2. Tiền kiếp và hậu kiếp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính Kim Thái Hanh đã hiểu vì sao mà nguyên chủ lại quyết định đập đầu chết rồi. Chính là thà chết vì đập đầu còn hơn là xác một nơi mà đầu một nơi. Quá tàn nhẫn. Nhưng biết làm sao đây, vì bây giờ chính Kim Thái Hanh lại là người chịu đựng toàn bộ quá trình đau đớn kia.

Nghĩ thế nào mình cũng tới số rồi, ngủ một giấc biết đâu mọi chuyện chỉ là giấc mơ thôi. Tỉnh dậy chính mình liền quay trở lại thế kỉ thứ XXI sống như một công dân tốt. Chính là mong như vậy thôi.

Nghĩ vậy liền nằm xuống giường nhắm mắt ngủ. Đột nhiên trong đầu lại xuất hiện âm thanh của một nam nhân.

Người nọ hình như là đang có ý muốn gọi Kim Thái Hanh dậy. Nhưng anh mãi chẳng để tâm, một bộ 'lợn chết không sợ nước sôi' không thèm quan tâm người kia.

"Kim Thái Hanh, ta biết kéo người đến đây là sai. Nhưng xin ngươi hãy nghe thỉnh cầu của ta"

Ai thèm quan tâm mi, ta với mi chính là không quen biết đừng có quấy rầy ta muốn quay về thế giới cũ. Thà thịt nát xương tan còn hơn thành ma không đầu. Chính là chẳng ra bộ dạng gì còn hơn là không đầu đi dọa bọn con nít. Huống chi mặt mày ông đây lớn lên đẹp như vậy. Chặt đi rồi thì còn gì nữa, lại thấy chỉ có cái thân hình là hợp nhất với bộ mặt này.

"Kim Thái Hanh, ta biết cách để mang người trở về. Chỉ cần người giúp..."

Trong giấc mơ Kim Thái Hanh bật dậy hỏi người kia.

"Cách gì?"

Há, người này lớn lên dung mạo không khác gì mình. Tiếc chỗ thần sắc hơi kém một chút. Có chút gầy.

"Trước người giúp ta đã. Ta có thể tìm cách mang người trở về"

Thái Hanh chề môi đáp: "Giời, thế thôi ông đây ngủ tiếp còn hơn. Đến lúc đó chết là hết"

"Người không muốn thử sao? Nếu được người có thể quay về thế giới cũ đấy"

Thái Hanh lười biếng nằm xuống nhắm mắt phất tay bảo : "Không muốn. Phiền chết được. Lại nói nếu thật sự có cách cho ta không chết thì không lẽ lịch sử lại thay đổi"

"Chính là như vậy. Ta đã thông qua lúc ngươi sắp chết nhìn thấy toàn bộ kí ức của người. Ta và người hoàn toàn không có khác biệt lắm. Có thể nói ta và người thật sự có sợi dây liên kết nào đó"

Thái Hanh nghiêm túc nghiền ngẫm rồi nói: "Ý anh là tôi là hậu kiếp của anh"

"Đúng, có thể coi là vậy"

Kim Thái Hanh nghĩ tiền kiếp!? Người ở thế kỉ văn minh như anh tin vào khoa học, mấy vụ tiền kiếp hậu kiếp này há chỉ là mấy khái niệm trong tôn giáo. Nói anh tin làm sao được. Nhưng xuyên không thì cũng xuyên rồi. Giờ nói mấy cái tiền kiếp cũng không khó tiếp thu.

"Tôi khác anh a. Tôi đến bây giờ còn là trai tân. Anh có người kia rồi. Khác nhau nha"

Người nọ đáp: "Không có, ta đến bây giờ vẫn chưa từng. Tuy nói ta là 'gả' cho hắn. Nhưng từ lúc nhập cung chỉ gặp hắn có hai lần. Thứ nhất là hôm ở tiệc mừng thọ của hoàng thái hậu, lần hai chính là cái hôm bị mang ra xử trảm thị chúng. Chính hắn từ lúc ta bị áp giải đến khi đầu lìa khỏi cổ vẫn nhìn ta bằng ánh mắt không có chút tiếc thương, mặt mày còn chẳng biến sắc"

Kim Thái Hanh há hốc miệng, rồi thở dài ra một hơi.

"Chúng ta đều đáng thương như nhau. Đều là còn trinh mà chết"

"Mà sao tôi lại ở đây. Đáng nhẽ anh vẫn chưa chết chứ"

Người nọ cười ngốc, tay gãi đầu nói: "Thật ra thì ta không có chết sớm như vậy. Tại vì ta biết trước có kết cục như vậy. Nên mới quyết định đập đầu mong phụ thân dời lại suy nghĩ, không ngờ đạp mạnh quá liền đăng xuất luôn"

"Wow, thật là bái phục. Điểm này tôi với anh không giống nhau. Anh so với tôi quá ngốc nghếch"

Người nọ gật đầu.

"Ta biết tình cách của người quật cường hơn ta. Ta với người tuy hai mà một tuy một mà hai. Nhưng ta khẳng định nếu kiếp này cuộc đời ta không phẫn uất như vậy thì nhất định kiếp sau sẽ tốt hơn"

Kim Thái Hanh không cho là vậy, liền hỏi: "Sao anh có thể chắc chắn được chứ. Ta lạ nước lạ cái. Càng khó khăn a"

Người nọ nháy mắt.

"Ngươi có thể cho đó là trực giác đi. Trực giác mách bảo ta rằng như thế"

Thái Hanh hừ một tiếng. Xem ra không thể hiểu được mạch não của người ngốc.

"Mà nè, tại sao nhà anh lại là phản đồ vậy. Thật sự phản bội đất nước hay sao?"

Nói đến đây, ánh mắt người nọ bỗng nổi lên một tầng uất hận.

"Nhà ta chính là không có phản bội. Vì ganh ghét Kim gia giành được các chiến công tại biên giới bảo vệ bờ cõi họ rắp tâm hãm hại dòng họ Kim. Chúng ta nhẹ dạ liền bị họ lừa đến bước đường cùng mà chết hết"

Ai chà. Này là hơi bị quá rồi nha. Kim gia nói sâu xa cũng là tổ tiên nhà Kim của cậu. Lại đem danh phản đồ lên mình như thế khác nào bị gán tội cả đời là bán nước. Nhất quyết chuyện này không thể bỏ qua. Trước cứ tạm tiếp nhận chuyện ở đây đã.

Người nọ còn dặn dò: "Còn nữa, Ngọc Nhi cô ấy đối với ta vô cùng tốt. Lúc chết cũng chỉ vừa tròn 17 tuổi. Nàng bảo muốn đi tìm ý trung nhân cuối cùng lại..."

Thái Hanh gật đầu như đã hiểu đáp: "Cô ấy tốt với anh, cũng chính là đối tốt với tôi"

"Mà nè, anh nói biết cách cho tôi quay về...."

Nói đến đây ngoài thế giới thực đã đến canh 11. Ngọc Nhi gọi anh dậy ăn cơm chiều.

"Công tử a, em chỉnh trang lại y phục cho người liền đi ăn cơm ạ"

Anh gật đầu ừ ừ. Coi như để lúc khác gặp lại thì tính tiếp.

Ngọc Nhi đưa anh đến ngồi trước bàn trang sức chải tóc cho anh. Nhìn sao gương có mặt kính màu vàng nhìn thấy một nam nhân mắt phượng mày ngài, sóng mũi cao, mặt đặc biệt thư sinh tao nhã. Tóc lại dài, màu hơi nhạt một chút. Đúng là dung nhan người này so với anh không sai lệch, chỉ khác trong cốt cách có sự tao nhã hơn thôi.

Ngọc Nhi cầm lược ngà chải tóc cho anh, miệng tấm tắc khen.

"Công tử, em chưa từng thấy người nào đẹp hơn công tử a. Công tử nhà em là đẹp nhất"

"Haha, em thật dẻo miệng quá"

Chỉnh trang xong các thứ cả hai mới cùng nhau đi xuống ăn cơm.

Vừa thấy anh, Kim phu nhân đã vội vàng kéo tay bảo anh ngồi xuống hỏi có mệt không.

"Không mệt nha"

"Ừ, vậy, vậy ăn cơm nhiều một chút"

"Vâng"

Kim thừa tướng thấy con mình cũng khỏe lại rồi mới nhắc đến việc nhập cung.

"Hanh nhi, ngày mai nhập cung rồi. Hôm nay ăn nhiều một chút. Để ngày mai lấy sức đi đường"

Anh tay vừa gắp rau vừa trả lời: "Con biết rồi"

"Vô cũng phải biết an phận thủ thường. Vương tử khẳng định không phải người tồi"

Thái Hanh gật đầu.

"Sau này ta và mẹ không ở bên cạnh cũng phải biết chăm sóc chính mình. Nhất định có ủy khuất gì cũng đừng giữ cho mình mà nói với chúng ta"

Ây da, tướng quân à. Nếu như bất quá hay là để tôi ở lại đi. Nếu như ông cứ một hai đẩy tôi vào khẳng định sẽ uất ức đó nha.

"Người đừng lo, con biết mà"

"Vậy được rồi, ăn xong thì nghỉ ngơi sớm. Ngày mai canh 6 liền có người đến rước con"

"Dạ"

Ăn xong anh liền đi về phòng. Mặt trời ở đây xuống rất nhanh, mới đây mà đã tối hù. Chỉ còn lại ánh đèn yếu ớt từ những lồng đèn treo trên đường thôi. Quả nhiên không giống như trong phim, ở đây so với trong phim tối hơn nhiều.

Có lẽ vì tối mà ánh trăng đặc biệt rất sáng. Trăng vừa tròn xoe lại rực rỡ trên cao. Tự nhiên lại muốn ngắm sao băng quá.

Thôi vào đi ngủ, kẻo không phải chết vì mất đầu mà chết vì gió đêm lạnh, thổi một cái muốn đem bao nhiêu da gà đều nổi lên hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net