Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho nên khi Kim Thái Hanh đến chỗ hẹn là mang vẻ mặt ngốc nghếch không hiểu gì. Phác Thái Anh ngồi ở đối diện ngại ngùng cười, Thái Hanh sửng sốt, nhíu mày hỏi:

"Không biết Phác tiểu thư tìm tôi là có chuyện gì vậy? Chúng ta hình như cũng đâu thân thiết gì?"

Phác Thái Anh đưa một phần tài liệu cho cậu, sau đó mở miệng nói: "Cậu có thể xem qua trước đã."

Thái Hanh lấy ra, vô cùng nghiêm túc bắt đầu đọc nhưng thật sự lại chẳng hiểu gì. Diện tích đất, diện tích kiến trúc thì cậu còn biết đôi chút, đến lúc này thấy cái gì mà độ xanh hoá, độ dung tích, thực sự giống như bắt người mù chữ đọc sách. Nhưng cậu vẫn 'làm màu' gập tư liệu rồi đẩy trở về hỏi:

"Đây là có ý tứ gì?"

Phác Thái Anh liền phân tích mấy tư liệu này, sau đó mở miệng nói: "Đầu tư vào hạng mục này nhất định có thể kiếm được tiền."

Thái Hanh đại khái đã biết, đây là tình tiết ba Phác Thái Hanh thiếu vốn đầu tư. Tình tiết này trong tiểu thuyết không giải thích nhiều lắm nhưng trong đầu Thái Hanh vẫn có một chút ký ức về việc này.

"Không phải, ý tôi là cô nói với tôi thì có ích gì?" Tuy rằng cậu cũng muốn mua phòng nhưng một cái tiểu khu ông đây cũng không mua nổi!

"Cậu có thể giúp tôi nói hai câu ở trước mặt Điền tổng không?" Phác Thái Anh khẩn cầu nói.

"Hả?" Kim Thái Hanh nhất thời không kịp phản ứng lại, lát sau mới nói:

"Cô đang đùa tôi phải không? Nhờ tôi nói với Điền tổng? Cô cũng không phải không biết quan hệ của tôi và Điền tổng là loại quan hệ gì? Một hạng mục lớn như vậy mà bảo tôi đi nói? Tôi nói thì có ích lợi gì chứ? Thật ngại quá tôi xin phép đi trước, cà phê coi như là tôi mời khách."

Cậu nói xong liền đứng dậy rời đi. Cậu cảm thấy việc này mình thật sự không giúp được gì. Mà cho dù thật sự có thể giúp thì cậu cũng sẽ không giúp. Thái Hanh không chán ghét Phác Thái Anh, cậu cùng Phác Thái Anh không có liên quan gì. Đối với những người này cậu đều có thái độ tránh được thì tránh, cậu không muốn thảm kịch của nguyên chủ lại một lần phát sinh trên người cậu. Nhưng nếu cậu ra tay giúp Phác Thái Anh, hôm nay vừa giúp ngày mai hồn phách của nguyên chủ nhất định sẽ trở về tìm cách bóp chết cậu. Phải biết rằng sự việc gãy chân tuy Phác Thái Anh không phải nguyên nhân trực tiếp nhưng lại là nguyên nhân gián tiếp. Phải chịu một cái bi kịch lớn như vậy, người bị hại sẽ mặc kệ cái gì trực tiếp cái gì gián tiếp, trong lòng không oán không hận sao? Không trả thù Phác Thái Anh đã là con đường duy nhất Kim Thái Hanh có thể chọn để tự bảo vệ bản thân, bảo cậu đi giúp đỡ đương nhiên là không thể.

Huống chi cậu thật sự không cảm thấy mình có thể giúp được cái gì? Phác Thái Anh cuối cùng có giải quyết được chuyện này hay không cậu cũng không rõ ràng, chỉ biết ba mẹ cô ấy đã ly hôn. Thái Hanh nghĩ chắc đây là biện pháp duy nhất để bảo vệ vợ con. Lúc Phác Thái Anh lần nữa đi tìm thư ký Kim Thạc Trân, thư ký Kim đương nhiên khuyên cô nên trở về, Thái Hanh vừa hay bắt gặp. Trong tiểu thuyết thì lần đầu tiên Điền Chính Quốc tìm Phác Thái Anh thì cô ấy vốn không đồng ý làm tình nhân. Cho đến khi ba cô ấy muốn tự sát, Phác Thái Anh mới lần nữa gặp thư ký Kim nói đồng ý. Đây là duyên phận lúc đầu của Phác Thái Anh và Điền Chính Quốc cũng là trở ngại lớn nhất của bọn họ.

Kim Thái Hanh tính toán thời gian một chút, đã sắp tới lúc Chính Quốc nói chia tay rồi. Cho nên từ khi bắt đầu tháng ba, sau khi quay xong bộ phim điện ảnh của đạo diễn Lý, cậu chỉ nhận một ít thông cáo, sẵn sàng tùy thời chạy lấy người. Tháng ba cũng là lúc bộ võ hiệp kia của Lý đạo diễn phát sóng, cậu vốn nhân khí không tồi, bộ phim này ngoại trừ hai vai chính thì Thái Hanh cũng là nhân tố mang đến cho phim không ít lưu lượng, đương nhiên cũng hút thêm được không ít fan. Tháng tư, cậu tranh thủ trở về thôn Cam Lâm, nhà đã xây xong, cậu lại để lại thêm một số tiền để trang hoàng quét tước. Nghe nói Trương gia tìm tới vài lần muốn làm hoà, Kim Thiều Tình vẫn kiên quyết không muốn quay lại, Thái Hanh liền quyết định để Thiều Tình tháng sau cùng Trương Ngọc Đào tới thành phố Kinh Đô.

Nhà của Kim gia nhất thời rực rỡ hẳn lên, trở thành đối tượng hâm mộ của người dân từ đầu thôn đến cuối thôn. Tháng năm, fan Weibo của Thái Hanh chính thức đột phá ngàn vạn, đồng thời cũng lấy được tiền lời cổ phiếu. Điền Chính Quốc quả nhiên rất lợi hại, phí đầu tư hơn 2000 vạn, qua tay hắn mà đã lãi được thêm gần một trăm triệu. Thời tiết dần nóng lên, Chính Quốc cùng Thái Hanh hai người vẫn như cũ, hắn vẫn thường xuyên tới, cơ hồ mỗi ngày đều sẽ trở về. Cậu xoè ngón tay đếm ngày, trong tiểu thuyết cũng không viết chính xác là khi nào Chính Quốc coi trọng Phác Thái Anh. Nhưng theo như cậu tính thì khoảng tháng sáu trở đi, thời gian chắc là không sai biệt lắm.

Điền Chính Quốc đối với Kim Thái Hanh rất tốt. Cậu cảm thấy khoảng thời gian này cậu cùng Chính Quốc thực sự giống như một đôi yêu nhau chân chính. Hình thức ở chung của bọn họ dường như không thay đổi gì nhiều nhưng cậu thực sự cảm thấy hắn càng ngày càng tốt. Thái Hanh biết ngày phải tách ra càng lúc càng gần mỗi đêm liền nhìn hắn nhiều hơn một chút, cảm giác không nỡ cũng nhiều hơn một chút. Kỳ thật Chính Quốc chính là kiểu người ngoài lạnh trong nóng điển hình, bên ngoài thì độc mồm độc miệng nhưng trong lòng lại tốt vô cùng, vừa thấy nữ chính là đã thấy được tình yêu cả đời. Bọn họ chung quy đều là nam nữ chính trong quyển sách này, cốt truyện đã chính thức bắt đầu rồi, chuyện xưa thuộc về bọn họ cũng sắp chính thức triển khai. Chính Quốc cũng phát hiện ra, Thái Hanh gần đây càng ngày càng ít nói. Khi hắn hỏi thì cậu chỉ trả lời là:

"Thời tiết nóng, em khó chịu."

Cậu gần đây cũng không hay tới Điền thị nữa, nghe thư ký Kim Thạc Trân nói cậu nhận không ít thông cáo, phát triển không tồi, đáng tiếc vẫn luôn không nhận phim truyền hình hoặc phim điện ảnh. Tài nguyên Điền thị đầu tư hầu hết đều thời gian quá dài, Kim Thái Hanh cơ bản đều không nhận. Thậm chí cả quý hai của'Thời Gian Nhàn Nhã', cậu cũng không nhận. Điền Chính Quốc trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng, nhất định đã xảy ra vấn đề nhưng hắn lại không thể nói ra được là vấn đề ở chỗ nào. Bởi vì tất cả đều đột nhiên xảy ra, hai ngày nay hắn liền nghĩ phải cùng Thái Hanh nghiêm chỉnh nói chuyện một phen. Hắn muốn biết suy nghĩ của cậu, muốn biết cậu đã gặp phải chuyện gì.

Thái Hanh quả thật là có chuyện phải suy nghĩ. Cậu đã tính qua, tiền trong tay cậu không đủ để vừa mua nhà ở thành phố Kinh Đô vừa trang trí lại. Hơn nữa cậu vẫn luôn muốn mở một cửa hàng, mà cái chi phí mua, địa điểm cũng không phải con số nhỏ, mà cậu hiện tại không thể một lần tiêu sạch tiền được, nhất định phải giữ lại một ít. Thái Hanh phát hiện nếu muốn thực hiện mấy cái mục tiêu này, ở thành phố Kinh Đô quả thực không thể thực hiện. Chiều, cậu nhận được điện thoại của Chính Quốc, hắn chỉ nhàn nhạt nói:

"Tối nay tôi không tới."

Chính Quốc nói như vậy, trong lòng Thái Hanh liền mơ hồ có dự cảm, chẳng lẽ cốt truyện cùng nữ chính bắt đầu rồi? Cậu sợ nhất cốt truyện đi đến đoạn giữa. Những gì nguyên chủ đã trải qua vẫn còn vẹn nguyên trước mắt cậu, cậu tuyệt đối không muốn lại dẫm lên con đường đó. Cho nên một tuần sau đó Chính Quốc không tới, Thái Hanh cũng không bước vào Điền thị. Quốc tế thiếu nhi ngày mùng một tháng sáu, cậu vẫn như cũ nhận được hai mươi vạn thư ký Kim Thạc Trân gửi tới. Đồng thời Kim Thiều Tình cùng Trương Ngọc Đào cũng đã tới thành phố, cậu lại không lập tức phải làm việc nên đã dẫn Ngọc Đào đi chơi loanh quanh, thuận tiện xác định một chút xem bản thân có thích hợp ở lại nơi này hay không. Kim Thái Hanh tự đến sân bay đón hai mẹ con. Sau khi Ngọc Đào rời khỏi Trương gia có nhắc đến Trương gia hai lần, hiện giờ thì không còn nhắc nữa.

"Bên này!"

Thái Hanh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thiều Tình. Thiều Tình vẫn ăn mặc quê mùa như cũ lại bế theo con nhỏ, khác biệt hoàn toàn với đoàn người ở sân bay.

"Hanh Hanh."

Thiều Tình khẽ tươi cười, nhất thời liền có vẻ vô cùng xinh đẹp. Người chung quanh đều không khỏi nhìn nhiều hơn hai cái, Thái Hanh vừa giúp cô đẩy hành lý vừa nói:

"Đi thôi! Chúng ta ra bên ngoài gọi xe."

Thái Hanh không biết lái xe, ba người trực tiếp gọi xe trở về, thời gian cậu tới không lâu nên không bị fan nhận ra. Kim Thái Hanh đưa Kim Thiều Tình về nhà mình, Thiều Tình kinh ngạc há hốc miệng:

"Đây là nhà của em?"

"Vâng! Diện tích trong nhà tuy không lớn nhưng với mặt bằng chung của thành phố thì cũng không tính là nhỏ."

Thái Hanh dẫn Thiều Tình tới phòng dành cho khách, vốn là phòng dành cho Kim Nam Tuấn. Nhưng sau khi Nam Tuấn chậm rãi thích ứng được với cuộc sống ở thành phố, ngày nghỉ lại đều ở bên ngoài làm công nên rất ít trở lại đây. Thái Hanh dọn sơ qua phòng cho khách, Thiều Tình tất nhiên không phàn nàn gì, Trương Ngọc Đào lần đầu tiên tới đây nhìn cái gì cũng đều thấy mới mẻ.

"Mẹ, nơi này cao quá đi!"

Ngọc Đào bò đến chỗ cửa sổ ngoài phòng khách, cửa kính dẫn ra ban công vẫn đóng cho nên Ngọc Đào không bò ra được nhưng vẫn có thể liếc mắt nhìn náo nhiệt ở bên ngoài. Thái Hanh bước qua ôm bé lên, hôn hôn rồi nói:

"Đào Đào có thích nơi này không?"

Trương Ngọc Đào gật đầu. Ngay trong ngày Kim Thái Hanh liền mang Kim Thiều Tình ra ngoài đi dạo, còn dẫn Ngọc Đào đến công viên gần đó chơi một lát. Nghĩ tới hai người họ vừa xuống máy bay, có lẽ đã mệt nên một lát sau ba người liền trở về nghỉ ngơi. Buổi tối, Kim Nam Tuấn cũng tới đây, ba chị em đương nhiên náo nhiệt một phen. Việc Thiều Tình cả ngày muốn hỏi cũng không dám hỏi, Nam Tuấn thuận miệng lên tiếng:

"Sao lại không thấy anh rể vậy ạ?"

Thiều Tình cũng nhìn về phía Thái Hanh, cậu trừng Nam Tuấn một cái rồi nói: "Anh rể cái gì mà anh rể còn chưa chắc đâu."

Nam Tuấn giật mình: "Chưa chắc? Hai người chia tay?"

Tháng trước vẫn còn tốt, dính nhau như keo sơn mà? Mới mấy ngày đã cãi nhau rồi sao?

"Hai đứa cãi nhau à?"

Thiều Tình cũng mở miệng hỏi, tuy rằng cô chỉ gặp qua Điền Chính Quốc một lần nhưng thật sự cảm thấy hắn rất ưu tú. Thái Hanh thở dài nói:

"Cũng không phải! Chỉ là có đôi khi chúng ta sẽ đột nhiên tìm được chân mệnh thiên nữ hoặc chân mệnh thiên tử của đời mình. Hai chúng em quá khác nhau, bọn họ nhà cao cửa rộng vốn là chướng mắt những người giống như em."

Thiều Tình nghĩ có thể là đã bị gia đình cấm cản. Nam Tuấn vẫn luôn cảm thấy anh rể nhà mình nhìn không đơn giản, đương nhiên cũng nghĩ đến cái này. Có đôi khi nói ra chính là một lời thành sấm. Ngày hôm sau, Kim Thái Hanh liền nhận được một cuộc điện thoại. Cậu đã từng tưởng tượng ra vô số cách bản thân bị Điền Chính Quốc vứt bỏ. Ví dụ như là hắn trực tiếp gọi điện thoại, thậm chí Phác Thái Anh tự mình tới cửa hay là trên đường thấy hai người show ân ái. Hoặc chí ít cũng như trong tiểu thuyết, Chính Quốc sau khi bao Phác Thái Anh liền để thư ký Kim Thạc Trân đi xử lý việc của nguyên chủ. Nhưng Thái Hanh cảm thấy cậu không giống nguyên chủ, Chính Quốc cũng sẽ không giống như trong tiểu thuyết. Cho nên khi bọn họ tách ra chắc cũng sẽ không giống nhau thậm chí còn trịnh trọng hơn một chút.

Bất kể là loại nào, cậu cũng đều không nghĩ tới mẹ Điền sẽ tự tới gặp cậu. Mẹ Điền tên Hứa Huyền Nhã, tuy năm nay đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẻ ngoài lại không khác gì bốn mươi, đoan trang hào phóng, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì. Dáng vẻ này thực sự vô cùng giống Điền Chính Quốc.

"Cậu là Kim Thái Hanh phải không?"

Kim Thái Hanh lễ phép gật đầu: "Đúng vậy, thưa bác."

"Cậu đang cùng Điền Chính Quốc yêu nhau?"

Thái Hanh nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, đành đáp lại: "Vẫn chưa chính thức xác định ạ!"

Quan hệ của bọn họ thật ra vẫn chưa chính thức xác định, tình nhân hay tình yêu, khác nhau chỉ một chữ mà khoảng cách lại như trời với đất.

Mẹ Điền ừ một tiếng, nói: "Chính Quốc sau khi tốt nghiệp cao trung liền có chút nổi loạn. Chuyện của nó tôi cũng biết vốn chỉ nghĩ trưởng thành là sẽ ổn thôi."

Thái Hanh yên lặng, lời này cậu phải trả lời như thế nào? Mẹ Điền tiếp tục hỏi: "Cậu có biết Kim Nghệ Lâm không?"

Cậu sửng sốt, Kim Nghệ Lâm?

"Nó đã trở lại."

Kim Thái Hanh ngây ngốc a một tiếng, hỏi: "Sớm như vậy mà đã trở lại rồi?"

Dựa theo cốt truyện tiểu thuyết, ít nhất phải hai năm nữa ánh trăng sáng mới trở về. Mẹ Điền cười cười:

"Đúng vậy trở về trước. Chính Quốc tự mình đi đón nó!"

Mẹ Điền thực sự không muốn trong nhà lại có thêm một đứa 'con dâu' giống như Phác Trí Mân. Thái Hanh ngơ ngác nhìn mẹ Điền trong chốc lát, đột nhiên trả lời:

"Con, con hiểu, con hiểu bác có ý tứ gì."

Lúc này ngược lại là mẹ Điền ngoài ý muốn nhìn cậu một cái, hỏi lại: "Cậu đã hiểu?"

"Hiểu ạ hiểu ạ!" Thái Hanh gật đầu, cậu hít sâu một hơi. Thái Hanh mày có thể mà!

Cậu ngẩng đầu lộ ra một nụ cười sáng lạn hỏi mẹ Điền: "Điền tổng có biết bác tới đây không ạ?"

"Biết!"

Mẹ Điền ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng không khỏi nghĩ, cái này cứ xem như một lời nói dối có thiện ý đi? Kỳ thật thì bất kể Điền Chính Quốc có biết hay không, Thái Hanh đều đã hạ quyết tâm rồi. Cốt truyện thay đổi, hơn nữa Kim Nghệ Lâm đã trở lại. Dù có dựa theo cốt truyện nữa không thì sự việc kế tiếp cậu cũng không thể đoán trước được. Huống chi Chính Quốc một tuần liền không hề tới, đây chính là bằng chứng xác thực nhất. Cậu thậm chí có chút hoài nghi, ánh trăng sáng trở về trước thời gian nhất định sẽ không để Phác Thái Anh có cơ hội. Chính Quốc cần hai năm mới có thể yêu Phác Thái Anh nhưng Nghệ Lâm lại đem thời gian mấy năm nay chém rớt.

"Còn có tôi hy vọng cậu có thể rời khỏi thành phố Kinh Đô." Mẹ Điền bất ngờ nói với cậu.

"Vì sao ạ?"

Mẹ Điền đứng dậy, trên cao nhìn xuống Thái Hanh: "Tôi không muốn nhìn thấy cậu!"

Một câu vô cùng đơn giản như vậy, đại biểu cho cái gì? Chính là ngày hôm sau Kim Thái Hanh được tổng tài triệu kiến, nói với cậu rằng cậu bị giải ước. Bởi vì Thái Hanh lúc ký hợp đồng tiến vào là hợp đồng dành cho người mới, tuy rằng điều kiện hà khắc nhưng cậu cũng không có tôn trọng mà nhất nhất thực hiện theo. Sau khi nổi cậu lại chỉ nhận một ít thông cáo, nói thật công ty từ trên người Thái Hanh không chiếm được chút tiện nghi nào. Tiền vi phạm hợp đồng công ty phải trả là 300 vạn, cậu nhận.

"Thái Hanh đã xảy chuyện gì vậy? Có cần liên hệ một chút với Điền tổng không?" Trịnh Hiệu Tích sau khi nhận được tin liền chạy đến hỏi.

"Không cần đây chính là ý của Điền tổng." Thái Hanh biết việc này quá nửa là chủ ý của mẹ Điền cũng khẳng định là ý của Điền gia.

"Hả? Vì sao chứ?"

Sau khi Thái Hanh quyết định chỉ nhận thông cáo, công ty đã sắp xếp để Hiệu Tích dẫn dắt thêm người mới. Lúc Hiệu Tích nhàn rỗi sẽ đi theo người mới, nửa tháng nay cơ bản đều không quá để ý tới chuyện của Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc. Nhưng lần cuối cùng Trịnh Hiệu Tích biết được thông tin của hai người thì quan hệ hai người vẫn rất tốt, sao lại đã nháo đến mức độ này?

"À, mối tình đầu của hắn trở lại rồi." Cậu thuận miệng đáp.

"Vậy thì có chia tay cũng không đến mức này chứ!" Trong tình huống bình thường, chuyện chia tay đều sẽ do thư ký Kim Thạc Trân xử lý, phí chia tay đều vô cùng tốt cơ mà.

"Ai biết! Chắc là nhìn em không vừa mắt!"

Thái Hanh tỏ vẻ không sao cả mà nói. Như vậy cũng tốt cậu có thể không cần lên tiếng huỷ hợp đồng trước. Cậu biết tiền vi phạm hợp đồng là trên dưới 400 vạn, ngay từ đầu đã chuẩn bị tốt chỗ tiền này, không nghĩ tới Điền gia làm như vậy ngược lại còn giúp cậu bỏ túi được thêm 300 vạn. Giải trừ xong hợp đồng, Thái Hanh cùng Hiệu Tích hợp tác đã gần một năm, không hẳn là vô cùng thành công nhưng cũng không xảy ra chuyện gì không thoải mái. Nhờ Thái Hanh, Trịnh Hiệu Tích chính thức bước vào hàng ngũ người đại diện, tự mình cũng có thể lấy tiền đè người.

"Thái Hanh sau này em có chuyện gì cần giúp đỡ có thể gọi điện cho anh, anh có thể giúp được thì nhất định sẽ giúp."

Hiệu Tích nói, anh có thể đi lên hàng ngũ người đại diện công lao của Kim Thái Hanh không hề nhỏ, hơn nữa Hiệu Tích cảm thấy Thái Hanh rất tốt, anh cũng hy vọng cậu sau này sẽ được yên ổn. Thái Hanh xua xua tay:

"Nói sau đi! Mấy hôm nữa có khả năng em phải rời đi rồi."

Hai người ở trước cửa công ty nói hai câu liền tách ra. Tối, Thái Hanh lấy lại Weibo nhưng không có lập tức đăng bài nói rõ muốn lui khỏi giới giải trí. Cậu đầu tiên là nói với Kim Nam Tuấn:

"Anh cùng chị cả có khả năng phải về thành phố An Võ, chiều nay anh gọi người tới thay khóa rồi. Chiếc chìa khóa này anh cho em, sau này em tốt nghiệp rồi có thể trực tiếp ở lại đây không cần giao tiền thuê nhà, tự mình tìm công việc tốt mà làm. Học phí và phí sinh hoạt của em anh đều sẽ đúng giờ gửi vào thẻ, đi làm không cần quá tranh đua, chủ yếu là để tích lũy trước kinh nghiệm, tránh cho sau này ra ngoài xã hội lại không thích ứng được nhưng trọng tâm vẫn phải đặt ở việc học."

Kim Thái Hanh thấy Kim Nam Tuấn choáng váng, cười nói:

"Làm sao? Anh không phải đang chỉ cho em việc sau này sao, anh cùng công ty đã huỷ hợp đồng rồi, sẽ rời khỏi thành phố Kinh Đô. Anh muốn tới thành phố An Võ gây dựng sự nghiệp, sau này nếu ở thành phố này không tìm thấy công việc tốt hay công việc muốn làm thì về An Võ tìm anh. An Võ tuy chỉ là thành phố tuyến hai nhưng mấy năm nay phát triển cũng không tồi. Còn có! Ở trường nhất định phải chăm chỉ học tập nếu em có thể thi đậu nghiên cứu sinh tiến sĩ gì đó thì càng tốt."

"Anh thật muốn đi ạ?"

Nam Tuấn nhất thời không tiếp thu kịp. Y thi đại học ở thành phố Kinh Đô cũng là vì Thái Hanh đang ở đây. Anh em hai người ở gần nhau, có gì thì còn giúp đỡ được, hiện giờ ngược lại lại chỉ có Y ở đây. Thái Hanh vỗ vỗ đầu Nam Tuấn nói:

"Trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn! Chăm chỉ đọc sách đi."

"Nhưng mà cũng không cần đi gấp như vậy chứ?"

Kim Thái Hanh ngẩng đầu nhìn trời, thật ra cậu cũng muốn từ từ một chút nhưng ai biết mẹ nó sẽ xảy ra chuyện gì? Hiện tại không những không phải tình nhân mà thậm chí còn giống như kẻ thù truyền kiếp.

"Em phải biết rằng tình yêu đích thực của anh rể em đã trở lại rồi. Anh ngại là vướng mắt anh ấy." Cậu vì để có tính thuyết phục lại nói thêm:

"Anh nhìn cũng chướng mắt cho nên rời đi sớm một chút!"

"Hắn quả nhiên dám ngoại tình!" Kim Nam Tuấn đột nhiên đứng lên.

Thái Hanh đè Y ngồi xuống nói: "Không không không, anh cùng anh ấy đã kết hôn đâu chỗ nào ngoại tình chứ?! Mới chỉ yêu đương thôi, hợp thì tới không hợp thì tan, hiện tại kết hôn ly hôn cũng chỉ tốn có mấy đồng tiền là giải quyết xong, nói gì đến yêu đương đúng không?"

"Dù có như vậy thì cũng không thể bên này yêu một người, quay đầu lại có người khác! Coi anh là cái gì chứ?"

Thế thân đó! Kim Thái Hanh rất muốn đáp như vậy nhưng vẫn đứng đắn ưu thương nói:

"Trong lòng mỗi người đàn ông đều có một ánh trăng sáng như thế, sau này em đừng nên có bộ dáng này!"

Kim Nam Tuấn tuy rằng không phục nhưng hai người đã chia tay trong hoà bình, Y chỉ có thể hỏi:

"Lỡ sau này hắn tìm tới thì sao?"

Ở trong lòng Y, anh Y là cực kỳ tốt, người đàn ông kia sớm hay muộn cũng sẽ hối hận. Thái Hanh sửng sốt, tìm tới?

"Không thể đâu sao lại tìm tới chứ?" Nhưng cậu ngẫm lại tình huống hiện tại, dặn dò nói:

"Dù có tìm tới cũng phải phân rõ giới hạn, có biết không?"

Bằng không ai biết được đám người kia sẽ làm ra cái gì? Mẹ Điền hôm qua nói mình phải rời đi, hôm nay tổng tài đã gọi cậu giải trừ hợp đồng. Quyền thế to lớn là cái gì? Chính là như thế này đó! Nam Tuấn nghĩ nghĩ, 'anh rể hụt' máu lạnh như vậy chắc sẽ không tìm tới đâu. Dù có tìm tới thì cũng không thể để hắn cùng anh mình ở bên nhau. Đúng, phân rõ giới hạn.

"Anh định khi nào thì đi?"

"À, ngày sáu tháng sáu sẽ đi!".

Nam Tuấn sửng sốt, hỏi: "Vì sao ạ?"

"Ha ha ha... Chị cả và Đào Đào đến đúng dịp Tết thiếu nhi, chúng ta ít nhất cũng phải để hai người chơi xong rồi mới đi có phải hay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net