hai chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

taehyung gần như rơi vào tuyệt vọng khi anh nhận ra điều anh đang nghĩ tới chính là thứ mà anh luôn cố gắng quên đi suốt thời gian qua; anh đang nghĩ đến cậu, anh nhớ cậu da diết.

không. không nên như vậy.

anh tự nhủ với bản thân. vì thế thay vào đó, anh nhìn sang những người bạn thân của mình. Họ đều rất đẹp và có mái tóc thật cuốn hút, họ cũng khiến trái tim anh rung động bởi tình yêu thương họ dành cho anh. và jungkook cũng chẳng hơn một người bạn.

phải rồi. tốt hơn rồi đấy.

anh chậm rãi gật đầu, dậm chân theo nhịp của trống bass trong bản nhạc jazz êm đềm phát ra từ dàn loa của jimin.

taehyung phát hiện anh đã ngồi trong căn phòng này rất lâu rồi, nó khiến cho anh bắt đầu cảm thấy hơi ngột ngạt và bồn chồn.

đáng buồn thay là, không một ai trừ jungkook phát hiện ra điều bất thường này, không ai trừ cậu để ý anh đứng dậy và đi ra khỏi phòng, với lấy chiếc áo khoác mỏng treo trên giá rồi khoác lên đôi vai gầy. nhưng jungkook không để ý quá nhiều. cậu nhìn theo anh với ánh mắt lo lắng, nhưng chỉ đến đó mà thôi.

taehyung khó có thể nghe thấy bất cứ âm thanh gì khác trừ tiếng nhạc lớn phát ra từ trong căn nhà của jimin. anh bước ra khỏi cửa chính, tiếp nhận làn gió chuyển mùa lạnh lẽo, giống như cơn giông lớn. anh chui phần mặt không gì che đậy vào cổ áo khoác để kiếm tìm phần nào hơi ấm cơ thể. ngoại ô vắng vẻ không bóng người, ánh sáng đèn đường mờ nhạt vì đã hơn 9 giờ tối và mưa đã bắt đầu lớt ngớt rơi.

và có thể nói rằng taehyung cảm thấy có sức sống hơn khi nước mưa chạm vào mũi và mắt anh hơn là ánh nắng của mùa hạ. thực sự là vậy.

anh đi dạo trên phố đến khi đôi chân mỏi nhừ, hoặc chí ít là đến một con phố nào đó nơi mà không một ngọn đèn nào chiếu đến và được bao bọc bởi bóng tối hoàn toàn. taehyung nghe thấy tiếng chân từ đằng sau, đăng trước và mọi hướng xung quanh anh. và sẽ là lời nói dối nếu anh nói là anh không sợ.

anh thở ra một hơi nặng nề, tạo ra một làm khói mờ trên không trung. taehyung giật mình khi nghe thấy ai đó gọi tên anh.

"taehyung"

một giọng nói ấm áp, khàn đặc và đầy trầm bỏng. một giọng nói khiến trái tim anh rung động, dù anh thuyết phục mình không nên như thế.

"taehyung à, sao anh lại ở ngoài này?"

taehyung không thể nhìn thấy người đó.

và mặc dù âm thanh đó thật êm ái, taehyung cảm thấy ngực mình dấy lên một cơn đau âm ỉ khi nhận ra giọng nói quen thuộc.

"lạnh quá"

anh nghĩ nếu anh chỉ đứng đó, âm thầm và lặng lẽ, thì có lẽ người đó sẽ bỏ anh đi mất. thật đau lòng làm sao, khi anh không thể nhìn thấy bóng hình đó, bởi vì một câu nói đã khiến anh thổi thức. jungkook chạm vào vai anh, nhưng anh có thể cảm thấy nhiều hơn một cái chạm. cậu nói nhỏ, "thiên thần ơi", nghe như tiếng gió thoảng qua tai, êm dịu và vấn vương.

taehyung run rẩy, có lẽ là vì trời lạnh, nhưng không hiểu vì sao lại có một nỗi đau ở trong ngực.

"taehyung à, anh ổn chứ?"

taehyung vẫn cúi đầu, anh nhìn thấy đôi chân dài nhưng không thể nhìn thấy bàn chân cậu vì trời quá tối.

lạnh quá...

sau đó jungkook rời đi, cậu đi rồi. giọng nói dịu dàng, lo lắng ấy cũng không còn nữa, nhưng bóng bàn tay đó vẫn đặt trên vai anh, hơi ấm đọng lại khiến anh cảm thấy râm ran mỗi khi chạm vào. anh nhìn chằm chằm vào nó trong một giây. anh gần như có thể nhìn thấy những ngón tay thon dài của jungkook nhẹ nhàng nắm lấy tay áo khoác của anh.

nhưng đó có phải là bàn tay của jungkook không? anh không muốn nghĩ về điều đó và cũng chẳng muốn bỏ chạy, bởi vì chân anh đã căng cứng vì lạnh và quần jeans ứng sũng vì trời mưa. anh ngẩng đầu, nhưng chẳng thể nhìn thấy gì nhiều ngoài sườn mặt của người đó. điều khiến anh sợ hãi hơn là, đó chẳng phải jungkook hay yoongi hay jimin. cơ thể anh run rẩy không ngừng và anh muốn hét thật to nhưng môi anh cứng đờ và tê dại. đôi môi trắng bệch ướt đẫm nước mưa, hoặc nước mắt.

taehyung chớp mắt khi một vài hạt mưa rơi vào mắt anh, nhưng mưa vẫn tiếp tục rơi và càng lúc càng nặng nề.

"sao một thiên thần nhỏ như em lại ở ngoài này nửa đêm vậy?"

taehyung ép bản thân nhún vai trả lời gã nhưng anh không thể. có lẽ cơ thể anh đã hoàn toàn tê cứng mất rồi.

thực sự lạnh quá

"đi cùng anh nào"

không.

anh nhìn thấy gã đàn ông nắm lấy tay anh, có thể cảm nhận được hơi ấm từ chiếc găng tay đen bao quanh ngón tay gã, kéo anh về phía trước. họ bước từng bước chậm rãi mà nặng nề, taehyung cảm giác như họ chỉ đang đi theo một vòng tròn luẩn quẩn không có điểm dừng. nó khiến anh khó chịu nhưng đầu óc đã mù mịt càng khiến anh không thể suy nghĩ thông suốt.

trước khi anh ý thức được mình đang đi vào một tòa nhà bỏ hoang, taehyung vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào làn hơi đang hòa lẫn vào không khí ẩm ướt.

"anh có thể làm cơ thể em ấm lên nếu em muốn, thiên thần ạ."

giọng gã ta kỳ quái và ấm áp đến mức khiến taehyung nổi da gà. anh cảm thấy khó chịu khi người đàn ông đó cứ liên tục gọi anh bằng cái biệt danh mà người anh thương vẫn hay gọi.

"tên em là gì nhỉ?"

taehyung không trả lời, chỉ nhìn chăm chăm về một khoảng không vô định và mặc kệ cho gã kéo anh qua làn mưa lạnh, đi vào một căn phòng trống. Trong phòng có một chiếc ghế sô pha, hình như còn có một vài lỗ rách trên đó nhưng vì căn phòng không có đèn và trời quá tối, anh chẳng thể phán đoán chiếc ghế đó có màu gì. Bên cạnh còn có một vài chiếc đĩa bẩn trong bồn  rửa sặc mùi đất và ôi thiu. và anh cũng nghe thấy cả tiếng còi nữa. nó vang vọng từ xa, tan biến hẳn khi gã kéo anh vào căn phòng ngủ có ga trải giường màu trắng có họa tiết hoa và chiếc thảm màu đỏ.

có vẻ như là mùi của khói thuốc và rượu nồng. nó gợi cho taehyung về mùi hơi người bố mỗi khi ông về đến nhà.

anh rùng mình.

người đàn ông với đôi mắt nâu nhạt đặt anh xuống nệm và taehyung nhìn thấy chiếc mũ len che mặt của gã được đặt xuống bên cạnh anh. nước mưa từ tóc gã lạnh lùng rơi xuống mắt anh sau đó chảy xuống má anh.

đầu tiên gã tháo đôi giày thể thao của anh ra và ném chúng xuống mặt đất. ngay tại khoảnh khắc đó, taehyung có niềm khao khát muốn bắt lấy chúng, ôm chúng vào ngực. vì đó là đôi giày anh yêu thích nhất. đó là món quà đầu tiên mẹ đã tặng cho anh vào ngày sinh nhật.

quần của anh ướt đẫm, dính chặt vào chân khi người đàn ông cố gắng cởi chúng ra. đôi mắt anh cầu cứu sự giúp đỡ trong vô vọng trong khi gã ta nở một nụ cười khinh bỉ khiến bụng anh quặn lên từng cơn.

taehyung cảm nhận nước mắt chảy dài trên má, sưởi ấm làn da lạnh giá khi người đàn ông cởi bỏ quần áo và đồ lót của mình. anh trần trụi, tê dại, lạnh lẽo và sợ hãi, nhưng tiếng còi báo động ấy ngày càng to hơn và mang cho anh một niềm an ủi kỳ lạ.

người đàn ông đó đẩy các ngón tay thô sạn của gã vào giữa hai chân anh và bắt đầu dùng tay còn lại bóp mọi nơi trên cơ thể anh một cách thô bạo, để lại trên đó là vết bầm và máu tụ.
nhưng taehyung lại không thể cảm nhận được điều đó. cho đến khi máu bắt đầu chảy ra ngoài cơ thể anh ngày càng nhiều hơn rồi các vết thương cũ và mới đều đau nhức.

Người đàn ông hôn lên cổ anh, mang một cảm giác ghê tởm và cay đắng, và đau rát. taehyung không muốn cử động để khơi gợi bất cứ thú tính nào cho gã, anh chỉ khóc khi cảm thấy áp lực thô bạo đặt lên môi và móng tay đè lên hông mình. anh cũng nhìn thấy máu nữa. dường như nơi đâu cũng toàn là máu như địa ngục, và trước mặt anh là con thú dữ liên tục hành hạ cơ thể và trái tim anh như đang trừng phạt những lỗi lầm anh đã gây ra. lúc này anh chỉ còn cảm thấy lạnh mà thôi.

tấm nệm bây giờ đã bị ố vàng và lạ lùng thay, nó dường như hòa hợp với mọi thứ xung quanh nó. taehyung muốn bỏ chạy, anh muốn chạy trốn, nhưng anh vẫn không thể cử động được, kể cả khi người đàn ông ấy hôn anh thêm một cái nữa lên đôi môi lạnh giá rồi đứng dậy, trần trụi và bối rối còn taehyung thì chỉ biết nhắm mắt lại, cầu mong gã buông tha cho mình.

So với bàn tay thô ráp đó thì tay jungkook mang lại hơi ấm và dịu dàng hơn nhiều khi cậu bế anh ra khỏi tấm nệm thấm mùi máu tanh và ẩm mốc. đôi môi ngọt ngào của cậu yêu thương anh, mong rằng nó có thể xoa đi nỗi đau mà anh vừa phải trải qua. đến cả nước mưa từ cậu rơi trên người anh cũng thật ấm áp khiến taehyung ngừng run rẩy, nhưng một phần nào đó trong anh biết rằng, nước mưa đó có cả vị mặn của nước mắt và sự đau khổ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net