Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bởi vì đầu Điền Chính Quốc bị thương nên bà bắt hắn nằm trên giường đến nửa tháng cũng không được xuống đất.

Thẳng đến hôm nay – Tết ông Công ông Táo mới được giải phóng.

“Cạch cạch cạch…” Từ sáng sớm bà nội đã lục tục ở trong bếp, hết thái rau lại băm thịt.

“Chính Quốc! Có mệt không, vào nhà nghỉ đi, cẩn thận đừng để cứa vào tay.” Bà lão nhìn cháu mình ngồi trước bếp lò đút củi, khuôn mặt hiền từ nói.

“Bà nội, cháu không mệt, bà mới mệt, bà làm từ sáng đến giờ rồi, hay bà nghỉ ngơi một lúc đi!”

Nghe thằng cháu nói mà ấm cả lòng, bà cảm động đến ánh mắt đều ướt. Đứa nhỏ này sau vụ ngã cây lần trước thế mà trở nên hiểu chuyện, cũng không nghịch ngợm như hồi trước, còn biết quan tâm người khác. Thật sự là một đứa trẻ ngoan.

“Bà không mệt, hôm nay là Tết ông Táo, tý nữa còn phải tiễn Táo quân lên trời, đồ cúng phải chuẩn bị đầy đủ, nếu không Táo quân sẽ trách tội đó!”

Điền Chính Quốc nghe xong không khỏi toét miệng cười.

Loại ngày hội truyền thống như thế này đối với nông thôn ở vùng Đông Bắc rất là quan trọng, đồ đạc chuẩn bị một chút cũng không thể sai, so với ở thành phố thú vị hơn nhiều.

Cả ngày trôi qua trong bầu không khí bận rộn chuẩn bị, bận rộn cằn nhằn.

Thẳng đến bốn giờ chiều, ông nội Điền Chính Quốc mới cùng hắn quỳ xuống trước bức tranh Táo quân.

Bởi có tập tục nam không cúng Trung Thu, nữ không cúng ông Táo nên trong phòng bếp chỉ có hai ông cháu.

Bức hoạ đầy màu sắc treo trên tường bếp ám khói đen.

Bàn thờ hình chữ nhật bày bốn đĩa quả, bốn đĩa bánh.

Ông nội nghiêm túc nhỏ giọng khấn trong chốc lát rồi cầm chiếc đũa ngâm trong bát mật lên.

“Cháu bôi mật cho Táo quân đi.”

Điền Chính Quốc dạ một tiếng, đứng dậy nhận lấy chiếc đũa, bôi lên miệng Táo quân trong bức tranh. Đây là một tập tục ở vùng Đông Bắc, người ta cho rằng nếu bôi mật lên miệng Táo quân thì ông ta sẽ không thể nói bậy trước mặt Ngọc Đế.

Điền Chính Quốc bởi vì đã từng làm quỷ, trải qua chuyện sống lại khó tin như vậy, nên đối với thần tiên gì đó tỏ ra khá “kính trọng”.

Dùng đầu đũa tinh tế vẽ một đường, hai ông cháu lại cúi lạy vị thần rồi mới đi vào phòng,

Bà nội đã dọn xong bàn ăn, bên trên bày năm sáu đĩa sủi cảo, hương vị phải nói là khiến cho người ta muốn nuốt luôn cả lưỡi.

“Chính Quốc đói bụng rồi phải không! Mau ăn đi, tý lạnh là không ngon nữa đâu!” Bà trước tiên liền gắp môt viên sủi cảo vào bát sứ trước mặt hắn.

Điền Chính Quốc cười cười, cũng không ăn ngay mà với lấy bình rượu trên bàn.

Trước mặt ông bà, rót cho mỗi người một chén, cũng đổ cho mình một cốc lớn nước lê loại năm hào một chai.

Lúc này hắn mới nâng cốc tủm tỉm nói: “Ông nội, bà nội, Chính Quốc chúc ông bà ngày càng vui vẻ, thân thể khoẻ mạnh, vạn sự như ý.”

Nói xong còn đặc biệt một ngụm uống hết cả cốc nước trái cây.

“Ngoan lắm!” Điền Thủ Dân rất vui, nhìn cháu mình như vậy, tương lai nhất định có tiền đồ.

Bà nội lại càng mừng, vỗ vỗ hắn vài cái, đứa cháu bảo bối còn biết hiếu kính bọn họ, sao lại không mừng cho được.

Điền Chính Quốc hai thế làm người, hơn nữa hắn cũng thuộc dạng khéo ăn khéo nói, không đến vài phút liền khiến cho ông bà mặt mày hớn hở, mắt híp đến không thấy phương hướng.

Khi mọi người trong nhà đang vui cười ăn sủi cảo, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng chó sủa lớn.

Ngày nay ở nông thôn hầu như nhà nào cũng nuôi một con chó giữ nhà, mà con berger nhà hắn rất lợi hại, chỉ cần có người đến gần sân là sủa.

“Để tôi đi xem, chắc có người đến!” Ông nội khoác thêm áo bông rồi bước ra ngoài.

Chỉ thoáng chốc liền vội vàng quay lại.

“Thế nào?” Nhìn thấy sắc mặt ông không tốt, bà nhanh hỏi, Điền Chính Quốc cũng vểnh tai nghe.

“Ai! Kim Trường Quý kia lại làm loạn, ném Tú Mai trên sân mà đánh túi bụi, tôi phải qua xem thế nào.”

Điền Thủ Dân là thôn trưởng thôn Hưng Nghiệp, trong thôn xảy ra chuyện, ai cũng tìm ông đầu tiên.

“Thật là muốn chết a! Sống bình thường không muốn lại cứ suốt ngày muốn nháo, Tú Mai sớm muộn gì cũng sẽ bi tên điên kia đánh chết.” Bà than thở: “Đáng thương nhất chính là thằng bé Thái Hanh kia, có một người ba như vậy, ai!”

“Oanh….” Giống như sét đánh khiến trước mắt Điền Chính Quốc bay một đống sao.

Hanh, Thái Hanh, Thái Hanh nào?

Không đợi hắn nghĩ nhiều, bên kia Điền Thủ Dân đã xốc mành chuẩn bị đi ra ngoài: “Tôi đi qua xem, hai bà cháu cứ ăn trước đi.”

Điền Chính Quốc từ trên ghế nhảy xuống, kêu to: “Ông nội, cháu cũng đi!!”

Ông lão vốn không đồng ý nhưng không chịu nổi Điền Chính Quốc mè nheo, liền nắm lấy tay hắn vội vàng bước đi.

Hai ông cháu cộng thêm một thím chạy lại đây gọi, ba người đi về phía đầu thôn đông.

Đi hồi lâu mới thấy một căn lều tranh lẻ loi cũ nát không chịu nổi.

Lúc này, đã có một ít người trong thôn đứng vây xung quanh.

Điền Chính Quốc sốt ruột, rút khỏi tay ông nội, ỷ vào mình người bé nhanh như chớp chen vào giữa đám người.

Chỉ thấy trong sân một người đàn ông hơn ba mươi tuổi ăn mặc lôi thôi, một tay xách dao phay, một tay túm lấy người phụ nữ “Bang bang bang…” mà đánh.

“Đừng đánh mẹ mà, ba đừng đánh mẹ nữa…” Thanh âm non nớt như tiếng mèo con ám ách thê lương, thân hình nhỏ gầy cố ôm lấy ống quần người đàn ông, trên mặt loang lổ nước mắt.

Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy trước mắt trời đất quay cuồng, khuôn mặt kia, cho dù hoá thành tro hắn cũng nhận ra.

Người đàn ông vẻ mặt điên cuồng, giơ chân lên, đạp một phát vào ngực đứa trẻ, lập tức khiến cho thằng bé văng thật xa.

Điền Chính Quốc quát to một tiếng, ánh mắt thoáng chốc đỏ bừng. Nhanh như chớp, nháy mắt liền đánh thẳng tới bụng người đàn ông, thân mình nghé con lập tức khiến gã té ngã.

“Thằng khốn, mày đánh ai!” Điền Chính Quốc ngồi trên cổ gã, giơ lên nắm đấm nhỏ liên tục đánh xuống mặt người đàn ông, người tuy bé nhưng lực vẫn là rất lớn, chỉ chốc lát liền đánh đến máu mũi giàn giụa. Điền Thủ Dân đứng một bên lúc này mới tỉnh lại, sợ cháu mình chịu thiệt, hai ba bước chạy lại, trước tiên đá con dao phay bên cạnh ra xa rồi mới hô: “Đứng nhìn làm gì, Kim Trường Quý phát bệnh, còn không lấy dây thừng trói hắn lại.”

Trưởng thôn đã mở miệng, mọi người tự nhiên nghe theo, chỉ chốc lát sau liền trói gô tên lôi thôi kia lại, còn mấy thím trong thôn chạy tới đỡ người phụ nữ bị đánh đến mặt mũi bầm dập đứng dậy.

“Thái Hanh, Thái Hanh…. Em thế nào, không sao chứ?” Điền Chính Quốc chân như nhũn ra quỳ gối bên người đứa bé, ôm lấy cơ thể xanh tím nhẹ nhàng lắc lắc.

“Mẹ…” Ngực bị đạp một cước, Kim Thái Hanh đau đến cuộn chặt thân mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vết ứ bầm, miệng lại vẫn cố chấp gọi mẹ.

Điền Thủ Dân nhìn thoáng qua, thở dài, gọi người đem hai mẹ con đưa đi trạm xá, Điền Chính Quốc tất nhiên không để ý ngăn trở cũng đi theo.

Ngồi trên xe đẩy, hắn ôm thân hình suy yếu vô cùng của Thái Hanh, khó chịu giống như trái tim bị ai đó bóp chặt.

Rõ ràng bằng tuổi với hắn, lại gầy đến trơ xương, quần áo mặc trên người vá chằng vá đụp, vừa nhỏ vừa cũ, cổ tay cổ chân lộ ra bên ngoài đều nứt nẻ đỏ bừng. Thái Hanh của hắn sao lại phải chịu khổ như vậy, sao lại khổ như vậy chứ?

Điền Chính Quốc không kiềm được mà khóc.

Nước mắt nóng bỏng rơi xuống mặt Kim Thái Hanh, cậu chậm chạp mở mắt, nhìn người đang ôm chặt lấy mình, nghi hoặc nhíu mày.

“Thái Hanh, có phải là đau chỗ nào không? Cố nhịn, chúng ta sắp tới bệnh viện rồi! Đến bệnh viện liền không đau nữa!” Điền Chính Quốc ôm cậu, thanh âm ôn nhu dỗ dành.

Kim Thái Hanh nhìn bộ dạng hắn vô cùng lo lắng, đề phòng trong mắt chậm rãi tan đi.

Cậu nghĩ: Đây là ai vậy?

.

Trạm xá trong thôn Hưng Nghiệp kỳ thật chỉ là một căn nhà ngói ba gian, trong đó có một bác sĩ trung niên chừng năm mươi tuổi cùng một hộ sĩ trẻ.

Bác sĩ Hứa kia nghe nói năm đó bị điều đến đây cải tạo lao động, tuy rằng sau này được minh oan, thế nhưng ông không có con cái cũng không trở về thành phố, ngược lại ở trong thôn làm bác sĩ. Y thuật của ông vô cùng tốt, chẳng những có thể khám bệnh chích thuốc, mà đối với trung y thảo dược gì đó cũng có chút nghiên cứu. Cái gáy Điền Chính Quốc lần trước sưng thành một cục, chính là bác sĩ Hứa đắp ít thảo dược lên miệng vết thương, không qua vài ngày liền tiêu đi. Cho nên người trong thôn có cái gì đau đầu nhức óc đều luôn tìm ông, vô cùng tin tưởng.

Mẹ của Kim Thái Hanh – Khổng Tú Mai lần này bị thương rất nặng, thời điểm được người đưa tới thì đã hôn mê.

Toàn bộ trạm xá hỗn loạn một hồi, cuối cũng vẫn là bác sĩ Hứa lên tiếng đuổi mấy người đến xem náo nhiệt ra ngoài. Điền Thủ Dân vốn cũng muốn kéo Chính Quốc đi, nhưng đứa cháu bảo bối lại cứ như bị ma nhập sống chết nhất định muốn ở cùng thằng bé nhà họ Kim. Không có biện pháp, Điền Thủ Dân đành phải để Chính Quốc ở lại, ông còn phải đi báo với nhà mẹ đẻ Khổng Tú Mai nữa.

Kim Thái Hanh nằm trên giường bệnh truyền nước, hai mắt vô thần mở to ngây ngốc nhìn trần nhà.

Điền Chính Quốc bê chậu nước ấm lại đây, cầm khăn mặt treo trên tường nhúng ướt, bắt đầu cẩn thận giúp cậu lau mặt.

“Anh Chính Quốc giúp em lau người nha, sẽ không đau đâu!” Vừa nói vừa giơ tay định cởi áo Kim Thái Hanh.

Thân thể đứa bé rụt mạnh lại, giống như con thú nhỏ hoảng sợ run rẩy.

“Không có việc gì! Không có việc gì!” Chính Quốc đau lòng, vuốt ve khuôn mặt cậu: “Thái Hanh ngoan! Anh không lau nữa, không lau nữa.”

Âm thầm thở dài, Điền Chính Quốc chỉ dùng khăn giúp đứa nhỏ lau mặt và tay chân.

Nhìn làn da bầm tím phủ đầy vết nứt, hắn khổ sở khụt khịt mũi.

“Thái Hanh….” Điền Chính Quốc đột nhiên cúi người, hôn lên trán cậu, ánh mắt ngập tràn kiên định nói: “Từ nay về sau, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt, sẽ không để em chịu bất kỳ thương tổn nào nữa.”

Cảm nhận được nụ hôn mềm mại trên trán, Kim Thái Hanh cứng đờ cả người, không biết vì sao trong mắt lại có cái gì đó nóng nóng muốn chảy ra ngoài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net