KookV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Taehyung và Jeon Jungkook đã chia tay 6 năm, vậy mà giờ đây lại gặp nhau trong bệnh viện, tình huống này làm anh thật sự không ngờ tới.

Nhìn cậu nhóc anh luôn nâng như bảo vật giờ đây một mình lẽ bóng trong bộ đồ bệnh nhân, từ từ chậm rãi đẩy xe lăn trên hành lang, không ngờ từ một người cao to vạm vỡ đi dưới ánh chiều tà lại nhỏ bé như vậy

*6 năm trước

Anh và cậu gặp nhau khi cậu 16t cái tuổi bồng bột chưa nhận thức được tình yêu, lại va phải anh. Lúc đó cậu thích con gái, còn anh thích cậu, thật ra Taehyung làm quen được cậu từ trong tiệc rượu của Yoongie, cậu bé của anh đến tham dự với bộ đồ tây làm anh phải chú ý cậu nhiều một chút. Anh lớn hơn cậu 6t bởi vậy phương thức tấn công cũng khác, từ việc ủng hộ cậu yêu đương, bên cậu lúc thất tình, an ủi lúc cậu gặp khó khăn, cứ tưởng cả đời làm tri kỉ vậy mà sinh nhật 18t cậu nhóc đó bày tỏ với anh, cậu là trai thẳng chấp nhận vì anh mà tự bẻ cong chính mình, đúng là kì tích

.

Năm đầu tiên hai người bên nhau, cậu nhóc trải nghiệm yêu đương với anh với cách thức vô cùng ấu trĩ, hai người sống chung, Jungkook đã không về kí túc xá nữa vì Taehyung của cậu đã dùng phương thức bán manh lôi kéo

"Ây, hông sao đâu Kookie, anh bệnh một lát là khỏe em về kí túc đi nếu không sẽ khóa cửa đó, mình anh ở trong ngôi nhà rộng lớn này là được, biết vậy lúc trước mua nhà bé thôi ít ra tối khát nước sẽ không phải đi đoạn dài để lấy, không biết đêm tối chóng mặt anh có bị vấp cầu thang hay ngất xỉu gì không nữa, mà em đừng lo anh sẽ cố gắng vượt qua khi không có em mà, ây da số tôi đúng là khổ quá, đã không lo được cho mình còn hại em lo lắng, thôi em về lẹ đi, anh đặt xe cho em"

Nói xong còn không nhìn Jungkook, đến khi cậu nâng mặt anh lên thì trong đôi mắt đó đã ngấn lệ rồi, không ổn rồi, nguy hiểm quá, em chấp nhận đầu hàng

"Anh sao càng ngày càng giỏi làm nũng vậy hả, hừ anh lo mà khỏi bệnh không em cắn chết anh"

Taehyung nằm trong lòng người nhỏ hơn mà không khỏi vui vẻ, mấy ngày sau đó anh liền giữ người không cho đi, mỗi lần sẽ kêu cầm theo ít đồ, ít sách sau đó là liền đem người về nhốt trong nhà riêng của mình.

.

Tận tới năm thứ 3 gia đình Jungkook liền biết chuyện, mẹ cậu đã làm ầm ỉ ở chổ làm của Taehyung, đến trường và dẫn Jungkook về quê, hai người bị cắt liên lạc, một chút thông tin về nhau cũng không có. Mẹ của cậu cho rằng tuổi cậu còn bé nên dễ bị những thứ không giống người dẫn dắt, bà dùng những lời đay nghiến cay nghiệt lên con trai mình kêu rằng cậu có bệnh phải đi khám, đúng là khám ra bệnh thật, mà cậu đã bị trầm cảm ở giai đoạn nhẹ

Mẹ cậu dẫn cậu về, liền thả lỏng cho cậu ra ngoài, nhưng tuyệt nhiên vẫn không cho cậu sử dụng điện thoại, còn ba cậu từ ngày cậu về, liền có những trận đánh đập, có lần cậu chịu đựng không nổi đã ngất liệm đi, lúc đó ông mới biết sợ, đưa cậu đi bệnh viện, nằm ở đó ròng rã đến nữa tháng trời

Hơn 2 năm cả hai không gặp nhau, vậy mà vào cuối thu, có người gõ cữa nhà Taehyung, anh bước ra ngoài liền bị ôm chặt lấy, cậu khóc trên vai anh, còn lặp đi lặp lại "em về rồi, về đến nhà rồi"

Nhưng hạnh phúc kéo dài được bao lâu, Jungkook nhận được điện thoại của Yoongi nói rằng mẹ cậu tự sát, buộc cậu phải quay về, anh là người đã đưa cậu đến bệnh viện, không ngờ đó là lần cuối hai người ở bên nhau

Khoảng 3 ngày sau đó, anh nhận được điện thoại của Jungkook

"Taehyung, mình dừng lại anh nhé"

Mọi thứ bên tai anh như ù đi, anh không nghe được gì nữa, anh là trẻ mồ côi, không cảm nhận được tình thương gia đình, chỉ có mình cậu nhóc của anh thôi, vậy mà họ cũng không tiến đến được phía nhau lần nào nữa

.

Vậy mà không ngờ sau 6 năm anh lại thấy được cậu nhóc dưới ánh chiều tà, gặp nhau nơi bệnh viện đông đúc, anh thật sự rất muốn chạy lại, ôm cậu dỗ dành nhưng anh không có can đảm, anh làm không được

Bước ra ngoài cổng Taehyung liền gặp lại mẹ Jungkook, bà thấy anh liền chạy đến bên

"Taehyung làm ơn cứu Jungkook với, bác thật sự hối hận rồi"

.

Năm đầu tiên cậu xa anh, cậu thật sự đã bị trầm cảm, tự nhốt mình trong phòng, đôi lúc cậu sẽ phát điên lên và kêu gào tên anh nhưng rồi lại ngồi lẩm bẩm "là mày buông tay anh ấy, là mày...thất hứa"

Năm thứ hai, cậu xăm bên cánh tay phải của mình một hình xăm kín tay, nhìn kĩ sẽ thấy ngày hai người đã gặp lần đầu tiên, khi về nhà mẹ cậu đã hỏi

"Con làm vậy là dằn mặt ba mẹ phải không, muốn ba mẹ làm gì đây"

"Con không dằn vặt ai hết, đây chỉ là cách con làm vơi nổi đau thôi, con sẽ sống tốt"

Quả thật con trai bà nói được làm được, sống như người không có cảm xúc 4 năm trời, đến tận hôm nay con trai bà bị va chạm xe hơi rơi vào tình trạng nguy kịch nó vẫn không muốn cho bà biết, tự mình chống cự, đến khi y ta bệnh viện chủ động liên hệ bà mới biết, bà thật sự ân hận rồi, bà mới chợt nhận ra chỉ cần con trai bà vui vẻ đó cũng là một loại hạnh phúc với bà

Hôm nay lại gặp người trong lòng của con trai, bà dẹp mặt mũi qua một bên để xin tha thứ, mong cậu ấy có thể quay lại, ngày mà Jungkook nói chia tay, là do ông bà dùng mạng mình để ép

.

Trong căn phòng vip của bệnh viện, anh bước vào chỉ thấy cậu an ổn nằm trên giường, anh đau lòng, thật sự rất đau lòng, vừa nãy anh đã dằn xuống bao nhiêu lời mắng chửi, nhìn xem họ làm gì với cậu nhóc của anh này, một cậu bé vui vui vẻ vẻ bên cạnh anh, lúc nào cũng nhìn anh với ánh mắt tròn xoe, khiến ai nhìn vào cũng rất muốn che chở, ấy vậy mà bây giờ đây ánh sáng đó biến mất, đến cả nụ cười cũng sắp mất theo luôn rồi, cậu tựa như một bài thơ hoàn hảo của cuộc đời anh, một chữ cũng không cho phép người khác sửa

"Kookie"

Cậu liền mở mắt nhìn anh với vẻ mặt ngờ nghệch, thật sự không biết có phải mơ không, anh của cậu đang trước mặt cậu, đã bao nhiêu lần đều mơ thấy anh, nhưng lần nào cũng không chạm vào được, cậu sợ mình đang mơ, sao Taehyung có thể ở đây được, vừa nghĩ xong cậu lại rơi nước mắt, đã bao nhiêu lần cậu tự bị giấc mơ của mình đánh lừa rồi

Thấy cậu nhỏ khóc anh liền ôm vào lòng để dỗ

"Bé ngoan không được khóc nhè, em có ấm ức gì nói với anh đi, anh giải quyết cho em, đừng khóc mà, anh ở bên em đây mà"

Jungkook liền định thần ôm chặt anh

"Tae ơi, em sợ hức..hức em sợ lắm anh ơi"

"Anh ở đây, anh về rồi, sẽ chăm sóc em nhé"

Sau một màng khóc lóc, ba mẹ Taehyung cùng y tá tiến vào, thật sự họ đứng ngoài lâu lắm rồi, thấy hai người ôm nhau không dám phá bỏ bầu không khí hường phấn của đôi trẻ, đã đến giờ Jungkook tiêm thuốc, bao lần đều im lặng, hôm nay đột nhiên cậu sợ sệt, phải để Taehyung ôm ôm mớt hết sợ, y tá nhìn thấy là cạn lời, cô thật sự bị sốc cơm chó rồi

Đây là lần đầu sau ngần ấy năm ông bà mới thấy một Jungkook của 6 năm trước, hình như ông bà vì mặt mũi gia đình mà quên mất đó là đứa con trai ông bà thương yêu, nước mắt không tự chủ chảy xuống, nếu hôm nay không gặp Taehyung, thì mọi chuyện sẽ ra sao

"Con không uống thuốc đâu"

"Jungkook em không được bướng"

"Không muốn" nói xong liền phồng má dận dỗi, thuốc thật sự rất đắng mà

Đợi đến lúc ba mẹ ra ngoài Jungkook vẫn chưa uống, mọi lần cậu đều trộn với cơm rồi nuốt xuống, Taehyung không cho phép nên diễn ra màn khóc lóc vừa rồi.

Sau gáy Jungkook đột nhiên có người bóp lấy, ép buộc cậu phải ngẩng đầu lên, Taehyung trực tiếp hôn xuống, dùng lưỡi đẩy viên thuốc cho cậu, đợi khi nuốt xuống rồi mới buông ra, làm vài lần thì số thuốc trên bàn đã hết, còn Jungkook bị anh hôn nên chưa hoàn hồn, sướng chết cậu rồi

.

Nửa tháng sau cậu ra viện, chân đã hoàn toàn bình phục, trước khi về quê Taehyung đã gặp riêng hai bác

"Con sẽ để em ấy sống với con, hai bác có phản đối nữa không, con sẽ bồi em ấy thật tốt"

Nhận được sự gật đầu của 2 người, anh và cậu đi về nhà, bước vào Jungkook ngỡ ngàng, mọi thứ đều y như lần đầu cậu tới đây, ngay cả quần áo của cậu vẫn còn, mọi thứ đều được giữ lại hết, Taehyung ngại ngùng lên tiếng

"Anh sợ dọn hết thì lúc em quay về sẽ tủi thân"

Cậu không nói gì chỉ chạy lại ôm anh thật chặt

"Bảo bối, em yêu anh"

.

"Jeon Jungkook, kết hôn với anh đi, lần này anh sẽ trói em bên người, để không lạc mất em nữa"

________

"Chúc hai người bạch đầu giai lão, bên nhau sớm tối"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net