Mười ngón tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cút."

Darren chỉ tay về hành lang ngược hướng phòng phẫu thuật. Taehyung không rời đi, anh khẩn khoản hỏi Darren:

"Tay của Jungkook..."

"Jeon Jungkook chết rồi."

Jeon Jungkook từng kể với Darren, cũng kể với Taehyung rằng từ khi còn là một đứa trẻ, cảm quan màu sắc là thứ duy nhất đến với cậu một cách tự nhiên. Jungkook từng vẽ không đẹp, Taehyung không ít lần đưa hai bàn tay của mình ra chạm mười đầu ngón tay vào mười đầu ngón tay của Jungkook rồi cả hai cùng cười vì sự kỳ diệu của định mệnh. Jungkook không hề có bất cứ hoa tay nào, còn Taehyung vừa vặn có tròn mười cái. Jungkook nói với Taehyung rằng tất cả những thứ cậu có trong tay đều là nhờ nỗ lực từng ngày, cậu vốn không phải là thiên tài nên dùng lòng kiên trì thay thế. Chỉ biết rằng mình rất thích vẽ nên cố gắng vẽ, cuối cùng lòng kiên trì cũng được đền đáp. Lại là một sự trùng hợp đau lòng, Darren cũng rất thích ngắm mười đầu ngón tay của Jungkook. Anh không tin vào hoa tay nhưng mười đầu ngón tay chai cứng đó rất đẹp vì biết cầm bút vẽ, cũng biết pha cà phê, biết lái motor, biết làm tất cả mọi công việc có thể kiếm ra tiền chỉ để được tiếp tục vẽ.

Jungkook suýt nữa đã bị chôn vùi ở dưới tòa nhà nếu không phải điện thoại cậu reo lên đúng lúc mấy người lính cứu hỏa thu dọn túi nén khí để ra về. Để mảnh tường gỗ không đổ sập xuống, không chỉ lưng mà hai cánh tay Jungkook cũng chống xuống nền nhà rồi bị gạch vữa đè lên. Trừ bỏ hai ngón cái chỉ bị trầy xước không đáng kể, tám ngón còn lại đều bị đè nát, da thịt không phân biệt được rõ ràng. Máu đổ ra hòa cùng với bụi đất, khi Darren chạy đến nơi anh thậm chí không dám nhìn vào hai bàn tay đó.

Giống như Kim Taehyung chỉ có những tòa nhà để làm thành tựu cuộc đời, tài sản lớn nhất của Jeon Jungkook là mười ngón tay của cậu. Hai người một là họa sĩ, một người là kiến trúc sư, ai cũng biết công cụ giao tiếp với thế giới của bọn họ rõ ràng không phải là miệng mà là đôi tay. Không có đôi bàn tay đó, coi như Jungkook không còn lại gì. Họa sĩ Jeon Jungkook không thể điều khiển được mười ngón tay của mình chẳng khác gì họa sĩ Jeon Jungkook đã chết.

Taehyung đưa hai tay ôm mặt, anh không muốn khuỵu xuống trước mặt Darren nhưng thật sự chỉ muốn buông xuôi rất cả.

Darren nhìn Taehyung rất lâu rồi cất tiếng nói. Giọng nói anh nặng nề khinh miệt, nếu biết trước sẽ có ngày này chắc chắn Darren không ngần ngại ép Jungkook rời hẳn khỏi thành phố cậu cố chấp quay về. Kim Taehyung chẳng phải là một con người bạc nhược yếu đuối, Darren biết điều đó qua những công trình Taehyung đã xây nên. Chuyện ngày hôm nay xảy ra chắc chắn Jungkook cũng phải chịu một phần trách nhiệm, nhưng Kim Taehyung đã để cô gái kia đã đi quá giới hạn rồi.

"Tôi sẽ mang Jungkook đi."

Taehyung cúi đầu. Jungkook lại đi sao? Jungkook đã từng về đây bên cạnh anh chưa? Jungkook còn chưa về, sao lại có thể lại đi? Không thể phản đối Darren, Jungkook đi đâu làm gì đã không còn là điều Taehyung có quyền quyết định.

"Vốn là định ngày mai chúng tôi sẽ cùng đi. Tôi rất thích đất nước này, từng nghĩ chỉ cần cùng Jungkook đến nơi nào không có cậu và cô ta là được. Còn bây giờ, tôi sẽ mang Jungkook đi xa nhất có thể và giữ cậu ấy lại cả đời."

Phải rồi, giữ Jungkook lại cả đời thì cậu sẽ không còn đau đớn nữa mà có thể ở bên Darren sống tiếp những ngày tháng đẹp trời. Taehyung ngẩng đầu nhìn Darren, anh khẽ nói:

"Jungkook..."

Vứt bỏ hết vẻ thanh lịch lãng tử, Darren nắm bàn tay lại đấm mạnh vào bụng Taehyung. Dạ dày quặn lên đau đớn, anh loạng choạng lùi vài bước nhưng vẫn cố gắng giữ cho mình đứng vững.

"Miệng của cậu không có tư cách nói ra cái tên đó. Kookie khi được đặt lên cáng vẫn gọi tên cậu, mà cậu đã làm gì? Chắc chắn lại âu yếm ngọt ngào với cô ta ngay khi Jungkook đang nằm trong đống xà bần gạch vụn cách cậu vài bước chân với mười đầu ngón tay nát bấy. Quản chặt cô bạn gái thiên thần của cậu đi, đừng để cô ta đi quanh hại người. Tốt nhất là cậu dứt khoát ở cạnh cô ta suốt đời suốt kiếp, cô ta hay người nào khác cũng sẽ giày vò Jungkook của tôi thôi."

Darren nói ra câu "Jungkook của tôi" không do dự. Bàn tay vẫn nắm chặt thành nắm đấm, anh thong thả đứng nhìn như chưa từng đánh người kia. Kim Taehyung yêu Jeon Jungkook, Darren nhìn ra được điều đó. Nhưng yêu thì sao, không yêu thì sao? Chẳng phải Jungkook đang sống rất tốt cùng anh, còn cô gái kia lại quanh quẩn như một bóng ma ám lên hạnh phúc của bọn họ? Thậm chí nếu sau này không phải Jang Hyekyung mà là một cô gái khác tới với Taehyung, cũng không loại trừ khả năng cô ta lại ghen tị với quá khứ của hai người. Quá khứ của Kim Taehyung và Jeon Jungkook có đau khổ cách mấy vẫn là quá khứ đẹp vô cùng, Darren từng tưởng tượng rằng chứng kiến quá khứ đó giống như đang đứng trên boong tàu nhìn ra mặt biển trong dông tố. Quá khứ đó đẹp đẽ và đáng sợ như con sóng chực nuốt chửng tất cả mọi thứ trên đường đi của nó, nên người ta sẽ bất lực ngán sợ và nhanh chóng muốn xua cơn bão rời đi.

"Jungkook.."

Một cú đấm nữa lại nhanh gọn rơi vào bụng Taehyung. Darren lắc lắc cổ tay, lạnh lùng gằn từng tiếng:

"Đừng gọi tên người của tôi."

Bệnh viện lúc đó giống như một căn nhà bỏ hoang không người qua lại, Taehyung cố gắng hết sức nhưng cuối cùng vẫn phải quỳ một chân xuống sàn nhà. Anh hít một hơi sâu nén hết tất cả những hối lỗi cùng đau đớn trong lòng lại thành một khối nặng chắn ngang tim mình. Không gọi tên cũng được, có những việc nhất định Darren cần phải biết.

"... không ăn cháo quá mềm, không được ăn cháo hải sản, không ăn thịt mỡ, không có hành củ nhưng phải có hành lá được nấu chín, nếu là thịt gia cầm thì phải lọc hết da ra. Phải cho ớt vào nhưng là ớt xanh và không được cho nhiều quá nửa trái. Nhất định khi bị đau sẽ đòi ăn rất nhiều thứ không tốt cho sức khỏe, phải kiểm tra thật kỹ nếu không sẽ lén đi ăn. Và còn, Jungkook..." , Taehyung lùi lại khi nắm tay của Darren lại đưa lên lần nữa,"... bị ốm sẽ rất trẻ con, nhất định sẽ không chịu ăn cháo mua ở cửa hàng. Vì không thích ăn cháo nên cần phải chịu khó dỗ dành, kiên trì một chút. Còn nữa..."

Taehyung thở hắt ra. Thật sự muốn nhào vào trong phòng phẫu thuật dựng Jungkook dậy để thêm một lần nữa hỏi cho rõ ràng. Jeon Jungkook, vì cái gì mà em lại ra đi, để đến bây giờ tôi phải dặn dò người khác những điều đáng ra chỉ riêng chúng ta được biết?

"...Ban đêm trong bệnh viện nhất định phải có người ở bên ôm lấy, nếu không sẽ không ngủ được."

Darren cúi nhìn con người đang quỳ một chân trước mặt mình. Rõ ràng không phải quỳ để cầu xin điều gì, lưng của Taehyung thẳng băng, dáng vẻ không chật vật khổ sở mà chỉ như một gốc cây bị đốn gãy còn đứng trên mặt đất. Anh nén một tiếng thở dài, quen biết Jungkook đã bốn năm trời, biết rằng Jungkook cười rất đẹp, vẽ rất đẹp, có thể làm tất cả mọi công việc tay chân vì tiền nhưng đến khi có nhiều tiền thì lại chỉ tiêu bằng với một người thu nhập trung bình mà không bao giờ hoang phí. Anh cũng biết Jungkook rất có năng khiếu dạy trẻ con, Jungkook nấu ăn rất ngon pha cà phê rất giỏi. Biết cả cơ thể của Jungkook, biết thói quen cắn môi và uống rất nhiều nước ấm sau khi hôn, nhưng chưa bao giờ biết đến một điều đơn giản rằng phải lọc thịt gia cầm khi phục vụ đồ ăn cho cậu.

Cũng là bốn năm nhưng bốn năm của Kim Taehyung là trọn vẹn yêu thương, còn bốn năm của Darren chỉ giống như anh đang quan sát một bức tranh đẹp trong phòng triển lãm. Dẫu biết là như thế nhưng ở cùng Kim Taehyung lúc này còn có một cô gái bất chấp tất cả mọi thứ. Cuộc đời có thể chỉ cho Jungkook một lần tuổi trẻ, Jungkook có thể một lần dùng hết tuổi trẻ để gặp gỡ người như Kim Taehyung. Nhưng Jungkook chỉ có một sinh mạng mà thôi.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như ngày hôm qua điện thoại của Jungkook không vô tình kêu lên và mấy người công nhân cứ thế giẫm lên bức tường gỗ để tiếp tục làm công việc san lấp mặt bằng, Darren biết và Kim Taehyung cũng rõ hơn ai hết. Đã cảnh cáo Jang Hyekyung một lần rằng đừng đem Jungkook vào cuộc đuổi hình bắt bóng đó, cuối cùng kết quả là gì? Là một họa sĩ Jeon Jungkook với mười ngón tay không lành lặn đang được ghép da trong phòng phẫu thuật chưa biết thất bại hay thành công.

"Kim, cậu ở bên cạnh Jungkook bốn năm và tôi cũng vậy. Không cần nhắc tôi những điều đó, cậu tưởng tôi không biết Jungkook như thế nào sao? Bốn năm của cậu, à không, chính xác chỉ là hai năm, đã cách hiện tại thêm một lần bốn năm nữa rồi. Đến tình yêu cũng thay đổi, sao cậu có thể chắc chắn rằng thói quen của Jungkook sẽ không thay đổi? Tôi tự biết cách chăm sóc Jungkook, còn với cậu chỉ có một từ thôi. Cút! Jungkook không cần cậu nữa, Jungkook có tôi và có mọi người. Nếu được thì chỉ xin cậu một điều, mang cả Jang đi với cậu."

May là Taehyung không nói một câu bênh vực nào cho Jang Hyekyung, nếu không có lẽ Darren sẽ trực tiếp làm cho Taehyung phải vào phòng cấp cứu. Taehyung gượng đứng dậy rồi chầm chậm quay đầu. Đèn ở trên bảng cấp cứu vẫn đang còn sáng, hai ô kính bằng bàn tay trên cánh cửa nặng nề nhòe nhoẹt không thấy rõ bên trong. Muốn nhắc thêm cho Darren biết rằng phải chú ý đóng chặt cửa sổ phòng bệnh nếu không Jungkook sẽ suy nghĩ lung tung đến mấy chuyện ma quỷ, nhưng có lẽ nhắc cũng đã thừa. Anh đi một mình trên hành lang vắng, xuyên qua những căn phòng đầy máy móc rồi đến một phòng xét nghiệm, phòng chụp X-quang, phòng siêu âm, không có một ai ở đó.

Tưởng là kết thúc đã được định từ một đêm mưa bốn năm về trước nhưng không, ngày hôm nay mới thực sự là dấu chấm hết ở phía Jungkook. Taehyung không còn gì cả, đến việc hận cậu vì từ chối lời cầu hôn rồi rời đi khi anh nghèo khó và tổn thương đầy mình cũng đã không còn. Nếu như còn hận, có lẽ trong lòng Taehyung sẽ bớt trống rỗng hơn bây giờ một chút.

---

Taehyung thức suốt một đêm dài. Anh cúi đầu vờ nhắm mắt để tránh phải nói chuyện với mẹ của Hyekyung nhưng hoàn toàn không chợp mắt. Bụng đau âm ỉ mà tim cũng như đang bị cào xé, Taehyung vòng tay ôm lấy cánh tay mình. Chừng năm giờ sáng, có một tiếng hét thất thanh vang lên ở căn phòng cuối dãy, cả tiếng đồ đạc đập phá ầm ĩ. Bác sĩ cùng vài người bảo vệ chạy rầm rập trên hành lang, Taehyung thấy chân mình đông cứng. Jungkook đã tỉnh rồi, chắc chắn đã nhận ra tay mình bị quấn băng kín mít. Sau khi ở phòng phẫu thuật về mà không nhận được một lời chính xác nào về tình trạng của Jungkook, Taehyung cùng quẫn suy nghĩ rồi cuối cùng gọi điện cho Choi Yeonjun. Youngmin đang đi công tác xa, anh bảo rằng sẽ tìm hiểu thông tin rồi gọi lại. Ba mươi phút nặng nề hơn cả thế kỷ cuối cùng cũng kết thúc, Yeonjun nói rằng Jungkook chắc chắn sẽ phẫu thuật thành công.

"Bức tường đỡ đi phần nhiều trọng lượng của mảnh gỗ, lưng của Jungkook sau khi chống đã chuyển thành bị đè lên. Hai bàn tay thì chỉ bị chấn thương phần mềm, hỏng móng tay và phải ghép da nhưng không ảnh hưởng đến xương."

Trả lời câu hỏi của Taehyung rằng Jungkook có vẽ được hay không, Yeonjun khẳng định nếu như không có biến chứng gì thì chỉ cần vài tháng nghỉ ngơi là cậu sẽ trở lại bình thường như trước.

Làm sao có thể bình thường được, Taehyung biết. Mở mắt dậy và thấy hai tay mình quấn băng trắng toát, Jungkook hẳn sẽ sốc đến mức quên đi tất cả mọi thứ xung quanh.

Xin lỗi em, lại làm em tổn thương rồi.

Bà Jang nghe tiếng ồn thì tò mò đứng dậy mở cửa ra. Âm thanh không còn bị hãm lại, xộc vào tai anh rõ ràng không sót bất cứ điều gì. Jungkook không nói ra điều gì cụ thể, âm thanh khàn khàn cứ lên đến cao trào là nghẽn lại. Darren gào trả Jungkook cố gắng làm cậu bình tĩnh, chắc hẳn điều đó có hiệu quả bởi vì vài phút sau im lặng đã được trả lại nguyên vẹn như chưa có gì xảy ra. Im lặng làm Taehyung càng bức bối hơn, muốn chạy đến bên nhưng lại không thể đến, chuyến tàu chở Jeon Jungkook anh đã trễ mất rồi.

---

Trở ra từ phòng bệnh của Hyekyung, Taehyung gọi xe về nhà. Anh trở về căn nhà ở con đường phía Tây thành phố, rẻ quạt vẫn đang còn màu xanh dù trời đã vào thu một nửa. Cả hai căn nhà phủ đầy bụi cũ, Taehyung bước vào văn phòng rồi đi lên căn gác của mình.

Taehyung không mở rèm ra, cũng không bật đèn. Anh tắm rất lâu, thay vào một chiếc áo mỏng rồi đi lên sân thượng. Xương rồng rất lâu không có người chăm sóc vẫn kiên cường sống sót, thậm chí có cây đã phát triển đến mức làm nứt cả chậu. Taehyung tưới cho vài cây xương rồng dù biết điều đó là không cần thiết, sau đó trở lại trên chiếc giường sắt. Thay cho chiếu nệm là một chiếc phản gỗ, Taehyung nằm ngửa trên đó còn có thể nghe được mùi gỗ ẩm sau mưa.

Mùa mưa không biết từ khi nào lại tràn tới mà Taehyung chưa kịp nhận ra. Bác sĩ đi rồi, Hyekyung khẩn khoản hỏi Taehyung rằng liệu có phải anh không tin cô nên mới lặng im dịu dàng như thế. Taehyung vẫn kiên trì nói rằng cô nên nghỉ ngơi thật tốt rồi mới rời đi.

Taehyung không tin, không tin một chút nào.

Không phải anh nghĩ rằng Hyekyung ghen với Jungkook rồi trong lúc mất bình tĩnh đã làm ra điều dại dột ảnh hưởng đến cả bản thân cô. Trong trí nhớ của Taehyung, Jang Hyekyung là một cô gái nhẫn nại hiền lương, anh không ngại khẳng định với bố điều đó khi ông trả lời anh rằng Hyekyung "có vẻ là người tốt". Có thể Hyekyung nghĩ rằng cô đã bước tới đường cùng nên mới liều mình mở ra một con đường mới dù là bằng cách tiêu cực, nhưng chỉ trước khi vụ nổ xảy ra. Khi người ta đứng trên ranh giới sống chết, tất cả mọi việc còn lại nằm ở bản năng muốn sống, pháp luật còn có thể tha thứ cho những người phạm tội khi mất năng lực kiểm soát hành vi.

Taehyung tin vào bản chất lương thiện tạm thời bị che lấp bởi lòng ích kỷ sinh ra từ tình yêu của Hyekyung, anh tin cô từ trong sâu thẳm không phải là người xấu. Nhưng Taehyung không tin lời Hyekyung nói vì khi bắt đầu câu chuyện, Hyekyung kể rằng Jungkook không muốn tìm Taehyung mà tìm đến cô để trả giấy tờ nhà đất. Hyekyung bắt đầu nói dối ngay từ đó. Bốn năm hay lâu hơn nữa, có thể là từ ngày đầu tiên chạm môi vào, Taehyung chưa bao giờ quên đi một mùi vị vô cùng thân thuộc. Anh chắc chắn hơn cả chắc chắn, cốc cà phê còn ấm đặt trên bàn làm việc lúc đó là do Jungkook pha cho mình.

Con người ta không thể chỉ sống bằng tình yêu nhưng lại có thể chết vì tình yêu. Có thể hạnh phúc vì nó, đau đớn vì nó. Có thể bất an lo lắng, có thể nhân danh tình yêu mà làm những chuyện điên rồ. Taehyung đáng ra phải tức giận Hyekyung, vậy mà đến cuối cùng anh thấy mình không được quyền tức giận. Cả thế giới có thể trách Hyekyung nông nổi, nhưng Taehyung thì không. Anh nợ cô một lời xin lỗi. Hyekyung chọn cách tiêu cực vì cô muốn có anh. Lỗi lầm lớn nhất không nằm ở Hyekyung mà nằm ở chính anh, Taehyung mới là kẻ ích kỷ khi không dứt khoát giữa hai bên, anh phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.

Lại nhớ đến Darren, người đàn ông tự tin kiêu hãnh giống Taehyung của nhiều năm về trước. Anh ở bên Jungkook không do dự, không có bất kỳ gánh nặng nào, cũng có thể cho cậu một đôi cánh tự do. Có thể con đường tốt nhất dành cho cả bốn người là như Darren nói, Darren mang Jungkook đi khỏi mọi khổ đau anh gây ra, anh lại giữ Hyekyung bên mình để bù đắp cho những tổn thương cô phải chịu. Còn hạnh phúc của Taehyung? Cây thanh long ngày xưa đã chết, căn nhà đối diện không còn sáng đèn, hạnh phúc của anh đã biến mất từ lâu. Taehyung biết nơi cất giữ nhưng hết lần này đến lần khác không đủ dũng cảm để tìm lại, đành phải thả trôi để cánh chim đó về với mây trời.

---

Jungkook ngồi trước bàn ăn, cậu bĩu môi nhìn một đống những thứ đồ ăn cho thỏ mà Sewoon bày ra trên bàn.

"Cậu tưởng tôi phục vụ cậu vui sướng lắm sao? Hết Taehyung rồi đến Jungkook, hai người..."

Choi Beomgyu đặt chiếc muỗng vào trong bát của Jungkook rồi nín bặt. Jungkook không nói gì, cậu dùng bàn tay còn băng một lớp vải mỏng lóng ngóng cầm lấy chiếc thìa.

"Nếu không phải vì Minyeon vừa sinh..."

"Thì cậu tới mà bảo con bé rằng "Này Seokjin con, cha đỡ đầu của con bị hỏng tay rồi nên khoan ra đời đã", nói với tôi làm cái gì?"

Jungkook lại bĩu môi lần nữa rồi chỉ ngón tay vào dĩa đậu ở trên bàn. Beomgyu gắp vào bát Jungkook vài gắp đậu, lại thở dài thườn thượt. Đúng là cuộc đời gian khó, Choi Beomgyu đầu tiên gặp một hội anh em suốt ngày trêu mình rồi lần lượt có bạn trai bạn gái, sau đó phải chăm sóc cho Taehyung bệnh nặng mấy tháng trời, tiếp theo là lo cho Minyeon và Seokjin cho tới tận ngày cưới, cuối cùng hoặc chưa chắc là cuối cùng, phải làm bảo mẫu của Jungkook.

Xưởng vẽ hiu quạnh hơn bình thường, cả Darren và Cha Eunwoo đều không ở đó. Beomgyu dọn về ở hẳn, Jungkook ngoài miệng thì trêu ghẹo cậu ế không ai rước nhưng trong lòng thực sự biết ơn. Darren đã đi rồi, từ ngày Jungkook ra viện anh cũng lên máy bay trở về đất nước của mình. Hôm ở sân bay, anh nói rằng sẽ quay lại bất cứ lúc nào Jungkook gọi. Nhìn vào ánh mắt nhau, cả hai đều biết có lẽ Jungkook sẽ không bao giờ gọi anh quay về.

--

Tỉnh dậy với hai bàn tay không còn cảm giác, Jungkook hoảng loạn đến muốn phát điên. Mấy ngón tay quấn băng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net