2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nấu nướng xong xuôi thì đồng hồ đã điểm 7h tối, thai phu kia một bước cũng chưa rời khỏi phòng làm việc. Vì vậy, Jeongguk tự mình lên phòng gọi người. Lão quản gia dù đã ngăn cản nhưng cậu nhất định không nghe, lấy thân phận điều dưỡng sản phu người nọ phải tuân theo sắp xếp của mình.

Vì vậy, cậu lên gõ cửa phòng làm việc của người nọ. Tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên hai lần mới có người đáp

"Vào đi."

Jeongguk bước vào, người nọ vẫn không để ý đến cậu. Anh vẫn đang miệt mài làm việc trên máy tính. Cậu lắc đầu đi tới bên cạnh người nọ, bóng hình cao lớn khiến người nọ thật sự phải rời khỏi công việc

"Có chuyện gì vậy?"

"Em nấu bữa tối cho anh rồi, anh xuống ăn đi."

"Lát nữa tôi xuống."

"Anh đang mang thai không thể ăn sai giờ được, anh không muốn ăn thì cũng phải cho con anh ăn. Anh làm việc cả ngày căng thẳng rồi, nên nghỉ ngơi ăn uống cho bé con trong bụng cũng được nghỉ ngơi."

Nghe cậu nói, bàn tay đang gõ phím thoáng dừng lại, sau đó anh gập máy xuống, gỡ kính mắt.

"Đúng rồi, tôi không thể cãi lời của cậu được."

Jeongguk mỉm cười hài lòng rồi đi tới đỡ Taehyung đứng dậy. Vì ngồi quá lâu không vận động nên chân anh bị tê bì, vừa đứng dậy liền "a" một tiếng rồi choáng váng ngã vào lòng cậu.

"Anh có sao không?" Jeongguk để cả người Taehyung dựa vào lòng mình, lồng ngực mạnh mẽ của cậu ấm nóng bao lấy anh. Anh nhẹ nhàng cười khổ, khẽ lắc đầu muốn đứng vững, nhưng vừa muốn tự mình đứng lên lại yếu ớt muốn khuỵu xuống. Jeongguk không yên tâm liền đưa tay xuống hai chân anh, nhẹ nhàng bế Taehyung lên sải bước về phía căn phòng ngủ của anh.

"Tôi không sao." Taehyung yếu ớt nhíu mày mệt mỏi, ngồi làm việc quá lâu khiến anh đau đầu, toàn thân đau nhức, bụng lớn cũng phập phồng cử động trong lớp áo.

Jeongguk không nói gì, chỉ có thể nhẹ nhàng đặt anh lên giường, xem xét mạch đập của anh hơi hỗn loạn, cậu nhíu mày

"Anh sinh hoạt không quy củ, thân mình yếu mà lại không chú ý. Anh xem, suýt nữa khuỵu xuống rồi." Cậu đỡ anh ngồi dựa vào thành giường, để gối chèn hai bên hông anh, sau đó đắp chăn "Hôm nay anh nghỉ ngơi đi, bây giờ em mang cơm lên cho anh ăn.Từ nay có em rồi, không thể để anh sinh hoạt tùy tiện như vậy."

"Hôm nay có lẽ anh đã mệt mỏi rồi, lát nữa xuôi cơm em đưa anh xuống dưới sân đi dạo, trước khi đi ngủ em sẽ giúp anh xoa phần eo và mát xa chân."

Lời nói của cậu mang theo chút bá đạo không thể thỏa thuận, Taehyung cũng không nói gì coi như đồng ý.

Khi Jeongguk mang mâm cơm đã gần như sạch sẽ xuống dưới phòng bếp, ai ai cũng ngạc nhiên vì không ngờ tổ tông nhà họ hôm nay không những ăn cơm đúng giờ, hơn nữa còn ăn ngon ăn sạch sẽ đồ ăn như vậy. Lão quản gia tay bắt mặt mừng lẩm bẩm "Tốt rồi, tốt rồi" sau đó xoay người ra phòng khách gọi điện báo cáo lão ba lão mẹ của Taehyung. Thật sự là khởi đầu tốt.

Jeongguk ăn cơm dưới bếp xong, dọn dẹp chuẩn bị một chút gừng ngâm rượu để tối xoa bóp cơ thể và rửa chân cho Taehyung. Cho tới khi cậu lên phòng xem vị sản phu kia thế nào thì vừa lúc người ấy tắm xong đi ra.

Trên người Taehyung mặc bộ ngủ lụa màu xanh đậm, phần eo vì chật chội mà hơi căng ra, ẩn hiện vùng bụng tròn lẳn, cong mượt mà bên dưới. Jeongguk vào phòng tự nhiên như thể đã quen thuộc từ lâu, nhìn anh vừa bước ra khỏi phòng cầm theo khăn lau đầu, trên cơ thể vẫn còn hơi nước. Cậu bước tới đóng cửa sổ lại, sau đó đi tới đỡ lấy anh ngồi xuống, tay lấy đi chiếc khăn bông anh đang cầm để lau tóc, nhẹ nhàng lau nước đọng trên gáy, sau đó lau tóc cho anh.

Taehyung cảm nhận hai người dường như rất thân thuộc với nhau chứ không hề xa lạ, mọi hành động cử chỉ của Jeongguk tự nhiên vô cùng.Anh nghĩ rằng hay bởi bản thân điều dưỡng sản phu đã quá quen với việc này. Không nghĩ nhiều nữa, anh khẽ tựa vào ngực cậu, để cậu lau tóc cho mình.
"Cậu là người ở đâu?"

"Em à? Em là người Busan, có phải trước giờ người ta nói đàn ông Busan luôn quá dịu dàng không, vì thể em chọn làm điều dưỡng sản phu." Jeongguk khẽ cười, lấy máy sấy nhẹ nhàng thổi trên đầu y "Anh đấy, sao mang thai mà chẳng chú ý bản thân, từ nay em phải cải tạo anh mới được."

Mùi hương nam tính nhàn nhạt của Jeongguk khiến Taehyung dễ chịu mỉm cười, từ khi mang thai tới nay, đây là lần đầu tiên anh thấy dễ chịu như vậy.

"Tôi mang thai nhưng không biết bố đứa trẻ là ai, một đêm say rượu loạn tính. Bản thân còn chưa thích ứng thì tôi bị dọa sảy, dọa lên dọa xuống nhưng đứa trẻ này kiên cường không từ bỏ tôi. Từ việc không muốn có nó, tôi dần lại sợ mất đi nó. Nó thật đáng thương, người cha kia không biết tới sự tồn tại của nó, còn người cha này thì lại từng có suy nghĩ từ bỏ nó."

Taehyung vuốt ve bụng bầu trầm mặc, thì thầm nói ra những điều sâu kín trong tâm mình. Có lẽ anh đã quá mệt mỏi khi phải trải qua tất cả một mình, những cơn đau khi bị dọa sảy thai, những đêm trằn trọc khi bản thân không xác định được mình có muốn đứa bé này hay không. Jeongguk ngồi xuống trước mặt Taehyung , đưa bàn tay cầm lấy tay anh áp lên vùng bụng căng tròn kia, thỉnh thoảng cảm nhận được bé con trong bụng nảy lên trong tay mình, ấm áp lan tỏa.

"Anh đừng lo. Có em đây rồi, em sẽ cùng anh đón đứa trẻ này chào đời."

Taehyung mỉm cười, qủa thật người mang thai dễ tụt cảm xúc nhưng cũng dễ vui vẻ trở lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net