Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tầng bốn hộ gia đình, ngoại trừ Kim Taehyung thuê loại một phòng ngủ một phòng khách này, ba phòng còn lại đều khác, có hai căn hai phòng ngủ một phòng khách và hai phòng làm việc còn có một căn ba phòng hai phòng làm việc, bình thường mọi người đều là điệu bộ đóng chặt cửa lớn, anh ở bên ngoài quan sát nửa ngày cũng không tìm ra được nguyên nhân, đem mũi ngửi cũng ngửi không ra mùi gì là mới vừa trùng tu, trong lòng tạm thời thở phào nhẹ nhõm. Hẳn là không có đúng lúc như vậy đi?

Kim Taehyung mở cửa, đem đồ mua từ siêu thị về phân loại, loại cần ướp lạnh được bỏ vào trong tủ lạnh, không cần đặt trong tủ lạnh thì đặt ở phía dưới bàn trà. Vốn còn muốn đem máy ép nhỏ rửa sạch sẽ rồi thử xem hiệu quả của máy, bất quá nhìn thời gian không còn sớm nữa, anh cũng có chút mệt mỏi, liền gác lại việc thử máy ép chuẩn bị đi tắm rồi ngủ. Trong lúc tắm, anh cúi đầu liếc nhìn cái bụng, suy nghĩ lại bay đến trên thân người đàn ông mà anh gặp nhiều lần trong ngày hôm nay. Chuyện đêm hôm đó kỳ thực anh cũng đã lâu không có nhớ tới. Hôm nay liên tiếp vài lần gặp phải người nọ, tâm tình đều bị ảnh hưởng. Kỳ thực có cái gì nha, cậu lại không biết người đêm hôm đó chính là mình, đừng nói ở cùng một cái tiểu khu một tòa nhà, cho dù cậu thực sự ở đối diện với chính mình vậy cũng không có quan hệ a!

Mình ở đây đã ba năm còn không phải là cùng hàng xóm một chút cũng không quen thuộc? Xã hội này hiện tại là như vậy, giữa người và người lộ ra xa cách cùng lạnh lùng, không giống người ở nông thôn, hàng xóm láng giềng đều rất thân thiết, ngươi đưa ta một sọt hoa quả trong sân, ta biếu ngươi một rổ rau trồng ngoài ruộng. Trong thành thị này cơ bản không có như vậy, con gái còn độc thân ở một mình còn phải đề phòng người ở bên ngoài gõ cửa là ai, thậm chí người đến ghi đồng hồ nước cũng hỏi thật nhanh, nếu trả lời không chính xác thì liền là thành phần giả mạo nguy hiểm. Dĩ nhiên anh không cần lo lắng về vấn đề an nguy ở tiểu khu này nhưng anh cũng không có tâm tình đi theo hàng xóm gắn kết quan hệ, cho nên không quan tâm người kia có đúng hay không sống cùng một khu nhà với anh, anh điều không cần lo lắng.

Bọn họ chính là hai đường thẳng song song mà thôi, đi như thế nào cũng không có điểm giao nhau. Hơn nữa anh sẽ sớm từ chức, từ chức rồi ở nhà làm ổ một chỗ, quản cái gì hàng xóm ở bên cạnh anh nữa, hết thảy cùng anh không quan hệ! Sau khi nghĩ thông suốt, Kim Taehyung không xoắn xuýt nữa, sung sướng tắm rửa, sau đó đánh răng rửa mặt một phen, trở lại phòng ngủ một giấc đến hừng đông. Lần này nửa đêm không có thức giấc, cho nên mới sáng sớm anh đã bị nghẹn tỉnh, ngày hôm qua ngủ sớm cho nên ngày hôm nay tỉnh lại rất có tinh thần, Taehyung không tiếp tục nướng, rời giường đi vào WC vệ sinh, giải quyết vấn đề sinh lý sau đó rửa mặt.

Đều đã chỉnh đốn ổn thỏa lúc này nhìn thời gian mới bảy giờ rưỡi, sớm như vậy đến công ty cũng không có gì làm, Kim Taehyung liền nấu cháo đậu đỏ, chiên hai quả trứng gà làm bữa sáng. Tuy rằng tài nấu nướng của anh không được tốt lắm nhưng chính mình ăn khẳng định không kén chọn. Sau khi ăn xong bữa sáng cũng mới tám giờ rưỡi, hiện tại trên đường đều bị kẹt xe, cho nên anh chậm lại nửa giờ, chín giờ mới ra cửa đi làm. Lúc đến công ty đã chín giờ rưỡi.

"Kim quản lý, buổi sáng tốt lành." Trước quầy tiếp tân em gái trang điểm đậm, lông mi dài như cây quạt nhỏ phẩy phẩy, ngọt ngào hướng anh chào hỏi.

Kim Taehyung khoát khoát tay, trả lời lại một câu: "Buổi sáng an lành."

Sau đó liền một đường đi thẳng về phòng làm việc của mình. Công ty Kim Taehyung là một công ty truyền thông rất lớn, anh làm việc tại bộ phận quảng cáo tiêu thụ, lăn lộn hơn bốn năm, hiện tại đã là quản lý bộ phận quảng cáo tiêu thụ, đi lên nữa là tổng giám bộ phận quảng cáo tiêu thụ. Nhân viên của Taehyung có năm sáu người, đều so với anh nhỏ hơn hai ba tuổi, mạnh mẽ có chí tiến có, tựa như hoa hướng dương luôn tươi tốt hướng về phía mặt trời, bầu không khí làm việc thật ra cũng không tệ lắm. Bất quá hôm nay có hai người đã đến rồi, một người tên là Hwang Eunbi, một người tên là Moon Hyungseo, cả hai đều là đứa trẻ mới vừa tốt nghiệp, thấy anh đến đều gọi 'Anh Kim', gọi rất thân thiết.

"Hai người hôm nay không đi ra ngoài bàn bạc công việc?" Kim Taehyung thuận miệng hỏi.

"Dạ, đang chuẩn bị ra ngoài ạ, trước tiên tới công ty chỉnh sửa lại tài liệu."

"Ăn sáng chưa?" Taehyung mở cửa ban công, đem hai bọc bánh bích quy trong ngăn kéo của mình đưa cho bọn họ:

"Không cần trả lời, chắc chắn chưa ăn. Ráng lót dạ một chút đi."

Thanh niên bây giờ a, bữa sáng không ăn bữa tối không ăn, mỹ kỳ danh gọi giảm béo, kỳ thực có khi là ngại phiền phức. Hai người vui sướng nhận, Hwang Eunbi chọn loại ô mai nếm thử, vui sướng nói:

"Cám ơn anh Kim!" Cô mở bao ra lấy một miếng bỏ vào trong miệng, hàm hồ nói không rõ:

"Anh Kim anh như thế nào nhiều đồ ăn vặt như vậy? So với em còn trữ nhiều hơn!"

"Có ăn cũng ngăn không nổi miệng của em!"

Kim Taehyung không giải thích, kỳ thực anh chuẩn bị nhiều đồ ăn vặt như vậy đương nhiên là để tiểu tổ tông trong bụng ăn. Hwang Eunbi cũng không có thật sự cần anh giải thích, ăn bánh bích quy rồi uống nước xong cũng không nói nữa. Cô cùng Moon Hyungseo là một tổ nhỏ, hai người bởi vì mới đến không bao lâu cho nên hiện tại cũng chính là trước tiên thử tiếp xúc một chút.

"Uống ít rượu một chút, có gì không hiểu hoặc vấn đề không giải quyết được liền gọi điện thoại cho anh, hoặc là hỏi Choi Yeonjun." Kim Taehyung nhắc nhở.

Choi Yeonjun là trợ thủ mà anh tương đối xem trọng, hôm nay không có tới, chắc cũng là trực tiếp đi bàn bạc công việc.

"Dạ, đã biết." Hai người ăn xong bánh bích quy, chỉnh lý thỏa đáng sau đó đều tắt máy vi tính, đứng dậy chuẩn bị xuất phát.

"Ai, anh Kim, nói anh nghe chuyện này" Lúc Hwang Eunbi đi ngang qua phòng làm việc của Kim Taehyung thì thò đầu vào, thấp giọng rất thần bí hỏi.

"Chuyện gì?" Taehyung nhíu mày, nữ sinh luôn thích bát quái a.

"Em nghe nói công ty chúng ta hình như bị một tập đoàn lớn thu mua rồi, có phải thật vậy hay không?"

"Thật không?" Anh nở nụ cười:

"Em từ đâu mà nghe được?"

"Dù sao thật là nhiều người đều nói như vậy, cụ thể có phải thật vậy hay không tụi em cũng không biết. Anh Kim anh có biết hay không? Tiết lộ cho tụi em một ít tin đi!"

Hwang Eunbi vừa nói đến bát quái liền hăng hái, mắt đều lộ ra hình trái tim: "Em còn nghe nói tổng tài của tập đoàn lớn vừa trẻ tuổi vừa rất đẹp trai nha, nghĩ tới liền mê."

"Anh có đẹp trai không?" Taehyung trêu nói.

"Ai nha anh Kim anh thực sự là..." Hwang Eunbi cũng vui vẻ, đi đến cửa ban công cười quan sát:

"Trước đây thật đẹp trai, hiện tại thì vóc người không đẹp trai nữa!"

"Em tốt nhất cố gắng đi, tổng tài đẹp trai, không phải là loại hình thiếu nữ các em đặc biệt thích nhất sao?"

Kim Taehyung tiếp tục trêu ghẹo cô. Cô cười đến có vài phần e thẹn, thình lình có người dội nước lạnh ở sau lưng.

"Có đẹp trai cũng không quan hệ tới cậu, có đi hay không? Hẹn cùng khách hàng mười giờ rưỡi đó." Moon Hyungseo bên cạnh kéo kéo tóc đuôi ngựa thắt bím từ phía sau lưng Hwang Eunbi, khẩu khí có chút khó chịu nói.

"A nha, đi đi đi, cậu kéo cái gì mà kéo a!"

Hwang Eunbi cứ như vậy bị Moon Hyungseo kéo đi ra. Kim Taehyung cười thu hồi ánh mắt, tổng tài lãnh khốc, đẹp trai, cũng cùng chính mình không quan hệ. Đem hợp đồng bàn bạc tốt ngày hôm qua ghi chép lại, Taehyung đóng lại văn bản, tiếp tục mở văn bản mới, bắt đầu gõ chữ, anh viết đơn từ chức. Taehyung gõ tốt đơn từ chức, nhìn thời gian đã hơn mười giờ, anh đoán tổng giám đốc hẳn là đã tới, liền đem đơn từ chức in ra, cầm trong tay đi đến phòng làm việc của tổng giám đốc. Tổng giám đốc bộ phận quảng cáo tiêu thụ của bọn họ không có ngồi chung một phòng làm việc lớn với họ mà là có một phòng làm việc nhỏ đơn độc nằm ở cuối hành lang, bên kia còn có phòng họp cùng với phòng lão tổng, tổng giám đốc tài vụ, bộ kế hoạch, bộ thị trường cùng vài phòng làm việc của khâu lãnh đạo. Kim Taehyung cũng không biết trong phòng làm việc của tổng giám đốc có người, giống như trước đây, anh gõ cửa tượng trưng một cái liền đẩy cửa tiến vào, kết quả sau khi tiến vào phát hiện bên trong có bảy tám người, tựa hồ đang thương thảo cái gì, nghe tiếng mở cửa đều nhất trí quay đầu nhìn anh. Chíu chíu chíu vài ánh mắt bắn tới, anh có chút ngượng ngùng, vội vàng muốn lui ra ngoài:

"Xin lỗi, đã làm phiền."

Vừa rồi anh chỉ là tùy tiện lia nhanh hai mắt, phát hiện vài gương mặt lớn, trong lòng không khỏi nói thầm: 'Thật chẳng lẽ có tập đoàn lớn thu mua công ty bọn họ?'

"Kim Taehyung!" Thình lình bị gọi lại, anh ngẩn người liền nghe tổng giám đốc của anh mở miệng cười:

"Cậu tới vừa đúng lúc, ngồi xuống cùng một chỗ trò chuyện."

Ách. Đây là cái tình huống gì? Kim Taehyung tạm thời không phân tích ra được nguyên nhân nhưng cũng biết ở trước mặt nhiều người như vậy anh không thích hợp nói chuyện từ chức, đơn từ chức siết chặt trong tay không khỏi buông lỏng, nghiêng người sang che tờ đơn đi. Người trong phòng làm việc cũng không có chú ý đến cử chỉ mờ ám của anh, chỉ ngoại trừ Jeon Jungkook người đứng gần anh nhất. Không sai, chính là Jeon Jungkook. Từ một khắc lúc Kim Taehyung đẩy cửa vào kia cậu liền nhận ra người kia là người ngày hôm qua cậu tông vào đuôi xe cũng là người cậu liên tiếp gặp phải trong WC ở nhà hàng Sigaek, ở bàn ăn và bãi đỗ xe. Không nghĩ tới anh là người của công ty này, khóe miệng Jungkook khẽ nhếch lên một nụ cười thật nhạt

Kim Taehyung? Có chút hứng thú. Nhưng rất nhanh nụ cười của cậu đọng lại ở khóe miệng, mới vừa rồi hành động giấu đồ mờ ám của Taehyung rơi vào trong mắt cậu, Jungkook không chỉ có thể nhìn thấy động tác nhỏ này của Taehyung, càng nhìn thấy bốn chữ 'Đơn xin từ chức' trên tờ giấy. Từ chức? Jungkook nhíu mày, ung dung thản nhiên thu hồi ánh mắt, yên lặng theo dõi diễn biến. Tuy rằng suy xét cân nhắc lại, cậu thu mua công ty này, thế nhưng dù sao còn không có tiếp nhận toàn bộ công ty. Nhân viên công ty này đi hay ở cậu tạm thời không có tiện nhúng tay vào. Bất quá...

Quên đi, để nói sau! Lúc này Taehyung đã biết nguyên nhân tổng giám đốc gọi anh ở lại, quả nhiên công ty đã bị tập đoàn lớn thu mua mà nhân viên sẽ có điều chỉnh vị trí, tổng giám đốc nhà anh được đề cử làm phó tổng công ty, mà anh thì được tổng giám đốc nhà mình đề cử làm tổng giám đốc bộ phận quảng cáo tiêu thụ. Nếu như đặt ở bình thường, đây tuyệt đối là một tin tức tốt đáng giá cho anh nhảy cẩng lên hoan hô, bất quá hiện tại thì anh là lực bất tòng tâm. Cũng không thể vì chức vị này mà không quản đứa nhỏ? Hơn nữa chức vị cao, áp lực cũng lớn, anh hiện tại cũng không thích hợp có áp lực quá lớn. Nếu như là trước ngày hôm qua, anh không có do dự cũng liền tiếp nhận rồi nhưng ngày hôm qua anh mới vừa tra uống rượu có ảnh hưởng đến đứa nhỏ, trong lòng chính mình nghĩ mà sợ đi, ngày hôm nay nhân bánh này lại rớt xuống, anh không có tâm tình nhận.

Anh còn trẻ, sau này còn có cơ hội thăng tiến trong sự nghiệp, thế nhưng đứa nhỏ này chỉ có thể có một vẫn là anh trong lúc vô tình được trúng thưởng, sau này anh có thể cũng sẽ không mở lòng thuận theo tự nhiên muốn đứa bé này giống như lần này. Hơn nữa anh cũng hai mươi bảy rồi, dựa trên giai đoạn tuổi sinh con, đã là lớn tuổi rồi càng miễn bàn anh vẫn là đàn ông. Kim Taehyung trong lòng hạ quyết tâm nhưng không thể ở trước mặt nhiều người như vậy cự tuyệt, chỉ có thể nói vài câu qua loa:

"Cảm ơn tổng giám đốc đề cử. Cảm ơn ông chủ khen ngợi."

Kỳ thực anh nghĩ loại thời điểm này nên nói cái gì với người nối nghiệp tổng giám đốc bộ phận quảng cáo tiêu thụ, có chút không thích hợp lắm, không biết tổng giám đốc nghĩ như thế nào. Bất quá nơi công ty Kim Taehyung làm việc nổi danh nhất chính là bộ phận quảng cáo tiêu thụ này của bọn họ, Jeon Jungkook chọn mua công ty này cũng chủ yếu là nhìn trúng thành tích của bộ phận quảng cáo tiêu thụ bọn họ. Có một đoàn đội ngũ như vậy sát nhập vào, nhiều loại hiệp đàm thương mậu quảng cáo của tập đoàn sẽ rất có ưu thế. Trong lòng Taehyung đang suy nghĩ, ánh mắt lay động, kết quả là trôi dạt đến trên người Jungkook. Điều này cũng không thể trách anh hiện tại mới nhìn thấy Jeon Jungkook, bởi vì Jungkook ngồi ở góc tối, lười biếng dựa vào lưng ghế, cảm giác tồn tại ít đi, hơn nữa Taehyung vừa vào cửa đã bị dời đi lực chú ý, cho nên cho tới giờ khắc này mới nhìn thấy Jungkook. Lúc mặt mũi quen thuộc đập vào mi mắt, trong đầu anh liền vang lên 'ong một cái'.

Lại là cậu?! Đây cũng quá đặc biệt đúng dịp đi?! Ánh mắt của Kim Taehyung không tự chủ được co rúm lại một chút, sau đó liền miễn cưỡng nhếch miệng cười cười. Phản ứng của anh rơi vào trong mắt Jeon Jungkook, không khỏi có vài phần buồn cười.

"Anh sợ tôi?" Jungkook bỗng nhiên ném tới một câu như vậy.

"A?" Taehyung không nghĩ tới cậu lại đột nhiên mở miệng, anh đang chuẩn bị đi ra ngoài, nghe nói như thế vội vàng cười cười:

"Không có, chính là cảm thấy có chút đúng dịp."

"Đúng, rất đúng dịp." Jungkook ném ra bốn chữ đến, không có nói nữa.

Taehyung không biết chính xác là cậu có ý gì nhưng anh cũng không muốn ở trong phòng làm việc lâu, hàn huyên hai câu một chút liền lui ra ngoài: "Ông chủ các người tiếp tục trò chuyện đi, tôi đi ra ngoài trước."

"Ừ".

Lão tổng công ty Kim Namjoon nhàn nhạt gật đầu, đợi Kim Taehyung đi ra ngoài đóng kỹ cửa phòng, anh ta mới quay đầu nhìn về phía Jeon Jungkook, nhíu mày, trong mắt mang theo vài phần kinh ngạc:

"Quen biết?"

Anh ta cùng Jungkook là bạn bè, anh ta biết rất rõ ngày hôm nay cậu là lần đầu tiên tới chỗ này của anh ta, vậy mà cùng nhân viên bọn họ quen biết?

"Gặp qua vài lần."

Jeon Jungkook không có giải thích nhiều, hiện tại trong đầu cậu còn đang suy nghĩ phản ứng của chính mình vừa rồi khi nhìn thấy Kim Taehyung cầm đơn từ chức và phản ứng của anh khi nhìn thấy mình. Chẳng biết tại sao luôn cảm thấy có vài phần khó chịu. Không có lý do gì mà vẫn khó chịu. Lúc Taehyung trở lại phòng làm việc của mình còn không có thong thả lại sức, anh cùng vị kia duyên phận cũng quá nhiều đi, gần nhất là hai ngày nay số lần gặp nhau không thể không nói là càng ngày càng thường xuyên. Đơn từ chức trong tay bị bóp đến thay đổi hình dạng, anh thở dài, tổng giám đốc tiêu thụ. Chậc chậc, thật sự là đáng tiếc quá.

Nghĩ đến câu nói của người đàn ông kia, Kim Taehyung bĩu môi, sợ cậu? Anh chỉ là không muốn gây thêm chuyện mà thôi. Nếu như thật sự đem chuyện chính mình mang thai nói cho người đàn ông kia, cậu có thể chịu trách nhiệm sao? Cậu không cho là anh trèo cao mới là lạ. Cho nên vẫn là chính mình chủ động từ chức thật vui vẻ! Dù sao anh vốn là dự định từ chức cùng người nọ cũng không quan hệ. Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách! Lúc này, Kim Taehyung hiện tại còn không biết con đường từ chức của anh có bao nhiêu khó khăn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net