Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phía nam thôn Hưng Nghiệp có một ngọn núi, núi không cao nhưng nhiều cây, mọi người vẫn thường gọi là đồi.

Tối đến, sắc trời đen kịt nhưng trên đồi lại vang vọng tiếng người không ngớt. Trưởng thôn Điền Thủ Dân dẫn đầu, mang theo ba mươi người đi tìm Kim Thái Hanh. Một đám đuốc chiếu sáng bừng, nhưng cho dù bọn họ gọi đến khản cổ, lật đi lật lại khắp mọi chỗ, bốn giờ trôi qua mà vẫn không thu hoạch được gì.

“Trưởng thôn.” Có người chạy chậm lại đây thở hổn hển nói: “Vẫn, vẫn không tìm thấy thằng bé nhà họ Kim!”

Điền Thủ Dân nghe vậy nặng nề thở dài, trên mặt tràn ngập thất vọng cùng sầu lo.

“Nghe nói thằng bé đã mất tích ba bốn ngày, hay là đã chết rồi!”

“Cứt chó!” Điền Chính Quốc đứng sau Điền Thủ Dân tức giận xông lên mắng.

“Ăn nói với chú Hỉ thế à!” Điền Thủ Dân cốc đầu thằng cháu.

“Không, không phải tôi rủa thằng bé kia!” Tần Lai Hỉ có chút lắp bắp: “Trưởng thôn cũng biết mấy năm trước ở ngọn đồi này còn có người đánh chết sói, thằng bé họ Kim kia nhiều ngày như vậy mà không thấy ra, không chừng chính là bị sói bắt mất rồi, chứ không một người sống làm sao mà không tìm thấy!”

Điền Chính Quốc vốn vừa sợ vừa lo, nay Tần Lai Hỉ lại mở mồm ra toàn chết với chóc, làm hắn giận đến hận không thể cắn chết gã luôn!

“Được rồi!” Điền Thủ Dân khoát tay: “Đừng nói linh tinh nữa, sống phải thấy người chết phải thấy xác, dù sao cũng phải có căn cứ. Gọi mọi người chia hai người một nhóm, đi vào sâu bên trong tìm tiếp.”

Nhưng mà, theo thời gian trôi qua, cho đến hai giờ sáng, Kim Thái Hanh vẫn như trước không rõ tung tích.

Mọi người đều mệt mỏi, Điền Thủ Dân đành để bọn họ về nhà trước, sáng hôm sau lại tìm tiếp.

Điền Chính Quốc không chịu về, khuôn mặt thâm trầm, gắt gao siết chặt sợi dây buộc cổ con berger, mặc ai tới khuyên cũng không nghe.

Điền Thủ Dân biết hắn rất thân với Kim Thái Hanh, nếu không tìm thấy người thì tuyệt đối sẽ không về, ông cũng không nói gì, chỉ một mình lưu lại cùng hắn.

Trong chốc lát, cả ngọn đồi hẻo lánh chỉ còn hai ông cháu, mọi người đã lật tung hết những chỗ có thể nhìn đến, cho nên bọn họ càng đi sâu vào trong, tìm ở những nơi càng hoang vu.

“Chính Quốc.” Điền Thủ Dân thấy cháu mình mặt mày ngây ngốc, an ủi: “Đừng sốt ruột, thằng bé họ Kim kia bộ dạng không giống người đoản mệnh, có lẽ đã ra khỏi đồi rồi, chỉ là đang ở chỗ nào đó, không về nhà mà thôi!”

Điền Chính Quốc nghe vậy khẽ nhếch khoé miệng, sắc mặt vẫn âm trầm như cũ không có nửa điểm biến chuyển. Hắn biết ông nội là đang lựa lời an ủi mà thôi. Trong lòng hắn cũng hiểu có lẽ Hanh Hanh đã gặp chuyện gì đó.

Nhưng Điền Chính Quốc lại không tin như vậy, đời trước Kim Thái Hanh vẫn sống tốt đến năm hai sáu tuổi, thẳng đến vì mình chết mới tự sát mà.

Cho nên, lần này cậu nhất định sẽ không có chuyện gì cả, Điền Chính Quốc tuyệt đối sẽ không cho phép cậu có chuyện.

“Hanh Hanh…. Hanh Hanh…. Hanh Hanh, Hanh Hanh…. Em ở đâu?…. Kêu lên đi!…. Trả lời anh….. Kim Thái Hanh…. Kim Thái Hanh….” Vương Đại Hổ kêu tới khàn giọng, thanh âm vang vọng cả núi rừng, nặng nề, mang theo lo âu, tràn ngập bất lực cùng bất an.

Bọn họ đi qua từng mảnh rừng, từng khe suối.

Gần như lật từng tấc đất, nhưng vẫn như trước không thấy tung tích Kim Thái Hanh.

Lúc này, trời cũng đã sáng, nắng ban mai xuyên qua tán cây rừng, chiếu vào gương mặt phủ đầy tro bụi của Điền Chính Quốc, khiến hắn càng thêm tuyệt vọng.

“Chính Quốc, Chính Quốc, nghỉ ngơi một chút đi!” Một đêm tìm kiếm cũng khiến Điền Thủ Dân chịu không nổi, ngồi trên tảng đá lớn mệt đến không thở được.

Nhìn ông nội như vậy, Điền Chính Quốc không khỏi áy náy, tiến đến vỗ vỗ sau lưng ông.

“Giờ nghỉ đã, chờ một lát mọi người đều lên đây, lúc đấy lại tìm tiếp!”

“Vâng!” Điền Chính Quốc khụt khịt mũi nói: “Ông nội, cháu vừa nghe thấy tiếng nước quanh đây, để cháu đi kiếm cho ông uống đỡ khát!”

Điền Thủ Dân gật đầu, dặn hắn cẩn thận một chút.

Kia cũng không phải suối nhỏ hay gì, chỉ là một ít nước tí ta tí tách chảy xuống từ khe đá cao.

Điền Chính Quốc ngắt một cái lá chuối hứng nước, nhìn nước chảy xuống lá, hắn bắt đầu nghĩ, nếu đến trưa nay mà vẫn không tìm thấy Kim Thái Hanh, hắn liền lập tức báo nguy. Đột nhiên, con berger bên cạnh đứng dậy, quay về một hướng sủa to không ngừng. Điền Chính Quốc biến sắc, kêu to: “Hắc Bối —- đi!!”

Hắc Bối nghe lệnh lập tức chạy như điên về phía trước.

Điền Chính Quốc liền đuổi theo sau, cũng không biết sao hắn có thể chạy nhanh như vậy, tựa như một cái bóng lướt qua.

“Gâu gâu gâu….” Bối Bối nhảy vào một lùm cây, chớp mắt liền kéo ra một con chó con.

Điền Chính Quốc nhìn kĩ, này không phải Tiểu Hắc mà Kim Thái Hanh nuôi sao?

Lúc này toàn thân Tiểu Hắc dính đầy bụi bẩn, thoạt nhìn suy yếu vô cùng.

Hắc Bối thả nó xuống đất, dúi dúi đầu vào người nó.

“Tiểu Hắc! Tiểu Hắc!” Điền Chính Quốc nôn nóng hỏi liên thanh: “Hanh Hanh đâu? Chủ nhân mày ở đâu?”

Tiểu Hắc ngẩng đầu nhìn hắn, cố hết sức đứng lên, nhưng nó mệt đến nỗi gần như lết trên mặt đất, Điền Chính Quốc thấy vậy vừa xót xa vừa sợ hãi, Hanh Hanh của hắn có phải cũng giống như Tiểu Hắc không? Hay là càng thêm…..

“Gâu…..”

Điền Chính Quốc chạy lại chỗ Tiểu Hắc đang sủa. Hắn thấy một cái hố, mặt trên phủ kín cành cây với lá cây, không nhìn kỹ chắc chắn sẽ không phát hiện được.

“Hanh Hanh!!!” Điền Chính Quốc ghé vào cạnh hố kêu to.

Quả nhiên, sâu dưới đáy hố, Kim Thái Hanh nằm đó bất tỉnh.

“Hắc Bối, về tìm ông nội, dẫn ông lại đây!” Điền Chính Quốc rống to, rồi bám vào một cành cây, trượt xuống dưới.

“Hanh Hanh, tỉnh tỉnh! Tỉnh lại đi!” Điền Chính Quốc run rẩy để tay dưới mũi Kim Thái Hanh, cảm nhận được hô hấp mỏng manh của cậu, xúc động muốn khóc. Đợi đến khi Điền Thủ Dân chạy tới, thấy dưới hố hai đứa trẻ, một hôn mê bất tỉnh, một gào khóc.

.

Điền Chính Quốc tỉnh lại trong bệnh viện huyện, Trương Phương ở bên cạnh trông chừng.

“Hanh Hanh đâu mẹ?” Điền Chính Quốc bật dậy khàn giọng hỏi.

“Không có việc gì! Không có việc gì!” Trương Phương nhanh chóng ấn con nằm xuống, liên thanh nói: “Thằng bé đã cứu được rồi, bác sĩ vừa truyền máu cho nó xong, là lấy của con. May mà nó cùng nhóm máu với con, đều thuộc nhóm máu hiếm Rh-[1], nếu không thì càng nguy hiểm!”

Nói tóm lại là Kim Thái Hanh vẫn còn sống, Điền Chính Quốc nghe xong liền thở phào một hơi.

Đi suốt một đêm, lại bị lấy không ít máu, hơn nữa hiện tại chung quy vẫn chỉ là đứa trẻ bảy tuổi, lúc này hắn đã rất mệt mỏi nhưng vẫn nhất quyết muốn đi xem Kim Thái Hanh. Trương Phương không cản được, đành dẫn hắn đi.

Rõ ràng, tình trạng của Kim Thái Hanh không có lạc quan như Trương Phương nói.

Bằng chứng chính là cho tới bây giờ cậu cũng chưa thể tỉnh lại.

Nhìn toàn thân Kim Thái Hanh gần như từ đầu đến chân đều quấn băng vài, Điền Chính Quốc không ngừng run rẩy.

Vẫn không thể bảo vệ em sao?

Rõ ràng đã hạ quyết tâm đời này tuyệt đối sẽ không để em chịu khổ thêm lần nào nữa, rõ ràng đã quyết định sẽ che chở cho em thật tốt, bảo vệ em thật tốt. Nhưng kết quả thì sao? Kết quả lại để em nằm yếu ớt nằm trên giường bệnh sao?

Điền Chính Quốc, mày là một thằng vô dụng.

Một thằng vứt đi!

.

Kim Thái Hanh hôn mê bốn ngày, sang ngày thứ năm thì tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt kích động của Điền Chính Quốc canh bên giường.

Hai đứa trẻ ở chung một phòng bệnh, Điền Chính Quốc dưỡng vài ngày là lại sinh long hoạt hổ.

Khi Kim Thái Hanh có thể nói chuyện, hắn mới rốt cuộc rõ ràng sự tình từ đầu đến cuối.

Nguyên lai sau khi hắn lên huyện một ngày, mợ Kim Thái Hanh – Dương Lệ cứ tự nhiên công khai vào nhà Kim Thái Hanh, tuyên bố từ hôm nay mụ muốn phát huy thiện tâm, muốn chăm sóc Kim Thái Hanh.

Dương Lệ kia là cái thể loại gì Kim Thái Hanh biết rõ ràng, cậu đương nhiên không chịu. Nhưng cậu người nhỏ sức yếu, Dương Lệ không những đánh cậu, còn không cho cậu ăn, cũng không cho cậu uống, mỗi ngày bắt cậu làm này làm kia, hành hạ đủ trò. Kim Thái Hanh đói quá liền ra sau đồi kiếm chút rau dại để ăn, lại không cẩn thận rơi xuống hố, chân bị gãy nên không trèo lên được. Ở dưới hố mấy ngày, hoàn toàn dựa vào nho dại rơi xuống mới giữ được mạng mà chờ Chính Quốc đến cứu.

Thấy Điền Chính Quốc sau khi nghe xong, mặt vẫn trầm như cái gì, Kim Thái Hanh rụt rè kéo tay áo hắn.

“Em nghĩ, chờ anh với ông trưởng thôn về là tốt rồi!” Cậu cúi đầu rầu rĩ nói: “Liền có thể đuổi cái bà xấu xa kia đi!”

Điền Chính Quốc nghe vậy lườm cậu một cái, cực kỳ giận dữ: “Em không biết đường báo sao!!! Anh hỏi em, hồi trước anh đưa số điện thoại nhà anh cho em chưa? Em không biết đường gọi điện cho anh sao? Còn có…. mụ Dương Lệ kia bắt nạt em, không cho em ăn, em sao không đến cửa hàng mua ít rau dưa hoa quả? Sao lại một mình chạy đến nơi rừng rú kia làm gì! Lại còn rau dại? Có mà thành đồ ăn cho dã thú thì có!”

Kim Thái Hanh nghe Điền Chính Quốc mắng một tràng, tự dưng thấy cực kỳ tủi thân, cậu nằm xuống chùm chăn kín đầu, dỗi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net