9. Biểu muội à.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau vừa mở cửa ra ngoài, vươn vai một cái thì Điền Chính Quốc tìm tới cửa. Kim Thái Hanh nghi ngờ dụi mắt hỏi hai nô tỳ nhà mình.

"Ngọc Nhi, Thuần Lam. Mắt ta có phải bị quáng gà hay không? Sao ta đột nhiên thấy Điền Chính Quốc tìm đến trước cổng viện chúng ta vậy?"

Hai nữ hầu kèo anh lại nói: "Đó chính là hoàng thượng đó ạ. Công tử, sao người có thể gọi trực tiếp tên của hoàng thượng như vậy. Đó là phạm tội khi quân đó"

Kim Thái Hanh vừa nghe vậy thì xanh mặt. Bước lùi về phía cửa, rồi đóng cửa lại.

Điền Chính Quốc: "..." Hả!?

Mọi người: "..."

Kim Thái Hanh một lần nữa mở cửa đi ra ngoài vươn vai rồi làm bộ đột nhiên nhìn thấy Điền Chính Quốc.

"A, hoàng thượng. Mới sáng sớm người đến đây có việc gì a?"

Mọi người: "..." Nam Phi, hắn mới vừa làm cái gì vậy.

Điền Chính Quốc khó hiểu hỏi Kim Thái Hanh.

"Nam Phi, vừa mới làm gì vậy?"

Kim Thái Hanh nhanh nhẩu đáp: "Thần là mới vươn vai tập thể dục. Bộ người sáng sớm không cần tập thể dục sao?"

Kim Thạc Trân đứng bên cạnh không nhịn cười được phụt một tiếng.

"'Nương nương' thật biết lo lắng cho sức khỏe. Rất hiếm thấy có người giống như người"

Kim Thái Hanh phất phất tay nói: "Xời, chuyện đó là đương nhiên. À, để hoàng thượng đứng mãi cũng kì. Đến bên này ngồi chơi, uống nước trà a"

Điền Chính Quốc ngồi xuống ghế đá. Kim Thái Hanh cũng thắc mắc hỏi: "Không biết là hoàng thượng tìm ta có việc gì?"

"Trẫm hôm qua có nghe lén phéng ở đâu là Nam Phi buổi tối không có mặt tại Hàn Ngọc Cung. Không biết là có phải sự thật hay không?"

Kim Thái Hanh còn thắc mắc. Ủa!? Sao hắn biết. Rốt cuộc tên nào đồn mà ác quá.

"Haha, làm sao có chuyện đó được. Thần ngày đêm đều ở tại Hàn Ngọc Cung này. Cũng không đi đâu nhiều. Làm gì có chuyện đó chứ? Không biết là kẻ nào lại loan tin đồn thất thiệt như vậy a"

Điền Chính Quốc thầm cười khinh trong lòng. Hảo, người chính là không chịu nhận.

"Có thật vậy không?"

Kim Thái Hanh nhanh chóng giải oan cho mình nói: "Người có thể hỏi Ngọc Nhi, Thuần Lam xem. Khẳng định là không có chuyện đó nha"

"Đây đều là hai tỳ nữ của ngươi. Muốn bao che cho ngươi cũng không phải là không thể"

Kim Thái Hanh bĩu môi nói: "A, thực tình quá oan ức cho thần. Hoàng thượng, bất quá ta cũng được coi là 'vợ' của người, người lại không tin tưởng ta, mà lại tin người ngoài bát quái về ta. Thật sự tan nát cõi lòng"

Điền Chính Quốc cười khinh miệt trong lòng. Hôm qua chính mắt hắn thấy, chính tai hắn nghe 'vợ' mình một mực chối bỏ quan hệ cùng mình. Lại còn nói mặc kệ để người khác chém giết hắn tùy thích. Bảo hắn tin làm sao được.

Kim Thái Hanh không biết suy nghĩ của hắn. Liền nghĩ chắc có người đang bí mật theo dõi mình. Phải cẩn thận một chút.

"Vậy được, ta tin tưởng Nam Phi"

Haha, chính là như vậy. Tên hoàng đế ngu si nhà ngươi đúng là dễ bị lừa.

"Nếu vậy thì hoàng thượng chắc có thể an tâm lo việc triều chính rồi a. Ta ở nơi đây tự biết quản lý mình"

Điền Chính Quốc rót cốc trà uống một ngụm.

"Không vội, cùng Nam Phi ăn cơm một lát"

Mẹ nó, cái tên cẩu hoàng đế, nhà mi cứ canh giờ cơm mà đến.

"Vậy Ngọc Nhi, Thuần Lam mang cơm lên mời hoàng thượng ăn"

Mấy món rau trộn tương, canh củ sen, đậu phụ trắng, còn có cá kho chua ngọt hôm qua còn, được bày ra đầy đủ.

"Ồ, chỗ của Nam Phi thức ăn cũng thực là đa dạng nha"

Ngọc Nhi đừng cạnh đó nói: "Thưa hoàng thượng, đậu phụ trắng là do công tử của nhà chúng nô tỳ làm mấy hôm trước ạ"

Điền Chính Quốc ồ một tiếng khen ngợi: "Càng ngày ta càng muốn được thưởng thức trù nghệ của Nam Phi rốt cuộc là cao siêu đến mức nào"

Miễn, cút xa ta ra. Ta liền cảm tạ mi. Đừng có cái thói đến đây mà ăn chực.

Ăn uống no nê. Thuần Lam lại bưng lên cho mỗi người một cốc sữa đậu nành và một đĩa bánh khoai tây.

Hắn bất ngờ hỏi: "Đây là cái gì?"

Thuần Lam thuần thục trả lời: "Thưa, đây là sữa đậu nành do công tử xay ạ. Còn bánh là khoai tây vừa mới thu hoạch hôm qua, công tử lấy hấp cách thủy. Chín rồi liền mang nghiền ra làm nhân. Bên ngoài bọc bằng bột mì ạ"

Điền Chính Quốc không khỏi cảm thán: "Nam Phi thật lợi hại nha"

Kim Thái Hanh chỉ biết cười mỉm cho qua. Trong lòng thầm trách có phải hai nô tỳ thân cận bán đứng mình rồi hay không. Bánh ngon như vậy, sữa đậu nành cũng thơm như thế làm sao lại mang đi mời cái tên này. Mấy em quá hiếu khách hay là do bị hắn mua chuộc đây.

"Được rồi, làm phiền Nam Phi rồi. Ta đi đây"

"Hoàng thượng bảo trọng"

Kim Thái Hanh quay về nếp sống thông thường. Ngồi thở dài trách sao cuộc đời quá chán. Đột nhiên nghĩ đến chuyện đánh nhau ngày hôm qua. Cơ thể này vì suy nhược mà lúc đấm đá anh cũng chịu phải một phần đau không kém đám bị đánh. Nghĩ ngay tới cần phải rèn luyện độ bền của thân thể này a. Chứ nếu có thật sự gặp tình thế cấp bách, bỗng dưng chân tay liền đau nhức đến không đi được thì làm sao.

Đi vào nhà thay một bộ đồ thoải mái hơn. Đi ra ngoài làm nóng một chút rồi hít đất gập bụng. Nơi này không có xà ngang thì trèo cây đem cành cây làm xà để đu. Chỉ mới 1 khắc, cơ thể liền rã rời nằm tại mặt đất.

Mấy nô tỳ chạy lại hỏi thăm thì nhận được cái lắc đầu bảo không sao từ Kim Thái Hanh.

"Nam Phi à, huynh có sao không?"

What the fuck!? Lại nhỏ nào nữa đây. Bộ số ta yên ổn một ngày liền không được hay sao.

Ngồi dậy nhìn kỹ một chút thì nhớ ra đây chính là biểu muội gì đó của nguyên chủ. Nhưng đã nhập cung cách đây 2 năm. Hiện tại cũng rất được sủng ái của hoàng thượng.

"A, biểu muội. Muội đến thăm ta hả!?"

Nàng ta đỡ anh dậy mang người đến ghế nói: "Nam Phi, à không Thái Hanh ca ca, ta có thể gọi huynh như vậy được không?"

"Ok, à được"

Nàng cầm khăn tay chấm mồ hôi cho Kim Thái Hanh. Khiến anh có hơi nghi ngờ nhân sinh.

"Thái Hanh ca ca, huynh đang làm gì vậy?"

"À, ta đang nằm ngắm mây thôi. Hôm nay trời đẹp lắm"

Nàng gật đầu một cái, cử chỉ nhẹ nhàng cầm tay anh mang khăn tay lau đi lau lại mấy đầu ngón tay của anh. Kim Thái Hanh giật mình rút tay ra khỏi tay cô. Hơi mất tự nhiên nói: "Thục Phi, tay ta bẩn, làm dơ khăn tay của muội"

"Không sao, ta giặt lại là được"

Kim Thái Hanh gật gật đầu. Muội muội à, muội có biểu hiện rất không bình thường. Ta với muội bây giờ có khác gì gái chung chồng đâu mà muội làm vậy, ta thấy kì lắm. Nói gì đi nữa thì ta cũng là nam nhân. Muội cũng không nên quá thân thiết với ta như vậy.

Cảm nhận được thái độ e dè của anh, nàng liền biết mình đã quá lộ liễu.

"Muội chỉ quan tâm huynh thôi, huynh đừng nghĩ nhiều. Huynh ở đây có cảm thấy tốt không? Hay ta xin hoàng thượng chuyển đến đây bầu bạn cùng huynh"

Kim Thái Hanh xua tay nói: "Không cần đâu. Muội muội vẫn là nên ở chỗ cũ. Ở đây ta sống thấy cũng đủ. Lâu lâu lại trồng rau, đi dạo vườn. Rất vui vẻ"

"Biết huynh sống như vậy ta liền yên tâm. À còn nữa, lần trước ta nghe bảo là huynh trưởng của huynh về rồi. Chắc sẽ sớm đến đây gặp mặt huynh"

Ta có huynh trưởng, à phải ha. Nguyên chủ tiền kiếp có nhắc tới. Ta có một huynh trưởng, nghe bảo làm tướng quân đang canh giữ biên cương chiến ải gì đấy.

"Cảm ơn, muội muội. Mặt trời cũng sắp đội đầu rồi. Muội vẫn là nên về đi. Thỉnh thoảng lại đến đây bầu bạn cùng ta cũng được"

"Được, vậy ta về trước. Huynh ở lại bảo trọng"

"Ừ, bảo trọng"

Vị biểu muội này tên Thường Xuân Hương lớn lên từ nhỏ cùng với Kim Thái Hanh. Nàng đem lòng thích y từ lâu. Khăn tay cũng là vì y mà thêu. Tiểu thư vụng về cứ thêu vài đường lại đâm vào tay chảy máu. Nên để thêu được một chiếc khăn tay hoàn chỉnh, nàng mất tận 3 tháng để thêu. Nhưng chưa kịp trao người thương thì hay tin mình có tên trong đợt tuyển tú của hoàng thượng. Khăn tay cho đến bây giờ vẫn chưa trao được cho người. Thì vội nghe tin y cũng đã trở thành phi tần trong hoàng cung. Xuân Hương không biết phải nên buồn hay nên vui đây. Vốn biết trước không có kết quả, nhưng cũng không muốn chính mình với y có quan hệ như này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net