Ba.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên, taehyung cầu nguyện thời gian trôi qua thật chậm để anh không phải đến nhà jimin vào thứ 6.

anh thậm chí còn yêu cầu bọn họ đến nhà mình chơi để thay đổi không khí, nhưng đám bạn yêu dấu không tinh tế đã thẳng thừng từ chối. đơn giản là vì nhà taehyung chẳng có gì để chơi, trong khi ở nhà jimin có tv cảm ứng và các loại trò chơi điện tử phiên bản giới hạn.

cho nên cậu nhóc taehyung không có lựa chọn đành ngồi vào xe của jimin cuối giờ học chiều thứ 6.

"nhanh lên tên chậm chạp, làm gì tồi tệ đến mức đó" yoongi thương cảm lên tiếng, trèo từ cửa sổ xe vào ghế đằng sau trong khi taehyung yên vị ngồi ở ghế lái phụ.

"có đấy!" taehyung khóc lớn. "em ấy ghét tớ! tớ biết mà!"

anh biết đám bạn hoàn toàn đồng tình với câu nói đó mặc dù họ không nói ra.

"kệ cái tên dở hơi đó đi, chúng mình cứ chơi như bình thường là được, sẽ vui lắm đấy. tớ mới mua trò đua xe mới ra mắt 3 hôm trước" jimin cố gắng trấn tĩnh bạn thân, vươn người vặn lớn radio và cả ba người sau đó chỉ im lặng lắc lư theo âm nhạc du dương.

"tớ có cảm giác sẽ rất tệ..." taehyung thì thầm với bản thân mình khi nhìn thấy căn biệt thự nhà jimin dần xuất hiện trước mặt. anh dè dặt bước ra khỏi xe, chỉnh sửa lại quần áo rồi đi chầm chậm về phía căn nhà.

jimin và yoongi theo sau bóng lưng run rẩy của taehyung, lần lượt thay nhau gửi gắm ánh mắt thương cảm trong khi nói chuyện gì đó cùng nhau.

anh cuối cùng cũng đứng trước cánh cửa gỗ lớn, đưa tay vặn tay nắm cửa. Bị khóa rồi.

"jimin này, cửa bị khóa" taehyung nói với ra sau, và jimin nghĩ trong túi áo có chìa khóa nhưng nó hoàn toàn trống không.

"chết tiệt, tớ quên chìa khóa rồi." jimin than thở. "cứ gõ cửa đi, jungkook chắc sẽ nghe thấy."

mắt taehyung mở to, nhưng jimin vẫn gật đầu cổ vũ.

taehyung lưỡng lự gõ cửa bằng khuỷu tay và giật mình vì âm thanh lớn nó phát ra.

sau khoảng 20 phút chờ đợi, cánh cửa chầm chậm mở ra và người sau cánh cửa là jungkook. cậu vẫn mặc bộ đồ cậu thường mặc khi ở trường, nhưng có một cái beanie màu xám giữ lấy mái tóc xoăn bù xù của cậu khiến trái tim của taehyung ngừng đập trong vài giây.

đôi mắt nai lấp lánh của cậu nhìn chằm chằm taehyung khi muốn khoan thủng khuôn mặt anh, cậu nhóc nhỏ tuổi hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của anh trai về làm cách nào mà nghe thấy tiếng gõ cửa của taehyung.

jungkook không trả lời, chỉ nhìn taehyung, và taehyung không thể hiểu được đó có phải là cái nhìn chán ghét hay không.

anh nở nụ cười thương mại khi nhìn thấy một nụ cười thấp thoáng hiện lên trên môi jungkook trong khoảnh khắc ngắn ngủn. cậu lững thững rời đi để lại taehyung với khuôn mặt đỏ lựng với cánh tay đang lắc lư giữa không trung

"cái gì thế?" yoongi thì thầm vào tai taehyung. anh nhún vai, ngại ngùng cúi đầu.

khi bọn họ đi ngang qua căn bếp, taehyung nghe thấy tiếng động liên tiếp phát ra ở đó, anh quay lại hiếu kì nhìn qua bức tường.

trong không gian tối mù mịt, jungkook ở đó với ánh mắt sắc bén tập trung đổ một số thuốc vào lòng bàn tay, taehyung cố gắng nheo mắt để nhìn đó là thuốc gì nhưng căn bếp ở quá xa.

"tae.. cậu đang làm gì đó?"

taehyung giật nảy và lập tức chạy lên cầu thang đuổi theo jimin vừa lúc jungkook nhìn qua. anh không biết jungkook có nhận ra có người theo dõi cậu hay không.

"không gì." anh nói nhỏ, tim đập liên hồi.

yoongi và jimin đăm chiêu nhìn anh hành đồng lén lút như kẻ trộm nhưng rồi nhún vai tiếp tục đi lên cầu thang để vào phòng jimin.

taehyung không thể không đặt câu hỏi: đó là thuốc gì?

"jimin này." anh lưỡng lự hỏi trong khi đặt cặp sách xuống giường ngủ của jimin.

jimin hếch cằm khi hướng về phía trước để bật tv, nở nụ cười.

"gì thế?"

taehyung muốn hỏi cậu ấy, hỏi xem thuốc mà jungkook phải uống là thuốc gì, nhưng anh không thể mở miệng.

"à thôi" anh thở dài.

jimin nhướng mày, lập tức vất xbox vào tay yoongi rồi đi về phía taehyung.

"cậu biết mình có thể chia sẻ bất cứ thứ gì với bọn tớ mà đúng chứ?" jimin đi đến và để tay lên vai taehyung an ủi. taehyung cảm thấy biết ơn khi có những người bạn như vậy.

"ừ, tớ biết" taehyung nở một nụ cười miễn cưỡng

jimin nhìn taehyung với ánh mắt nghi hoặc trước khi ngồi dựa vào thành giường được yoongi trải đầy gối. sau đó họ không nói chuyện gì mà chỉ có những tiếng rên rỉ chán nản của jimin rồi lại đến yoongi về trò chơi.

nói thật thì, taehyung không có chút hứng thú gì về những trò chơi này. anh muốn làm thứ gì đó, vui, hơn.

nó khiến taehyung bất mãn. taehyung yêu những người bạn của anh nhưng bọn họ không thích những gì anh thích.

"tớ đi vệ sinh tí nhé" taehyung nói nhỏ, hai người bạn chỉ gật đầu như đã biết.

anh thở dài, đứng dậy khỏi vị trí của mình trên sàn, đầu gối của anh khuỵu xuống. tiếng ồn ào của trò chơi mờ dần sau lưng anh khi cậu bước vào hành lang yên tĩnh, anh hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại trong giây lát.

anh không hề cố ý lén lút đi xuống tầng, không hề.

nền gỗ lạnh lẽo mặc dù anh đi tất trắng, nó khiến anh nổi không ít da gà.

hoặc có thể đó là vì hơi thở nóng rực ở phía sau cổ anh.

"anh làm gì thế?"

"đi vệ sinh." taehyung thì thầm, hy vọng rằng jungkook không nhìn thấy da gà hiện lên dọc cánh tay anh.

cậu bé nhỏ tuổi hơn không trả lời, kể cả khi taehyung xoay người để đối diện với cậu. căn nhà yên tĩnh đến mức đáng ngạc nhiên, âm thanh duy nhất phát ra là chiếc đồng hồ ở bức tường đối diện, một âm thanh tích tắc trầm ổn một cách nào đó khiến taehyung thấy thư giãn. anh cảm thấy không thoải mái dưới ánh mắt đăm đăm của jungkook. em ấy không cười.

thay vào đó, cậu kéo mạnh taehyung lại gần.

"điều gì khiến anh nghĩ bản thân có quyền đi loanh quanh trong nhà tôi?" jungkook gằn giọng.

"anh không có, anh không có đi loanh quanh. anh chỉ muốn đi -"

"tôi biết"

taehyung cố co người về phía say khi jungkook tiếp tục tiến lại gần. đôi mắt của em ấy rất sáng, rất trong khiến tâm trí của taehyung bỗng chốc trống rỗng,

"sao em lại ghét anh đến thế?" taehyung khó khăn thở ra, ôm lấy bản thân mình, kìm lại nước mắt đang trực trào rơi ra ngoài.

tay của anh run rẩy không ngừng, anh đút tay vào túi quần an ủi nó dừng lại.

jungkook không trả lời câu hỏi của anh, thay vào đó đặt câu hỏi cho taehyung.

"vì sao anh lại sợ tôi?" jungkook nhìn với ánh mắt tò mò, và taehyung không thể không để ý thấy hàng lông mi dài tuyệt đẹp của cậu.

"không" taehyung trả lời, cắn môi dưới và nhìn xung quanh ngoại trừ jungkook. anh chú ý đến màu sơn xanh trên tường và chiếc đèn chùm lạ mắt treo trên đầu.

"nhìn tôi đi" jungkook nói nhẹ nhàng, nhẹ đến mức khiến taehyung muốn đập đầu vào tường.

không phải vì đó không phải là một âm thanh đẹp, giọng nói của jungkook. mà là bởi vì một phút trước, jungkook đã la mắng và cư xử thô lỗ với anh nhưng ngay sau đó, cậu lại tỏ ra thực sự quan tâm đến anh.

taehyung cuối cùng cũng quay lại đối mặt với jungkook, và anh cảm thấy nhói trong lồng ngực khi thấy cậu bé nhỏ tuổi hơn trông thật hoàn hảo. có một chút tóc chạm vào mi cậu, và đôi mắt cậu hơi rung khi chạm vào. và có một chút râu trên cằm, và mũi của em ấy giống như một chiếc cầu và các đường nét của em ấy rất nữ tính, độc đáo và đẹp đến nỗi trái tim của taehyung đập thình thịch.

"anh thật khác biệt" jungkook khó hiểu, và taehyung căng cứng người khi chàng trai xinh đẹp trước mặt đưa tay xoa má anh.

hơi thở của taehyung nghẹn ứ ở cổ họng, và anh không biết nên nói gì, tất cả những gì anh biết là anh không muốn jungkook dừng lại.

nhưng khi taehyung cắn môi nhìn vào đôi mắt của jungkook, cậu lập tức rút tay lại và quay trở lại với biểu cảm cứng như khúc gỗ của mình.

"sao thế?" taehyung hỏi, anh không muốn phá vỡ, bất kể chuyện gì vừa xảy ra. anh không muốn nó dừng lại.

jungkook nhìn quanh khuôn mặt của taehyung

và vì taehyung rất giỏi trong việc đọc vị của người khác, cậu có thể đoán được jungkook đang buồn.

anh không biết lí do vì sao. anh không giỏi đến thế, nhưng ánh mắt cô đơn và buồn tủi của jungkook khiến anh đau đớn.

có vẻ như anh đã bị lừa.

"sao anh lại nhìn tôi như thế?" jungkook thở hắt, lùi lại

"em, em nhìn tôi nên tôi -"

"cứ làm những gì anh định làm đi. đừng làm mấy chuyện ghê rợn đó"

trái tim của taehyung như tan vỡ lần thứ một triệu, anh nhìn chằm chằm xuống sàn nhà khi jungkook đi về phía phòng ngủ của mình.

Cuối cùng khi đến phòng tắm chính rộng rãi, anh ngồi trên bệ xí đóng kín và gục đầu vào hai tay, cảm nhận những lọn tóc dài rơi xuống đầu ngón tay.

anh có thể cảm nhận được điều đó, tảng đá đè trong ngực khi bạn khóc, nhưng không có giọt nước mắt nào chảy ra.

và tất cả những gì thoát ra khỏi môi anh là một tiếng thút thít, nhưng đó là tất cả những gì taehyung cho phép. anh cắn chặt môi cho đến khi có vị tanh sộc lên mũi.

anh từ từ đứng dậy và nhìn chằm chằm vào tấm gương lớn. môi anh đang chảy máu, những lọn tóc bù xù. và đôi mắt anh lấp lánh những giọt nước mắt không bao giờ cho phép mình rơi xuống.

anh nhanh chóng bước ra nhìn thấy căn phòng trước mắt mát mẻ, có điều hòa, tắt đèn phòng tắm sau lưng và liếm một chút máu ở môi dưới. khi nghe thấy tiếng bước chân, anh nhìn quanh tìm chỗ trốn. nhưng không có ở đâu cả. vì vậy anh đã chuẩn bị tinh thần cho tâm trạng thất thường của jeon jungkook.

"môi anh chảy máu à?"

taehyung thở dài, liếm môi một lần nữa.

"ừ." anh nói nhỏ, nhìn lên jungkook một lần nữa, lần này anh cầm một cốc nước trên tay, tay còn lại cầm điện thoại

"sao anh không ở trong phòng của jimin?"

"anh có nói anh muốn đi vệ sinh mà. anh đang định quay về liền đây" taehyung bước về phía trước, định bước qua người người đối diện. jungkook lùi về phía sau, chắn đường taehyung.

"anh nói nhiều hơn bình thường đấy" cậu nói

và taehyung đã phải suy nghĩ về điều đó. bởi vì nó là sự thật. anh đã từng chỉ nói một vài câu trong cả ngày, nhưng giờ đã nói nhiều hơn thế.

ai đó đang chú ý đến mình.

ý nghĩ đó vụt qua đầu anh trước khi anh có thể ngăn nó lại, anh cười toe toét.

"anh khiến tôi sợ đấy, taehyung" jungkook nói, nhưng giọng cậu như trêu đùa.

người đó thật khó hiểu

taehyung vẫn băn khoăn về việc jungkook có ghét anh hay không.

"vì sao anh lại khiến em sợ hãi?" taehyung hỏi, và giọng của anh khàn khàn, anh cầu chúa rằng jungkook thích nó bởi vì anh đã cố tình làm điều đó và nếu em ấy không thích thì điều đó sẽ thật xấu hổ.

nhưng anh đang đùa ai vậy? jungkook sẽ không bao giờ bị hấp dẫn. bất kể bỏ bao nhiêu thời gian dành cho mái tóc của anh và mất bao lâu để chọn quần áo, anh cũng sẽ không bao giờ đẹp trai.

Không. anh không quan tâm nếu jimin và yoongi khen ngợi anh.

rằng anh là một chàng trai đẹp trai và luôn nổi giận với bản thân về sự tự ti

nhưng điều đó là bình thường, phải không?

để nghĩ rằng anh cực kỳ kém hấp dẫn?

anh hy vọng như vậy. bởi vì khi nhìn vào gương, tất cả những gì anh thấy là một mớ tóc rối bù và đôi mắt mà không ai có thể đọc được.

và sau khi anh kết thúc dòng suy nghĩ dài buồn bã của mình, anh nhận ra jungkook đang nói gì đó.

"xin lỗi nhưng em vừa nói gì cơ?" taehyung hỏi, đỏ mặt.

"tôi nói, anh làm tôi sợ chết khiếp vì anh cứ đi qua đi lại như hồn ma rồi cứ cười chẳng có mục đích"

và jungkook cười lần nữa.

"taehyungie? cậu đang ở đâu?"

taehyung giật nảy mình khi nghe thấy tiếng gọi lớn của jimin phía trên tầng.

"anh.. um.. anh phải đi thôi" taehyung lắp bắp, chỉ tay về phía cầu thang

jungkook gật đầu, và taehyung hối hận vì câu tiếp theo của cậu.

"thì sao? tôi không quan tâm"

đúng vậy nhỉ? em ấy đâu có quan tâm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net