Hoa & Kiếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mang ý nghĩ tươi đẹp về hạnh phúc vô thực ở một kiếp khác, Jung Kook chối từ những nỗi đau đang bày ra trước mặt, hắn nhắm mắt lại, lặng im nghe nhịp tim mình thưa thớt. Hắn yếu đuối hơn mọi người nghĩ, có lẽ họ đã quên mất hắn vốn dĩ chỉ là cái đuôi của anh. Khi chủ thể mất đi thì cái đuôi cũng đã ngừng ngoe nguẩy. Không có Kim Tae Hyung, Jeon Jung Kook chẳng là gì cả..

Cái đuôi thỏ đẹp trai đeo bám của Tae Hyung đã định tự giết chết mình như thế!

Nhưng rồi hắn mở mắt ra nhìn lên trần nhà, nghĩ tới nụ cười hình hộp mà mình yêu thương trong lòng lại gợn lên chút đau nhói. Lỡ như, chỉ là lỡ như, kiếp sau không còn được gặp lại cái miệng đanh đá mà hàng ngày hắn đều muốn ghì hôn thì phải làm sao đây?! Lỡ như, chỉ là lỡ như, kiếp sau đó Kim Tae Hyung không còn hiện diện trong cuộc đời hắn nữa thì phải làm sao đây?!
Cố siết chặt lấy bàn tay đã rướm máu, lê cả tấm thân nặng như tạ của mình vực dậy. Con mãnh thú một lần nữa thức giấc.

Sau màn cười như điên dại của mình, nó cảm thấy cổ họng khô khốc như ai châm rượu đốt lửa trong đó. Ha Jung quay ngoắt để tìm thứ gì đó tưới mát vào cái sa mạc trong họng thì Jung Kook đã đứng bên cạnh từ lúc nào. Nụ cười tắt hẳn, cái cảm giác lạnh sống lưng mà hắn đem tới tuyệt nhiên không phải chuyện đùa, hệt như mười năm trước, cái ánh mắt lạnh lẽo đến vô hồn, không có một tí nhân tính. Cái ánh mắt mà khi nhìn vào chỉ kịp nuốt khan xuống cổ một ực sợ hãi vì sát khí tỏa ra đôi khi cũng lấy mất đi hơi thở của người đối diện.

Dân trong thành gọi hắn là con quái vật không chỉ vì những đường cắt nhuộm máu vô tình của gã kiếm sĩ, mà còn vì Jeon Jung Kook không hề bất tử nhưng lại chiến đấu như thể mình bất tử, luôn ngang tàng và ngạo nghễ. Vậy nên bằng cả thân hình loang lổ những vệt máu khô, hắn một lần nữa tiến về phía Ha Jung để đảm bảo rằng dù có chết đi thì nó cũng chẳng thể nào tiếp tục sống.

Ha Jung cảm nhận được cả người mình đổ xuống nền đất ngay khi Jung Kook tiến lại gần, nó bắt đầu ho, cả mũi lẫn miệng dần nhấn chìm trong máu tanh. Jung Kook khựng lại một chút dè chừng nhưng cũng nhanh chóng định thần lại mà dùng sợi dây vốn đang trói tay mình để luồn qua cần cổ đang cháy bỏng như thiêu đốt của nó.
Dùng thêm một tí lực để siết chặt hơn, cổ Ha Jung bắt đầu hằn lên những mạch máu, nó đau đớn giãy giụa dưới gọng kìm của Jung Kook. Tiếng nổ lớn lại một lần nữa vang lên nhức óc, Jung Kook thất thần rời tay chạy ngay đến ô kính nơi bên ngoài là yêu dấu của hắn. Khói mù lại giăng kín tầm nhìn như những đêm sương mờ của ngày trước, khi hắn còn dựng chống xe ngoài bìa rừng để canh gác trước căn nhà gỗ, Jung Kook thấy lòng lạnh căm, cái cảm giác chẳng khác nhau là mấy.

Hắn đập tay vào lớp kính trong, một lần rồi hai lần, rồi lại điên cuồng tung hàng trăm cú vào bức tường vốn dùng để tránh bom. Điên rồi, Jeon Jung Kook hóa điên, hắn cứ dùng hết lực, lao cả thân mình vào đó để có thể chạy đến bên anh, ngay lúc này! Nhưng tuyệt nhiên không có tác dụng, tấm kính vẫn ở đó không có lấy một vết nứt, thứ duy nhất vỡ vụn là chính hắn.

Jung Kook thét lên đau đớn, tay vẫn đập thùm thụp vào kính đến toác cả da. Hắn bật khóc, thống thiết đến đau lòng..

Sau cơn ho đến nhức nhối lồng phổi, Ha Jung lờ đờ tỉnh dậy cố gắng lê thân ra phía cánh cửa vốn đang được phủ rèm đen để che giấu nhưng Jung Kook thêm lần nữa lại quay về phía nó, hắn không có lấy thanh kiếm nào trong tay nhưng từng cú đấm hạ xuống đều khiến da thịt nứt toác. Jung Kook trút toàn bộ oán giận lên Ha Jung mặc cho vết thương trên người mình cũng đang ướt máu.

- Làm sao để ra đó!? HA JUNG, TAO HỎI MÀY ĐƯỜNG NÀO ĐỂ CÓ THỂ RA ĐÓ?!

Dù đau đớn Ha Jung vẫn giữ nguyên nét cười ghẹo gan, nó nhếch mép mỉa mai
- Mày sẽ không bao giờ nhặt được xác thằng người tình của mày đâu! Kể cả khi mày thoát ra khỏi căn phòng này thì công tắc của tao vẫn sẽ nhấn chìm nó trước khi mày kịp đến! Còn khi mày đến được đó với nó, lúc trở về thì cung điện đã là của tao!

Không nói thêm lời nào, Jung Kook hạ cú knock out trực tiếp vào mặt nó không một chút nhân nhượng. Hắn mất đi lí trí, tay vung từng đấm xuống thân người của kẻ đã cướp đi điều quý giá nhất trong đời mình miệng không ngừng gọi tên anh

- Sao mày dám..Tae Tae, Tae Tae của tao..

- Tay thì ôm người khác mà miệng gọi tôi là thế nào đây hả nhà vua ơi!

Jung Kook ngơi tay ngước mặt về phía phát ra âm thanh, cái giọng trầm vừa đủ chạm đến trái tim đang thổn thức của hắn, phía sau tấm rèm đen phủ che đi lối chính để vào phòng, Tae Hyung bước tới như một ảo ảnh mà hắn tự tạo ra, xinh đẹp đến vô thực.
Nụ cười của anh lại khiến nước mắt hắn rơi xuống!

Mới đây thôi Jung Kook còn không muốn tin vào việc anh đã nằm xuống ngoài kia, cách hắn một lớp kính vậy giờ người trước mặt là ai đây? Có hư cấu không cơ chứ?! Là hắn đa nghi hay những chuyện này thực sự quá sức chịu đựng của một con người bình thường. Jung Kook lùi lại về sau dè chừng, hắn như thể không còn tin vào khả năng nhận định của mình được nữa

- Là Tae Tae thật sao?! Xinh đẹp của em..

Tae Hyung trực tiếp bỏ qua Ha Jung để chạy về phía hắn mặc cho Jung Kook đang thủ thế như thể sắp đánh anh. Nhanh như chớp, cục bông mềm đã nằm gọn trong vòm tay hắn, Jung Kook đỡ lấy anh như một thói quen. Từ giây phút chạm vào cái eo lưng mà mỗi tối đều vuốt ve, Jung Kook biết yêu dấu của hắn đây rồi!
Không thêm động tác thừa Tae Hyung kề lên môi hắn một nụ hôn, chậm rãi xoa dịu tâm can đang như thiêu đốt của Jung Kook.
Hắn đưa bàn tay đã khô lại những vệt máu nâu lên đôi gò má trắng hồng chà miết lên da thịt như thể một lần nữa dùng xúc giác mà cảm nhận con người vô thực trước mặt. Tay còn lại ghì ôm lấy eo anh, kéo Tae Hyung lại gần hơn, nâng niu một chút, môi vẫn không thể dứt ra khỏi gã chiêm tinh mà hắn say đắm.

- Tae Tae của em, Tae Tae đây rồi! Làm ơn đừng rời xa em nữa..

Rời khỏi môi anh, hắn vùi mặt mình vào lớp vải nỉ màu cà phê, hít hà hương trà còn vấn trên đó tiện thể quệt đi tầng nước mắt còn rướm trên mi. Tae Hyung cười khì, ôm lấy con quái vật lớn tướng của anh

- Jung Kookie của tôi vất vả rồi! Lúc nào cũng là Jung Kook chạy đến bên tôi. Hôm nay Kim Tae Hyung sẽ bước trước một bước để có thể đứng cạnh cậu nhé!

Hắn ngước mặt lên, lần nữa lại tìm đến môi anh mà nhấm nháp, họ mới rời nhau sáng nay thôi mà sao đã dài như cả thế kỷ, hắn đã nghĩ rằng mình không thể chạm đến anh lần nữa, điều đó thật sự đáng sợ, rất đáng sợ! Jung Kook cứ thế bỏ mặc tất cả, chỉ biết đến yêu dấu trước mặt mà ôm hôn.

- Ở đây có trẻ nhỏ, vui lòng không diễn cảnh thân mật quá đà! - Yoon Gi tay bế Soon Dong gõ lộc cộc lên cánh cửa ra hiệu cho cặp đôi đang mùi mẫn trước mặt dừng lại.
Tae Hyung lập tức nhích người rời khỏi những âu yếm mà hắn trao cho anh, khẽ lườm người đàn ông đang tựa lưng vào tường

- Hyung nim, em đã bảo tầm 5 phút sau hẵng vào!

- Muỗi, không thể để Soon Dongie của anh bị đốt được! Tính để con bé đợi đến bao giờ ? - Yoon Gi với bộ dạng dửng dưng thả tay để bé nhỏ xuống đất, Soon Dong chạy ngay đến bên Jung Kook rấm rức
- Jeon Gogi lại bị thương rồi! Có đau không anh! Em và người đẹp đến muộn sao?!

- Không! Vừa kịp lúc! May quá anh mày được cứu rồi. Cảm ơn nhóc con..- Jung Kook khom người để Soon Dong choàng tay qua cổ mà bế lên. Bé con của họ cũng không chút gì ngại ngần mà ôm lấy ông anh đang te tua ướt máu khiến Jung Kook thêm phần ủi an trong lòng. Những thứ quan trọng của hắn đều ở đây cả rồi. May mắn thật!

Tae Hyung rời khỏi tay hắn ngoái nhìn về phía Ha Jung đang trợn tròn mắt nhìn mình. Cổ họng nó chẳng còn có thể thốt ra lời than vãn nào, nghẹt cứng như thể trăm ngàn mảnh thủy tinh đang ghim chặt vào đó. Anh ngồi xổm nhìn nó cười xòa mà cả Jung Kook lẫn Ha Jung đều phải lặng người nhìn ngắm gã chiêm tinh bao năm qua vẫn luôn là một biến số khó lường.

Người ta nói khi hoa hồng nở rộ đẹp nhất cũng là lúc trên thân chúng mọc ra gai nhọn nhiều hơn bình thường. Jung Kook thừa nhận hắn thích Tae Hyung như con mèo ướt nước dựa dẫm ỷ lại vào mình hơn nhưng dáng vẻ của anh bây giờ vẫn khiến gã si tình chết mê chết mệt, một Tae Hyung vô cùng gai góc sắc sảo, một Tae Hyung có thể tự mình làm chủ cuộc chiến của riêng anh.

- Thích món quà của tao chứ! Không cần phải xem Jung Kook là đối thủ đâu, vì tao mới là người sẽ giết mày!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net