36. Anh cũng sẽ bị bệnh sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Hanh vô tình đọc được một bài viết trên mạng, thời gian dài không bị cảm cũng không có nghĩa sức khỏe tốt, người ta một năm phải cảm vài lần mới có thể có sức đề kháng cao, theo điều tra nghiên cứu của cơ quan có thẩm quyền XXX vô cùng giật gân. Thái Hanh tìm kiếm nội dung có liên quan trên mạng, phát hiện có đủ loại cách nói, cậu không biết phải tin tưởng cái nào. Cũng khó trách cậu sẽ nhiệt tâm như vậy, trong ấn tượng của Thái Hanh, không nhớ Điền Chính Quốc có bị cảm, càng đừng nói là bệnh khác, lỡ như thật sự như mấy chuyên gia trên mạng nói, tình hình sức khỏe Điền Chính Quốc đã không còn lạc quan.

Hiện nay các loại chuyên gia quá nhiều, dưỡng sinh càng là chủ đề nóng hổi, như vậy không thể làm, như kia không thể làm, như vậy không thể ăn, như kia không thể ăn, không biết con người lúc trước làm sao mà sống được.

Đợt này có không ít người lưu hành bệnh cảm, trong bộ phận quan hệ xã hội thành khu tai họa nặng, anh truyền bệnh cho tôi, tôi truyền bệnh cho anh, độc bệnh không ngừng lây lan. Người bộ phận khác đều không nguyện ý đi vào, vừa đến cửa liền có thể nghe thấy tiếng ho và âm thanh lau nước mũi tứ phía. Phạm Thiếu Quân võ trang khắp thân, đeo khẩu trang, phun thuốc khử trùng xung quanh mình trong phạm vi một mét

"Mấy người ai cũng đừng lại gần tôi, nếu như lây bệnh cảm cho tôi, tôi sẽ liều mạng với mấy người."

Anh ta không quan tâm bị cảm sẽ làm thân thể không thoải mái, anh ta quan tâm hơn chính là ảnh hưởng hình tượng sau khi bị cảm lau nước mũi gì đó. Mũi của Phùng Phi Mông đã bị cô lau đến đỏ, cố ý hắc xì trước mặt Phạm Thiếu Quân

"Anh sao lại không hợp nhóm luôn hả, chúng ta là một chỉnh thể, anh không gia nhập đội quân chúng tôi thì làm sao mà được."

" Thái Hanh cũng không bị cảm, cô đi hại cậu ta trước đi."

"Đồ ngốc sẽ không bị cảm."

"Nói ai ngốc hả, tôi mấy ngày trước mới hết cảm, theo cách nói của cô như vậy, vậy Điền Chính Quốc mới là BD (phiên âm từ ngu ngốc" bèn dàn") nhất đó." Thái Hanh không dám đem từ này nói ra, ngàn vạn lần không thể nói xấu sau lưng Điền Chính Quốc, mười lần thì hết chín lần bị Điền Chính Quốc nghe thấy.

"Quốc là điều kiện tốt, virus nhìn thấy cậu ấy nói không chừng là yêu cậu ấy, ngại lại gần cậu ấy, chỉ có thể ở trên cơ thể người khác âm thầm yêu lén."

"Nói gì vậy, nghe như là cách nói của tà giáo vậy!" Thái Hanh căng miệng cãi, bây giờ là cơ hội tốt để Điền Chính Quốc bị cảm, để thân thể anh ấy một lần bị bệnh, tăng cường sức đề kháng. Vừa đúng lúc Điền Chính Quốc từ bộ phận khác trở về, Thái Hanh kêu anh: "Ở đây có phần văn kiện cần ngài xem qua."

"Đem vào phòng làm việc cho tôi."

"Cứ xem ở đây đi, tôi hôm nay chân không sức sống, gây phiền phức cho ngài rồi." Thái Hanh không cho từ chối đem phần văn kiện giao vào tay Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc không nói gì, lật xem, Thái Hanh cầm văn kiện lên

"Rất nóng đúng không, tôi giúp ngài quạt gió." Thái Hanh chân không sức sống, vây quanh Điền Chính Quốc, mau đem virus thổi tới đi, cậu nhìn lại còn giống tà giáo hơn. Tiếp theo Thái Hanh vì đạt được mục đích của mình, muốn làm đủ mọi cách để lây bệnh cho Điền Chính Quốc, như vậy mà anh ấy còn không bị cảm thì bỏ qua, sau khi ngủ một đêm, thành quả đã xuất hiện rồi.

Quả thật, sau khi ngủ một đêm, có thành quả rồi, Thái Hanh bị cảm, cậu tay chân mềm nhũn, nằm sấp trên giường sổ mũi, dùng ánh mắt oán hận liếc Điền Chính Quốc bình an vô sự, cắn gối đầu

"Tại sao là em, tại sao là em." Âm mũi cậu nằng nặng khiến Điền Chính Quốc nhẹ nhíu mày: "Em lại bị cảm rồi?"

"Thân thể em chính là yếu đuối như vậy!" Cũng may hôm nay là cuối tuần, cậu mới có thể nướng trên giường.

"Em đi phòng gym là làm cái gì chứ." Điền Chính Quốc vén chăn ra, đi ra ngoài, phòng ngủ trở nên lãnh tĩnh, Thái Hanh ho có hơi đau, ôm chăn, nhớ lại lúc đi học mình bị cảm, Điền Chính Quốc len lén vào nhà mình từ cầu thang, lại nhớ đến bây giờ, thật sự là khoảng cách mà, lúc đó anh quan tâm mình bao nhiêu, lo lắng đến chảy nước mắt.

Hồi ức của Thái Hanh bị cảm mạo nghiêm trọng co rút, loại chuyện vì cảm mà Điền Chính Quốc khóc này, nghĩ thế nào cũng không có khả năng. Điền Chính Quốc cầm ly nước đi vào, dùng đầu gối đè lên chăn: "Dậy đi, uống thuốc rồi ngủ lại."

"Sức đề kháng của em rất tốt, không cần uống thuốc, qua vài ngày là sẽ hết."

"Sức đề kháng của em rất tốt, trong một tuần bị cảm hai lần." Điền Chính Quốc đem ly nước đặt trên tủ đầu giường. "Đó là tình huống đặc biệt." Thái Hanh nào có không ngại mà nói ra, vì để Điền Chính Quốc bị cảm mà tiếp xúc quá mức với virus.

"Đừng nói nhảm với anh, em không tự mình uống, thì anh tự mình đút cho em."

Thái Hanh đỏ mặt, ngồi dậy: "Không biết xấu hổ, sáng sớm đã muốn miệng kề miệng đút em uống thuốc."

"Em đang mong đợi cái gì, thuốc đắng như vậy anh sẽ miệng kề miệng đút em uống?"

Điền Chính Quốc túm lấy miệng Thái Hanh, đem thuốc nhét vào, ở đầu lưỡi nếm được vị thuốc đắng, cậu đẩy tay Điền Chính Quốc túm lấy ly nước, một ngụm uống sạch nước

"Đối xử thô bạo với người bệnh, lương tâm anh có cắn rứt không hả, khụ khụ." Điền Chính Quốc không để ý, đem Thái Hanh lần nữa nhét lại vào trong chăn.

Nếu đã như vậy rồi, con virus em đây sẽ tự mình xuất mã, đừng trách em, em cũng là tốt cho anh, Thái Hanh nghĩ. Mắt thấy Điền Chính Quốc đi ra, Thái Hanh kéo áo anh: "Anh ở lại đây với em đi, một mình em sợ lắm."

"Em sợ có liên quan gì với anh."

"Nhưng em nhất định sẽ suy nghĩ lung tung, sau đó, vừa nghĩ không ra thì..."

"Chúc em thành công." Thái Hanh cắn chặt răng, ôm lấy tay Điền Chính Quốc: "Anh đừng rời xa em, lòng chúng ta đã càng trôi càng xa, ít nhất thân thể phải bên nhau, câu này không phải trêu chọc anh, anh mặc áo bồi bên cạnh em là được." Cậu đem sách nhét vào trong tay Điền Chính Quốc: "Anh cái gì cũng không cần làm, đọc sách là được rồi."

"Ồn chết được." Điền Chính Quốc ngồi ở cuối giường, lần nữa đem Thái Hanh ấn trở lại nằm trên giường.

"Anh ngồi gần một chút." Điền Chính Quốc không động, Thái Hanh đành phải tự mình lại gần, cậu cũng không có an phận, một lúc thì thổi khí qua Điền Chính Quốc, một lúc thì ho sang anh, đem virus trên người mình thẩm thấu vào toàn thân Điền Chính Quốc.

" Thái Hanh."

"Sao vậy, anh cảm thấy chỗ nào không thoải mái sao?"

"Muốn ăn đòn thì em cứ thành thật nói."

"Em không có, em chỉ là..." Cậu vẽ vòng tròn lên đùi Điền Chính Quốc: "Em chỉ là muốn anh hôn em." Chỉ cần anh hôn em, thì sẽ có nhiều virus chui vào cơ thể anh, em không tin như vậy anh sẽ không bị cảm!

"Bộ dáng bệnh sắp chết của em khiến nửa thân dưới của anh không nâng được hứng thú."

"Em là muốn anh hôn em, không có yêu cầu chuyện khác!" Cậu túm lấy ngực áo Điền Chính Quốc, ngẩng đầu lên, động tác này là sai lầm, cậu không nên ngẩng đầu lên, như vậy cậu sẽ không nhìn thấy mặt của Điền Chính Quốc, như vậy cậu sẽ không loạn tâm thần. Điền Chính Quốc nghiêng đầu xuống, khóe miệng kéo lên đường cong động lòng người: "Hôn bây giờ?"

"Hay, hay là không cần, xem như em chưa nói gì hết."

"Tại sao không cần?" Thái Hanh dựa ra sau, Điền Chính Quốc lại gần, đầu cậu vùi vào giữa gối đầu, miệng Điền Chính Quốc cũng vùi lên môi cậu, sau khi hôn nhẹ một cái liền rời đi, rời đi hai giây, lại hôn lên. Tay Thái Hanh bất giác ôm lấy cổ Điền Chính Quốc: "Anh dám hôn nữa, em thật sự sẽ đem toàn bộ virus trong cơ thể lây sang cho anh."

"Thử xem."

Thái Hanh nhắm mắt, ngoại trừ môi ra, nơi khác lại lần nữa không có cảm giác gì.

Bệnh cảm của cậu không tính là nghiêm trọng, một hai ngày liền không có vấn đề lớn gì, nhưng cậu cảm thấy cực không vui vẻ, Điền Chính Quốc tại sao vẫn không bị cảm, cấu tạo cơ thể anh là gì, lẽ nào đã tràn ngập virus, dẫn đến virus khác không có hiệu quả gì. Tình hình trong bộ phận quan hệ xã hội dần dần được khống chế, có thể không nhận được đau thương chỉ có một mình Điền Chính Quốc.

Thái Hanh càng lo lắng hơn, vậy không phải nói rõ là sức khỏe của Điền Chính Quốc trong toàn bộ phận quan hệ xã hội là gay go nhất sao? Không quản vị thần nào cũng được, xin để Điền Chính Quốc bị cảm đi. Thái Hanh đành chịu bó tay lại đem vấn đề thảy cho thần linh.

Liên tục mấy đêm ngủ, Thái Hanh từ đầu đến cuối lo lắng sức khỏe Điền Chính Quốc, cậu nằm mơ giấc mơ kỳ quái, trên giường lật tới lật lui, trong miệng tuôn ra lời nói mơ: "Sẽ bị cảm, nhất định sẽ bị cảm, cho anh ấy thêm chút thời gian nữa." Cậu ồn đến mức Điền Chính Quốc không ngủ được, chăn cũng bị đá loạn lên, Điền Chính Quốc đắp chăn cho cậu thì một lúc lại bị đá ra, Điền Chính Quốc suýt chút nữa lấy đồ trói Thái Hanh trên giường, tên gia hỏa này rốt cuộc nằm mơ cái gì chứ, gần đây em ấy cũng rất lạ lung.

"Này, điện thoại của em ở đâu?"

Thái Hanh mơ mơ hồ hồ trả lời: "Ở trong ngăn kéo của tủ đầu giường, anh muốn làm gì?" Không đợi Điền Chính Quốc nói chuyện cậu lại chìm vào giấc mơ, không lâu sau liền nhắm chặt mi.

"Xem điện thoại em." Điền Chính Quốc trượt mở điện thoại Thái Hanh, lật xem lịch sử trên mạng, toàn là tác hại của không bị cảm, gì mà người một năm không bị cảm rất dễ mắc trọng bệnh, gì mà sức đề kháng yếu...anh đem điện thoại ném lên giường, trong miệng mắng khốn kiếp, đi vào phòng tắm, không rõ là anh đang mắng Thái Hanh, hay là đang mắng mình bây giờ. Điền Chính Quốc tắm nước lạnh xong đem chăn cho Thái Hanh hết, điều chỉnh máy lạnh tới mức thấp nhất.

Sáng sớm, Thái Hanh chưa ngủ đủ, nhắm mắt ngồi dậy, cậu cảm thấy trong phòng có hơi lạnh, kỳ lạ, mùa này không thể nào lạnh như vậy, Điền Chính Quốc hai mươi phút trước đã tắt máy lạnh, đắp chăn lại, cho nên Thái Hanh không phát hiện bất thường.

" Điền Chính Quốc, dậy đi làm." Thái Hanh hữu khí vô lực nói, câu này là hình thức mà thôi, mỗi ngày nói một câu giả vờ vẫn không bỏ qua cho Điền Chính Quốc, nhưng thật ra trong lòng đã bỏ cuộc rồi. Tắm rửa xong, Thái Hanh theo lệ thường đi làm, Điền Chính Quốc đi trễ đến một tiếng.

Lúc Thái Hanh đang thỉnh giáo Quách Bình, giọng nói khàn khàn của Điền Chính Quốc vang lên trong bộ phận quan hệ xã hội: "Quan Châu, đem kế hoạch tuyên truyền đã định đưa cho Vương tổng." Phùng Phi Mông lo lắng hỏi: "Quốc, cậu bị cảm rồi hả?"

"Có chút."

"Quá tốt rồi!" Thái Hanh cao hứng kêu lên, thu hút ánh mắt của mọi người, cậu lúng túng giải thích: "Không phải như mọi người nghĩ đâu, tôi..."

"Cậu xứng làm người không, Quốc bị cảm xem cậu cao hứng đến bay lên trời rồi."

"Quá độc ác rồi."

"Giám đốc Điền, tôi đi mua thuốc giúp anh." Quan Châu nói, Điền Chính Quốc lắc lắc tay

"Không cần vội." Áo sơ mi của anh chưa cài nút xong, trên mặt cũng mang theo vẻ lười biếng, lại phối thêm giọng nói khàn khàn, khiến các đồng nghiệp nữ nhìn thấy hai mắt đều phát ngốc. Đợi sau khi Điền Chính Quốc đi vào phòng làm việc, đại hội phê bình bắt đầu.

" Thái Hanh, mau đi xin lỗi Quốc."

"Tôi nói rồi, vừa nãy không phải như mọi người nghĩ đâu."

"Nhưng cậu biểu hiện ra chính là như bọn tôi nghĩ, cậu không sợ bị đuổi sao, mau mau đi quỳ gối làm cho Điền Chính Quốc tiêu hỏa đi." Cái gì?! Mới sáng sớm kêu tôi quỳ giữa hai chân Điền Chính Quốc, giúp anh ấy tiêu hỏa! Ý nghĩ của Thái Hanh cũng đủ ghê rồi, còn không biết ngại nói Điền Chính Quốc.

"Tôi đi là được chứ gì." Thật ra Thái Hanh cũng sợ biểu hiện lúc nãy của mình sẽ hại đến Điền Chính Quốc, cậu đi vào phòng làm việc, Điền Chính Quốc cúi đầu, Thái Hanh nhìn mũi giày của mình

"Em không phải là đang vui vì anh bị cảm, cũng không đúng, em quả thật đang vui vì anh bị cảm, nhưng không có nghĩa là em hi vọng thân thể anh chịu tội, em cũng là vì sức khỏe của anh." Ai có thể nghe hiểu cách nói này của cậu chứ, Điền Chính Quốc tay chống đầu: "Được rồi, không cần nói nữa."

"Anh đang tức giận sao?"

"Ừ, em quỳ xuống cho anh, anh sẽ không tức giận nữa." Điền Chính Quốc nhìn giữa hai chân mình.

"Anh nghe thấy rồi sao?!" Cửa phòng làm việc không đóng, người bên ngoài có thể nghe thấy âm thanh của bọn họ, bọn họ đương nhiên là đứng về phía Điền Chính Quốc nói cho Thái Hanh muốn hộc máu: " Thái Hanh, cậu quỳ đi thì làm sao, vì công việc cần tôn nghiêm gì chứ."

"Quả thật là cậu làm quá đáng rồi, cậu quỳ xuống chúng tôi cũng không coi thường cậu."

"Quỳ xuống! Quỳ xuống!" các đồng nghiệp không ngại việc lớn đều đang nói đùa, Thái Hanh xoay người nói: "Dưới đầu gối đàn ông là hoàng kim, tôi tuyệt đối sẽ không quỳ!" Điền Chính Quốc nói quỳ cùng áp lực của đồng nghiệp kêu quỳ căn bản không phải là một chuyện, tuy rằng tư thế không khác lắm, nhưng tính chất thì khác xa.

"Không quỳ cũng được, để chịu phạt, cậu phải hầu hạ Quốc đi khi cậu ấy hết bệnh mới thôi." Liễu Vĩ đề nghị. "Tôi biết rồi." Thái Hanh rất tình nguyện nhận đề nghị này, lúc này, Điền Chính Quốc ho nhẹ một tiếng, Điền Chính Quốc bị bệnh là hiếm thấy, tiếng ho này cũng khiến lòng Thái Hanh muốn ho theo: "Anh đừng vội, em giúp anh rót chút nước, Quan Châu lát nữa mua thuốc về ngay, thời gian này anh cố chống đỡ.

"Chuyện bé xé ra to cái gì, đi làm việc của em đi."

"Anh rất ít khi bị cảm, em sợ thân thể anh chịu không được phần đau khổ này." Thái Hanh đè thấp âm lượng: "Em cũng biết anh bình thường không chịu khổ, không chịu tội, là đóa hoa trong nhà kính, năng lực chấp nhận rất kém."

"Lập tức đi ra cho anh."

"Vậy, vậy anh có gì cần thì tìm em, em giúp anh làm. Là thấy anh bệnh em mới tùy cho anh sai bảo, bình thường anh đừng hòng có loại đãi ngộ này."

"Muốn anh tự mình tiễn em đi ra sao?"

Thái Hanh nhăn nhăn mũi, không đóng cửa phòng làm việc lại, như vậy không chỉ thong gió, còn có thể tùy lúc chú ý đến tình hình Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc tại sao lại đột nhiên bị cảm chứ, lẽ nào ông trời phù hộ? Thái Hanh cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không chú ý lắm.

Cậu bắt đầu suy nghĩ vấn đề cơm trưa của Điền Chính Quốc, nếu bị cảm ăn cháo tốt hơn, cháo bên ngoài không yên tâm lắm, nhân lúc ngủ trưa về nhà mình nấu cháo chắc đến kịp. Điền Chính Quốc có hơi ho, giọng hơi run, bệnh trạng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần hôm nay dưỡng bệnh tốt, ngày mai có thể khỏe hơn nhiều, hôm nay là quan trọng, không thể để anh ấy bệnh nghiêm trọng hơn.

Thời gian nghỉ trưa ăn cơm đợi người khác đi xuống hết, Thái Hanh ló đầu vào phòng làm việc: "Anh thích ăn cháo gì?"

"Hả?"

"Mau nói, tranh thủ, em về nhà làm cho anh."

"Không cần thiết."

"Có cần thiết." Thái Hanh vẫn là đi vào, lại gần Điền Chính Quốc, đem tay đặt lên trán anh, nhẹ nhíu mày, nghiêm túc nhìn mắt Điền Chính Quốc: "Hình như không phát sốt, cũng có thể là do tay em quá lạnh." Nói rồi cậu muốn dùng mặt dán lên trán Điền Chính Quốc thử, Điền Chính Quốc đột nhiên đẩy cậu ra: "Anh đã nói không sao."

Phản ứng anh quá lớn rồi, Thái Hanh không hiểu: "Anh có phải là thân thể chỗ nào không khỏe, để em xem thử."

"Kêu em đừng đụng anh." Điền Chính Quốc đẩy tay Thái Hanh đang vươn qua ra.

"Em chỉ là muốn biết anh chỗ nào không khỏe thì giúp anh, tay anh rất lạnh." Thái Hanh lại túm lấy tay Điền Chính Quốc đặt lên trán mình, Điền Chính Quốc muốn rút tay về, bị Thái Hanh nắm chặt lại: "Anh đừng nhúc nhích."

"Ai muốn nghe lời em."

"Em là vì tốt cho anh."

"Ai muốn em tốt cho anh."

"Bây giờ là lúc bộc phát tính trẻ con sao!"

"Em đi ra cho anh, càng xa càng tốt." phản ứng này khiến người ta tức giận thật mà, mình quan tâm anh ấy như vậy, Thái Hanh nhìn vẻ mặt lúng túng của Điền Chính Quốc. Đây, đây, đây, chắc không phải là Điền Chính Quốc đang ngại chứ, tên ma quỷ lưu manh mặt dày như anh ấy, làm sao có thể!! Thái Hanh muốn cười nhưng cười ra thì bản thân sẽ chết, cậu muốn hỏi nhưng hỏi ra rồi mình cũng sẽ chết, hôm nay Điền Chính Quốc là người bệnh, anh ấy lớn nhất, Thái Hanh thuận theo ý anh, buông Điền Chính Quốc ra

"Quan Châu giúp anh mua thuốc về, anh uống chưa."

"Anh uống thuốc làm gì."

"Anh hôm qua lúc bắt em uống thuốc không có nói như vậy nha."

"Đó là em."

"Được, được, được, nhưng cảm thấy bệnh nặng hơn thì nhất định phải uống thuốc đó."

"Đừng nói nhiều trong văn phòng của anh."

"Tiêu rồi, em còn phải về nhà nấu cháo cho anh, anh không nói muốn ăn cháo gì vậy em tự mình làm chủ." Thái Hanh vừa muốn đi bị Điền Chính Quốc túm sau áo kéo lại: "Anh lát nữa tự mình đi ăn."

"Nhưng..."

"Em nói thêm một câu, anh liền đánh em."

"Nghe lời anh, em đều nghe lời anh là được chứ gì." Thái Hanh dưới ánh mắt xua đuổi của Điền Chính Quốc đi xuống nhà ăn công ty ăn cơm. Các đồng nghiệp đang náo nhiệt thảo luận vấn đề Điền Chính Quốc bị cảm, nói lại cũng khó hiểu, Điền Chính Quốc quả thật cũng xem như là nhận được ái mộ của các cấp dưới, thậm chí vượt qua Vương tổng.

Khó hiểu cũng chỉ có một mình Thái Hanh, Điền Chính Quốc thân là cấp trên chỉ cần xin nghỉ là được phê chuẩn, cũng rất quan tâm và bảo vệ cấp dưới, thỉnh thoảng còn phát phúc lợi, năng lực làm việc cũng là hạng nhất, bộ dạng càng là hạng nhất, trong công ty hợp tác cũng rất có danh tiếng, quan hệ với các bộ phận khác cũng tốt, cùng khác giám đốc khác cũng dễ sống, ngay cả các tiền bối cũng đào không ra lý do bất mãn.

"Ah, tôi tại sao ở bộ phận quan hệ xã hội, nếu như tôi ở bộ phận khác, nói không chừng còn có cơ hội phát triển với Quốc. Hôm nay dáng vẻ Quốc bị cảm nhìn thấy khiến tim tôi đập thình thịch." Phùng Phi Mông cảm thán, các đồng nghiệp nữ khác cũng nhao nhao gật đầu, Thái Hanh nhập bọn hơi trễ liếc mắt coi thường: "Mắt mấy cô có vấn đề, tôi thì cảm thấy anh ta rất bình thường, nếu như thích người bệnh, đi bệnh viện làm y tá."

"Mấy cô nằm mơ giữa ban ngày đi, cô xem trong công ty cô gái nào mà không tấn công Quốc, khuyên mấy cô ánh mắt nên hạ thấp xuống, bên cạnh mấy cô không phải có rất nhiều đàn ông tốt sao, tôi không để ý phát triển chút tình cảm trong công ty đâu." Quách Bình nói như đúng rồi, độc thân quá lâu anh ta cũng vội rồi.

"Phát triển chút tình cảm? Người trong công ty toàn là chó săn, vừa có chút gió thổi cỏ lay liền bại lộ rồi, lần trước chuyện của bộ tài vụ còn chưa đủ giáo huấn sao, hai người lén lút yêu đương, bị bắt gặp, sau đó một người nói một người, sau đó truyền đi, ai cũng không muốn nói hai người đó, chính là trong lòng không kìm được muốn nói cho người khác, kết quả cuối cùng vẫn là truyền đến tai giám đốc đó, nữ bị điều đi nơi khác." Phạm Thiếu Quân bát quái trong công ty biết nhiều hơn so với ai, Thái Hanh cẩn thận hỏi: "Tại sao công ty phải đặt ra quy định lãnh khốc như vậy."

"Ngây thơ."

"Cậu vào công ty bao lâu rồi, còn hỏi vấn đề này."

"Mấy người trả lời tôi đi."

Quan Châu giải thích với Thái Hanh: "Công ty lúc trước của tôi cũng có quy định này, chủ yếu là sẽ gia tăng mạo hiểm trong công ty, đặc biệt là bộ phận tài vụ là bộ phận khá nhạy cảm. Chỉ là yêu đương còn có thể dùng điều chức giải quyết, nhưng nếu như là quan hệ hôn nhân, sẽ có một bên từ chức, suy cho cùng công ty cũng lo lắng giữa hai người sẽ bị tổn hại lợi ích, còn có nếu như trong một bộ phận mọi người đều yêu đương, lại hoặc là ví dụ như Phi Mông và Thiếu Quân yêu đương rồi náo loạn chia tay rồi lại cùng Ca Sảng yêu đương, cậu có thể tưởng tượng cảnh tượng đó, hiệu quả công việc không chỉ bị ảnh hưởng, mà quan hệ giữa các đồng nghiệp cũng sẽ bị ảnh hưởng." Thái Hanh gật gật đầu, cậu vừa tưởng tượng cảnh tượng mà Quan Châu nói, cho rằng quyết định của công ty là vô cùng chính xác, cũng không lãnh khốc, chuyện đem bộ phận quan hệ xã hội biến thành trường tranh đấu mới đáng sợ.

"Bạn học cậu hiểu còn nhiều hơn cậu, cậu xem người ta mới vào công ty bao lâu, lại xem xem dáng vẻ cậu lúc vào bộ phận quan hệ xã hội, giống như nhà quê hỏi đông hỏi tây."

"Tôi đó là cầu tri tâm!" Thái Hanh nhìn sang Quan Châu, cậu thừa nhận Quan Châu hiểu nhiều hơn cậu, cũng biết xử lý mối quan hệ với mọi người tốt hơn mình, bởi vì quen biết quá lâu, cậu đối với bộ dạng của Quan Châu dường như cũng tê tê rồi, hiện tại cậu như dùng ánh mắt nhìn một người xa lạ mà đánh giá lại Quan Châu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kookv