

Taehyung từ từ cảm nhận, đầu tiên máu cậu bị hút ra, sau đó có thứ gì đó được đưa vào cơ thể cậu. Ngay lập tức, các cơ quan thần kinh của cậu như vừa tiếp nhận một thứ kích thích rất mạnh mẽ, tay chân co quắp lại, cậu mở lớn tròng mắt đỏ ngầu, gào to.

Mặt trăng tròn màu xanh trắng lúc nãy đã chuyển màu từ từ thành màu đỏ rượu hấp dẫn. Hoseok nhếch mép nói thầm:

-Thời kỳ Trăng Máu... bắt đầu!

.

Ở một nơi xa xôi tại Pháp - Paris.

Trong tòa lâu đài Guilles với kiến trúc hoành tráng, sang trọng. Những món đồ xa xỉ đắt tiền được bày ra hai bên.

Tại đại sảnh rộng lớn nơi diễn ra cuộc họp của các nhà sáng lập đứng đầu thế giới Vampire. Một tên nói với kẻ đang ngồi tại phần trung tâm của hội nghị với giọng đầy cung kính:

-Ngài Juddar, theo đúng như lời tiên tri. Bên ngoài... 'trăng máu' đã xuất hiện.

Tất cả những người xung quanh dấy lên lo ngại. Vì ma cà rồng thường rất nhạy cảm với trăng máu, nó sẽ làm cho chúng lên cơn khát hơn thường ngày.

Kẻ được gọi là Juddar vẫn tỏ ra bình tĩnh, môi hắn nhếch lên, ánh mắt sắc lẹm:

-Bọn chúng mới đây mà hành động vội thế à?

Rồi hắn nhìn qua chiếc ghế thứ tư vẫn còn trống.

-Người sáng lập thứ 4 vẫn chưa trở về...







-----------------End Chap 33---------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net