Chap 41: Mấy người rốt cuộc muốn làm lớn bụng bao nhiêu người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trong thư phòng đọc sách TaeHyung bỗng nhiên nghe được bên ngoài có tiếng gõ cửa, không nhịn được nghĩ đã trễ thế này không biết còn ai đến, buông sách tò mò chạy ra cạnh cửa phát hiện người đến là BongChul mặt ủ mày chau trông rất nhếch nhác, TaeHyung chưa từng thấy BongChul thế này, nhất thời nổi lên lòng hiếu kỳ lại chạy khỏi phòng.

“Ơ, anh sao thế này? Bị tên đàn ông xấu nhất thế giới làm nát cúc rồi đúng không?” Cậu hưng trí bừng bừng sáp đến hỏi.

Lời nói thô tục khó nghe thế này nhận lấy ngay ánh mắt xem thường của JungKook cùng BongChul.

BongChul cố ý giả lơ TaeHyung, cúi đầu khom lưng đưa một điếu thuốc cho JungKook : “Đàn em có một chuyện cần thỉnh giáo, trước đó có nghe danh đàn anh nổi tiếng lòng dạ độc ác ra tay không nương tình, hôm nay cầu đàn anh giúp em giải quyết một chuyện.”

JungKook không rảnh nghe BongChul nói mấy lời thừa thải cũng không nhận điếu thuốc y đưa, hai người quen nhau nhiều năm bằng trực giác hắn có thể đoán được chuyện của BongChul nhất định rất khó giải quyết.

“Cậu có chuyện gì thì nói nhanh lên.”

“Tớ làm một cô gái lớn bụng.” BongChul nhướng mày đem điếu thuốc JungKook không nhận nhét vào khóe môi, châm mồi.

“Vậy cậu đến tìm tôi làm gì.”

TaeHyung nghiêng đầu nói ngay: “Cưới cô ta đi.”

Hai người đồng thời mở lời cùng một lúc, BongChul cùng JungKook lần nữa quay sang trừng TaeHyung, cậu bị trừng hơi chột dạ nhưng cậu cảm thấy mình không nói sai: “Anh làm người ta lớn bụng rồi chẳng lẽ còn muốn cưới người khác?”

“Tôi không yêu tại sao phải cưới cô ta.”

TaeHyung dậm chân, ánh mắt không tin nổi: “Anh không yêu cô ấy, vậy anh làm người ta lớn bụng làm gì.”

“Không yêu vẫn có thể phát sinh quan hệ, chuyện này bình thường thôi.” BongChul nói như rất hiển nhiên mà JungKook ngồi bên cạnh cũng không phản đối. Lúc này TaeHyung mới thấy mặc xấu xí của hai người đàn ông này, đỏ mắt rống to: “Đàn ông các người rốt cuộc xem chúng tôi là gì, công cụ sao? Hay bạn giường? ” Dứt lời liền nhào lên ghế sa lon rầu rĩ còn giả vờ nhỏ giọng nức nở.

JungKook quay đầu nhìn BongChul trợn mắt há hốc mồm, nói: “Đừng để ý, bệnh cũ của cậu ta lại tái phát.”

BongChul nhanh chóng lấy lại tinh thần, vẻ mặt đau khổ kể với JungKook: “Tớ chỉ cùng cô chơi tình một đêm, hai tuần lễ sau cũng chính là ngày hôm qua, cô ta đột nhiên đến tìm tớ nói cô ấy có thai rồi, lúc ấy tớ cũng không tin, đi đến phòng khám thì nhận được kết quả cô ta có thai.”

JungKook cười lạnh: “Này hoàn toàn là báo ứng.”

“Báo ứng cái gì, tớ cũng đâu có trêu quá nhiều phụ nữ.” BongChul ủy khuất cất cao giọng.

“Tớ nói báo ứng chuyện cậu nói tớ không còn là xử nam kìa.”

“Mẹ nó, cái chuyện xa lắc xa lơ cậu còn nhớ làm gì.”

JungKook nhún vai cho BongChul một ánh mắt tớ vĩnh viễn sẽ không quên, sau đó rút ra một điếu thuốc châm lửa: “Cậu có phải vẫn còn chuyện chưa nói hết?”

Lúc này TaeHyung lại từ trên ghế sa lon ngẩng đầu: “Các người còn lương tri hay không, giờ này còn tâm bình khí hòa bàn chuyện như vậy, các ngươi sẽ xuống địa ngục, Thượng Đế sẽ không bỏ qua cho các ngươi.” Sau đó lại vùi đầu tiếp tục phát ra tiếng nức nở.

Lần này hai người đều không để ý đến cậu, BongChul nói tiếp: “Cô ta nói nếu như tớ không lấy thì phải đưa cô ấy 100.000 Won.”

“Vậy anh cho cô ấy đi, cô ấy xứng đáng mà.” TaeHyung lẩm bẩm nói.

Lần nữa bỏ qua, JungKook sờ sờ cằm: “Chuyện này khó giải quyết rồi đây, nghe cậu nói cô gái này chắc chắn vì tiền mà tới, tiếp theo sẽ là cái động không đáy, tớ nói này sao cậu có thể không cẩn thận như vậy.”

“Các ngươi đều là đồ cầm thú, bây giờ lại nghĩ xấu chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn có chút tiền có cái gì không đúng nha, sau này đứa bé ai nuôi, đứa bé không có bố sẽ rất khổ, bắt anh đưa chút tiền có gì không đúng.” TaeHyung tiếp tục phản kháng.

Thêm một lần nữa bỏ qua.

“Không phải tớ đã chạy đến đây nhờ cậu giúp đỡ sao? Tớ chỉ không cẩn thận, ngày đó bị bỏ thuốc…khi tỉnh lại cô gái đó đã nằm ngủ bên cạnh tớ.”

“Nói không chừng hai người các ngươi không xảy ra quan hệ.”

“Việc này thì không thể, bởi vì ở dưới 囧囧.”

“Đã đưa vào trong rồi?” JungKook hỏi ra nghi vấn.

“Tớ thật không biết.”

“Theo tớ thấy không chừng cậu đã chọc trúng người nào rồi, bọn họ cho người bỏ thuốc rồi tìm người hầu hạ cậu, cũng biết chắc sẽ không cưới cô ta nên lợi dụng điều này uy hiếp cậu.” JungKook đưa ra kết luận cuối cùng, lần này TaeHyung đã không chịu nổi ngẩng đầu chạy tới ồn ào: “Tại sao tư tưởng của các người lại hèn hạ như vậy.”

BongChul suy nghĩ một chút: “Nói không chừng rất có khả năng này, tớ sẽ nhờ người điều tra, đi trước.” BongChul nói xong liền đứng dậy mở cửa rời đi. JungKook đẩy ra cái mông TaeHyung chiếm lấy ghế sa lon, mở TV lên xem như chưa hề xảy ra chuyện gì, cậu càng lớn tiếng nức nở.

“Tuồng kịch của em muốn diễn bao lâu nữa.”

TaeHyung lập tức ngẩng đầu chỉ trích JungKook: “Tại sao các người không đồng tình người khác.”

“TaeHyung, trên thế giới này có rất nhiều người không đáng đồng tình, sau này ra ngoài xã hội em sẽ biết mọi việc không như tưởng tượng, người ngày ngày cười với em nói không chừng một giây sau sẽ thọc chết em.”

Cậu cái hiểu cái không gật đầu, tiếp theo lại nhìn JungKook hỏi: “Vậy sau này anh có thọc chết em không?”

“Em có tin anh lập tức thọc chết em hay không.” Quả thực đàn gảy tai trâu.

Rạng sáng hôm sau, hắn còn lờ mờ bỗng nhiên nhận được điện thoại cầu cứu của DongWook, chỉ nói y xảy bảo hắn nhang đến gian phòng 335. JungKook lay tỉnh TaeHyung còn đang ngủ ngon giấc: “Chúng ta đi thôi.”

Cậu dụi dụi mắt hỏi: “Đến nơi đó làm sẽ có tình thú hơn sao?”

“Em đang nghĩ chuyện gì nữa vậy, mặc quần áo, động tác nhanh lên chút, hôm nay em có ba bốn lớp phải không ? Đến chỗ kia xong anh trực tiếp đưa em đi học.”

Dưới sự đốc thúc của JungKook, TaeHyung nhanh chóng quần áo tử tế theo hắn đến phòng 335 lại phát hiện nơi đó không đóng cửa, DongWook ngồi trên giường cau mày, nhìn thấy JungKook tới câu đầu tiên chính là: “Tớ nghĩ tớ bị người ta tính kế rồi.”

“Hả?”

“Buổi sáng tỉnh dậy tớ phát hiện ngủ bên cạnh một cô gái nhưng chuyện tối hôm qua tớ không nhớ được chút gì.” Xem ra DongWook so với BongChul thông minh hơn lập tức phát hiện bản thân bị tính kế.

TaeHyung nghe vậy thì chỉ vào DongWook khai hỏa: “Bọn đàn ông các người rốt cuộc muốn làm lớn bụng bao nhiêu người nữa với hài lòng hả.”

DongWook bị chỉ trích không giải thích được, JungKook lại như có điều suy nghĩ: “Tớ đoán hai tuần nữa cô ta sẽ đến tìm cậu, cô ta nói mình đã mang thai không cưới thì đưa phí tổn thất.”

“Làm sao cậu biết?” DongWook ngạc nhiên hỏi.

“Bởi vì chuyện này BongChul cũng gặp phải bất quá sớm hơn cậu hai tuần, tớ nói có phải hai cậu đã chọc trúng tên ngu ngốc nào rồi không, thủ đoạn trả thù chỉ có một khuôn đúc ra chả có sáng ý.” Dứt lời liền gọi BongChul tới.

TaeHyung đứng bên cạnh ngẫm nghĩ một hồi thì nhận ra sự khác thường, dụng quả đấm đánh vào lòng bàn tay thì ra có chuyện như vậy.

Không lâu sau BongChul cũng chạy tới, nghe được DongWook cũng xảy ra chuyện tương tự mình thì vui vẻ réo lên: “May thật, tớ còn tưởng một mình bị thôi chứ, quả nhiên anh em tốt.” Nói xong còn sáp đến ôm vai DongWook tựa như chiến hữu, DongWook một cước đá bay TaeHyung.

JungKook nói: “Đừng làm loạn, mấy cậu nghĩ xem rốt cuộc người nào làm?”

Thấy có khoảng trống TaeHyung liền chạy đến trước mặt hai người bọn họ ra vẻ giảng dạy: “Đã bảo các người ra cửa phải cẩn thận, lúc nào cũng trái ôm phải ấp hỏi sao không xảy ra chuyện.”

Một lát sau, DongWook mới mở miệng nói: “Chuyện xấu gần đây chúng tớ làm chính là đối phó con ma men trên bờ cát kia thôi.”

Được DongWook nhắc nhở BongChul lập tức giật đầu phụ họa: “Tớ nghĩ hơn phân nửa chính là hắn.”

“Lee HeeYul?” JungKook ôm tay, ba người bên cạnh đồng loạt quăng lại ánh mắt nghi ngờ: “Sao cậu biết tên hắn?”

“Trong áo hắn có tấm danh thiếp mà.” JungKook nói xong cũng rút ví tiền lấy ra một tấm danh thiếp, ba tên đồng loạt hóa đá, TaeHyung phản ứng nhanh nhất chỉ vào tấm danh thiếp: “Anh, anh, anh tại sao đem nó cất trong người?”

JungKook nhún vai tỏ vẻ không quan trọng: “Anh giữ lại để những lúc nhàm chán có thể đến hắn đùa giỡn. A, TaeHyung, em còn phải đi học, nhanh lên.” Nói xong liền quay đầu sang DongWook cùng BongChul: “Chuyện này cứ để ngày mai giải quyết.” Dứt lời lại kéo cậu rời đi.

DongWook thấy JungKook rời đi, thất sắc nhìn BongChul: “Tớ biết ngay mà, JungKook không thể nào chỉ trả thù một lần đã đủ vốn .”

Hết-Chap 41

Cập nhật chap mới vào thứ 7 hàng tuần


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net