15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh, em không muốn giải thích, em chỉ xin anh nghe em nói một lần thôi."

Jeongguk lên tiếng, âm thanh ấm áp nhu hoà

"Mọi việc không phải do em cố ý giấu anh. Nhưng anh thử nghĩ xem, nếu hôm ấy thức dậy thấy em, anh có đánh em không? Có chấp nhận em không? Hôm ấy sáng thức dậy em không hiểu vì sao đêm đó chúng ta làm tình cùng nhau, em không thể đối mặt anh nên đành bỏ đi. Sau đó, em tìm cách để tiếp cận anh nhưng không được. Cuộc sống khép kín của anh khiến em không làm sao tới gần anh được. Có thể anh không tin, nhưng em đã yêu anh từ lúc ấy."

Jeongguk đứng dậy lấy canh trong bát ra, mùi canh gà bay khắp căn phòng.

"Rồi một ngày em nghe tin anh mang thai, em đã rất hạnh phúc. Nhưng em không thể nào xuất hiện trước mặt anh nói với anh đứa trẻ là con em. Em đi học khoá điều dưỡng sản phu, đọc sách về kiến thức chăm sóc sản phu, lại học nấu ăn, học về dinh dưỡng, vì muốn một ngày có thể tới chăm sóc anh và con. Em cũng sợ không biết liệu anh có yêu em không? Nên em tìm cách đến bên anh với tư cách một điều dưỡng chăm sóc cho anh. Em nghĩ nếu anh không yêu em, em sẽ chăm sóc cho anh, im lặng ở bên anh như vậy. Điều em không ngờ nhất là ngay ngày đầu gặp nhau em đã cảm thấy anh cũng thích em. Cảm giác ấy lớn dần, em lại giằng xé giữa việc cho anh biết tất cả. Thấy anh hạnh phúc em nghĩ hay cứ để mọi thứ như thế, nhưng nhìn anh luôn suy nghĩ tới cha đứa bé, lại sợ em bài xích đứa bé nên em quyết định nói ra."

Jeonggyk nhìn Taehyung, cậu chỉ muốn nói hết nỗi lòng của mình suốt thời gian qua. Anh vẫn quay đi, dường như không hề tha thứ cho cậu.

Cậu thở dài

"Em lấy canh rồi, anh ăn chút đi cho mau khoẻ. Em ra ngoài chờ, chút nữa sẽ gọi người sang trông anh tối nay."

Cậu định đứng dậy, lại thấy bàn tay người nọ nắm lấy góc áo mình. Jeongguk cúi đầu nhìn, lại nhìn người kia tuy vẫn không nhìn cậu nhưng đã chủ động nắm góc áo mình, Jeongguk mừng rỡ nâng mặt anh quay sang nhìn mình

Rồi Jeongguk hốt hoảng khi thấy trên gương mặt xinh đẹp của anh lấm lem nước mắt, Taehyung nấc lên

"Jeongguk......"

Jeongguk không khỏi đau lòng, cậu ngồi xuống giường ôm anh vào lòng, Jeongguk liên tục xoa xoa tấm lưng run rẫy của Taehyung

"Em xin lỗi! Anh đừng khóc!"

Taehyung nghe được giọng nói chân thành đầy ấm áp của Jeongguk lại khóc bạo hơn, anh co tay lại đấm bùm bụp vào ngực Jeongguk, Taehyung vừa khóc vừa nói chẳng ra hơi

"Đồ.....đáng ghét...hức"

Jeongguk bắt lấy cái tay đang làm loạn trên ngực mình, cậu đặt từng cái hôn đầy dịu dàng lên đó

Taehyung dựa mình vào lồng ngực vững chãi của Jeongguk, cảm nhận được nhịp tim của cậu, anh tự hỏi

Liệu có phải bây giờ tim anh và em đang đập cùng một nhịp đúng không, Jeongguk?

Taehyung vậy mà khóc dai dẳng gần một tiếng đồng hồ, Jeonguk dỗ mãi mới nín

Jeongguk nhìn đôi mắt sưng bụp của Taehyung thì lại đau lòng, lại đặt lên đôi mắt ấy những nụ hôn nhỏ nhặt

Taehyung lên tiếng, giọng đã khàn đi nhiều

"Tôi đã bao lần ước đứa bé là con của cậu."

Jeongguk dùng bàn tay mạnh mẽ của mình  phủ lên bụng bầu lớn của anh, hỏi khẽ

"Để em chăm sóc anh và con nhé."

Taehyung không trả lời nhưng lại trực tiếp dụi dụi vào ngực Jeongguk như mèo con, điều đó chứng tỏ anh đồng ý rồi

Hai người ôm nhau một lúc thì Taehyung  lên tiếng

"Jeongguk!"

"Ơi, em nghe"

"Đói"

Jeongguk phì cười để anh ngồi dựa vào tường, đứng dậy lấy canh.

Canh gà còn ấm nóng đưa tới bên miệng anh, Taehyung há miệng nuốt vào, tư vị ngọt ngào chảy suốt cơ thể.

"Thật ra em là con trai thứ tư của Jeon gia, là chuỗi nhà hàng khách sạn mà hôm nay em dẫn anh đến. Năm ngoái em đến thành phố này để điều hành chuỗi khách sạn khu vực này, hôm ấy tình cờ làm chuyện ấy với anh. Hơn một tháng nay em phải lén xử lý tất cả."

Vừa đút canh cho Taehyung, Jeongguk vừa nói một chút về mình.

Taehyung cũng cảm thấy nề nếp và cách sinh hoạt của cậu không hề giống với phong cách của gia đình bình dân.

Không ngờ anh hay rồi, chuột sa chĩnh gạo, không ngờ lại vớ trúng tứ thiếu gia của gia tộc bất động sản lớn nhất nhì cả nước. Quả thật bọn họ kín tiếng, không xuất hiện trên báo nhiều nên Taehyung gặp cũng không nhận ra.

"Xem ra, tôi bắt được một con rùa vàng rồi"

Taehyung khẽ cười, ánh mắt lại chạm phải khoé môi rướm máu của cậu

"Có đau không? Tôi xin lỗi vì quá mạnh tay."

"Không đau, đáng lắm."

Jeongguk cười, lắc đầu không đau. Thật sự sức của Taehyung cũng chỉ khiến cậu hơi ê ẩm chứ không tới mức đau

"Nhưng sau này không thể để con biết ba lớn của nó vì tìm cách nhận vợ con mà bị ba nhỏ nó đánh chảy máu mồm được."

________
quá trời cả mồm của jkkk gòiiiii


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net