Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày Kim Thái Hanh và Thích Hà Uy bái đường trời khá mát mẻ. Trước đó đã mưa liên tục mấy ngày trời, ai cũng lo không kịp làm lễ. Ai ngờ ngay trước hôm đó trời lại tạnh hẳn, không khí dễ chịu vô cùng.

Ngay từ đầu Thích Hà Uy đã không định làm lại mấy lượt nghi lễ kia, hai người cứ đi thẳng tới từ đường dập đầu trước bài vị tiên tổ là được. Kim Thái Hanh cũng không định kéo dông dài việc này. Mình cũng đâu thích gả cho người ta mà phải chú trọng lễ nghi đến thế.

Nói thế nào cũng thấy việc hôm nay sơ sài nhưng hiếm thấy có người vì một hôn lễ chưa trọn vẹn mà làm thêm một lần, dân chúng trong thành Đông bàn tán sôi nổi. Hầu như chưa từng có ai thấy mặt vị mà Tuế Vương mới rước về kia, dù là hồi còn ở thanh lâu hay khi đã về phủ ngài ấy. Khắp nơi đều đang đồn vị nam kĩ này tuyệt sắc tới mức hôm nay có thể khiến Vương gia bái đường thêm một lần với mình, ngày mai có thể khiến ngài ấy đứng trước Thánh thượng xin lập hắn làm chính thê. Ai cũng thấy người này thâm sâu lòng dạ khó lường, bề ngoài lại tuyệt sắc khiến người khác trầm mê, không biết Tuế Vương rước về nhà là hoạ hay là phúc.

Vị kia lại đang ung dung vừa ăn cháo vừa ngồi thẳng lưng để Ý Nhi vấn tóc. Kim Thái Hanh không thích phải ngồi yên một chỗ quá lâu, cũng không có nhu cầu chưng diện trước mặt Thích Hà Uy. Từ trước đến giờ hắn thả tóc được lúc nào thì sẽ thả, nóng quá mới lấy dây buộc túm lại. Ý Nhi không muốn hắn khó chịu trước khi bái đường lại để kẻ khác bàn tán, chỉ muốn vấn kiểu gì cho càng nhanh càng tốt. Kim Thái Hanh cũng hiểu cho con bé, nhưng hắn vẫn chán, vậy nên bảo Điền Chính Quốc bưng luôn bát cháo gà đậu xanh vào để hắn ăn trong phòng.

Phúc Đô có phái thêm vài người nữa tới phụ Kim Thái Hanh chuẩn bị. Hắn cho họ ngồi chờ ở ngoài, bao giờ vấn tóc xong mới để người vào thay y phục. Tuy hắn đã buông bỏ hẳn ý chí chiến đấu ở nơi này rồi nhưng hình tượng thì vẫn phải giữ.

Điền Chính Quốc sáng nay không phải quét sân, chỉ lo bưng bê đồ quanh viện với vài người hầu nữa. Trong lúc ngước mắt lên nghỉ ngơi, y thấy Kim Thái Hanh đang trò chuyện câu được câu mất với Y Nhi, nói một câu lại cúi xuống ăn một thìa cháo. Điền Chính Quốc muốn thử nghe xem hai người họ đang nói gì, cũng hiếm lắm mới có dịp họ nói chuyện mà không có y. Từ lúc được nhận về viện cũng sắp được nửa tháng, Điền Chính Quốc tự thấy quan hệ với hai người chủ tớ khá tốt. Cả hai đều có thiện chí làm thân với y, chỉ cần tỏ ý một chút là đã trò chuyện thoải mái được rồi. Nhưng vẫn chưa đủ thân để y ngang nhiên khơi gợi chủ đề về Tuế Vương. Từ ngày về đây Điền Chính Quốc luôn tự động tránh vấn đề đó, chỉ tập trung làm quen với những người ở đây.

Có người gọi y lại khiêng ghế. Điền Chính Quốc hô một tiếng trả lời rồi quay lưng đi luôn. Y khẽ phóng tầm mắt muốn nhìn xem Kim Thái Hanh và Ý Nhi đang làm gì lại thấy có bóng người liếc qua viện thật nhanh rồi vội vã rời đi. Điền Chính Quốc quay đầu lại thật nhanh nhìn xem người đó là ai lại bị người khi nãy hô to gọi tên một lần nữa. Y lắc đầu coi như không để ý nữa, tiến nhanh lại đó giúp xếp đồ.

Kim Thái Hanh được chuyển đến gian phòng trong mà Thích Hà Uy vẫn thường độc chiếm. Hắn mới nhìn qua nơi này được đúng một lần vào đêm tân hôn, còn lại chưa bước nửa bước vào bao giờ. Ý Nhi từng kể cho bọn họ con bé thấy chỗ đó rùng rợn đến mức nào nhưng chính nó cũng chẳng thật sự để ý, chỉ cho là trực giác của mình có sai sót. Kim Thái Hanh, ngược lại, rất lưu tâm. Hắn quả thật có cảm được một chút yêu khí không phải của mình quanh viện mà tìm mãi cũng không ra. Yêu lực của người này hẳn phải yếu đến mức vừa bước ra ngoài đã trôi hết theo khí trời. Hắn cũng tự thấy dạo gần đây tu vi khá ổn định mà không cần vận công nhiều, như có linh lực liên tục bao quanh nơi này. Kim Thái Hanh tự biết thân biết phận không coi đây là phước lộc trời ban, biết rõ có một yêu tu khác cũng đang hiện hữu ở đây. Người này rõ ràng không bài xích hắn, linh lực kẻ này gọi đến không có ý cắn nuốt yêu lực của Kim Thái Hanh. Nhưng dù có bài xích cũng không sao. Đã yếu đến mức yêu khí chỉ một lát đã tản hết ra ngoài, vậy cũng không đáng lo ngại.

Kim Thái Hanh vẫn chưa đội khăn hỉ trùm đầu. Hắn ngồi trên ghế chống cằm nhìn bài trí xung quanh. Phúc Đô dùng toàn đồ tốt đắt tiền, viện của hắn vốn đã sa hoa nay lại càng mỹ lệ. Có thể do bản tính sinh tồn hay đặc điểm giống loài gì đó nhưng hồ tộc xưa nay vẫn luôn yêu thích cái đẹp. Kim Thái Hanh cũng thích kiểu trang trí này, chỉ tiếc không thể giữ được quá hôm nay.

À, lại nghĩ sang chuyện khác rồi. Kim Thái Hanh cảm thấy phòng bị của mình từ khi tới đây vẫn luôn bị hạ thấp, hôm nay tự nhiên lại có cảm giác bị đe doạ nên mới suy nghĩ nhiều như vậy. Hắn biết yêu tu chỉ cần cẩn thận một chút, tu vi chỉ từ Trúc cơ kỳ cũng có thể che giấu yêu khí của mình nhưng yêu khí được che giấu ấy chỉ hiệu quả với người có tu vi thấp hơn. Kim Thái Hanh tuy không chăm chỉ tu luyện cũng đã là hồ yêu ở Kim đan Trung kỳ, ít nhiều cũng nhìn ra thứ yêu khí yếu ớt đến mức gió thổi cũng bay ấy là của kẻ tu vi sụt giảm lại không được dạy dỗ cẩn thận, che giấu qua loa lại cho rằng mình đã làm kĩ. Tối qua hắn có thử một chút, thấy được linh lực mình vẫn ăn xổi mấy ngày nay đi liền với thứ yêu khí kia, chứng tỏ kẻ này tu luyện bằng cả hai hệ.

Ngoại trừ máu lai làm sao có thể có kẻ như vậy? Nhưng máu lai vốn khó sống sót, trụ được đến bây giờ lại chỉ có thể là kẻ nỗ lực vượt bậc, yêu khí không thể yếu đến mức ấy được,

Kim Thái Hanh nhìn đóa hoa vải được buộc trên cột nhà, lông mày nhíu chặt lại.

Hoa yêu?

Phúc Đô nhìn từng dải lụa đỏ được treo cẩn thận, thầm tự hào trong lòng. Kim công tử luôn ngăn ông không mua thêm cái này cái nọ, luôn miệng bảo không cần thiết quá lãng phí. Phúc Đô cũng căng đầu cố chỉ sắm mấy thứ cơ bản theo ý cậu ấy, vừa làm vừa lo đến hôm đó trông lại chẳng ra gì. Ấy vậy mà hôm qua Vương gia có bước qua xem thử cũng mặn nhạt nói hai câu khen ngợi. Trước giờ ngài ấy không thích đụng vào mấy việc này, hôm nay còn đến tận nơi khen ngợi, Phúc Đô tự thấy mình đã làm việc rất tốt.

Nhưng nghĩ lại, không có Kim công tử có lẽ Vương gia cũng chẳng để ý việc này đến thế. Ngài ấy lập quân công nơi biên cảnh, đang là hoàng tử duy nhất được Thánh thượng phong Vương. Người nổi bật như vậy dù làm việc gì cũng bị người khác dòm ngó, Vương gia lại càng cẩn thận, khi nào cũng nhàn nhạt với mọi thứ xung quanh. Từ ngày đưa Kim công tử về, ngài ấy đã phá lệ nhiều lần, cho tới hôm nay là việc bái đường này.

Phúc Đô mỉm cười nhìn về phía viện nhỏ đã giăng đầy lụa đỏ của Kim Thái Hanh. Kim công tử nếu hoài thai được, có lẽ vị trí Tuế Vương phi cũng chẳng trống được bấy lâu nữa.

Thu Trạch gật đầu chào hỏi với Phúc Đô, một thân áo đỏ bước về phía viện Kim Thái Hanh. Thích Hà Uy đã dặn chỉ cần tới viện đưa người về từ đường, sau đó không cần ai ở lại nữa. Trong phủ cũng không mời thêm ai, chỉ làm nhiều hơn chút đồ ăn cho mọi người. Y thấy Vương gia rất để tâm chuyện này lại không muốn làm to hơn, có lẽ sợ bên trên khiển trách. Thu Trạch không có ấn tượng với vị Kim Thái Hanh này lắm. Lần nào y cũng chỉ đưa Thích Hà Uy tới cửa rồi tự trở về đến sáng mới ra đón, chưa thấy vị kia ló mặt ra bao giờ. Hôm trước sang gặp cũng chỉ nhìn thoáng qua, y còn không nhìn thẳng mặt nên chẳng còn nhớ gì.

Tới trước cửa viện, nha hoàn của Kim Thái Hanh bước ra đón y qua cửa. Cô bé trông nhỏ con, gương mặt phiếm đỏ mà nụ cười lại chẳng buông xuống được. Thu Trạch đợi một lát đã thấy một người cao hơn cô bé kia hẳn một cái đầu đang nương theo tay nàng mà bước qua khung cửa. Kim Thái Hanh mặc áo cưới đỏ, trên đầu là khăn hỉ bay nhè nhẹ. Một ít tóc mai bay theo gió, trâm vàng cài trên tóc kêu lanh canh theo từng bước đi.

Y vẫn không biết Kim Thái Hanh trông như thế nào, nhưng y đã biết tại sao Vương gia lại mê luyến người này đến vậy.

Thu Trạch dẫn đường để Ý Nhi đưa người lên con ngựa giống mà khi nãy y dắt theo. Kim Thái Hanh đang đeo mạng che mặt, không tiện để tự bước lên yên. Thu Trạch khẽ thì thầm "Thất lễ rồi", đưa tay định đẩy người hắn lên. Kim Thái Hanh lại nhanh hơn y một bước, ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa rồi mới theo âm thanh của y mà nhìn sang, mỉm cười.

"Cảm ơn. Không cần."

Âm thanh mềm mại lại mang ý trêu đùa. Thu Trạch cứng người một chút, cuối cùng vẫn quay lưng dắt ngựa đi về.

Từ đường nhốn nháo đủ thứ người. Lần này Thu Trạch ra tay kịp thời, đỡ được Kim Thái Hanh xuống ngựa. Ý Nhi cầm tay công tử dắt đến trước cửa từ đường. Màu đỏ của áo cưới và của lụa trang trí như hoà vào nhau, khiến cho bàn tay đang lộ ra ngoài của hắn càng thêm kiều diễm. Thích Hà Uy đứng trước cửa. Bàn tay lành lạnh dắt Kim Thái Hanh vào trong rồi xoay người đóng kín cửa lại.

Kim Thái Hanh lắng nghe động tĩnh xung quanh như đã xa dần. Cổ hắn có hơi mỏi, hôm nay trên tóc cài rất nhiều trang sức nặng. Khăn hỉ trùm đầu cũng vướng víu vô cùng làm hắn khó nhìn được đường đi. Kim Thái Hanh nghe tiếng Thích Hà Uy bước lại gần phía mình, đứng yên chờ xem gã sẽ làm gì.

Thích Hà Uy im lặng nhìn hắn một lúc, cuối cùng cũng chịu mở lời.

"Ngươi muốn ta xốc khăn hỉ hay tự cởi ra?"

Kim Thái Hanh được hỏi câu này cũng phải tự suy nghĩ một chút. Nếu để gã xốc khăn hỉ là đúng tập tục của nhân tộc, mình không thiệt gã không thiệt. Nếu mình tự cởi thì có hơi bất lịch sự. Tiền tổ chức là tiền của người ta, chỗ mình đang đứng là từ đường nhà người ta. Vong linh ở đây là ông bà tổ tiên nhà người ta, tốt nhất là vẫn nên nể mặt gã một chút.

"Hay là Vương gia cứ xốc lên cho thần đi." Kim Thái Hanh liếm môi, lựa lời để nói. "Dù sao cũng là trước bài vị tổ tiên của ngài, để thần tự làm thì không hay lắm."

"Đây không phải tổ tiên của ta." Thích Hà Uy lắc đầu. Kim Thái Hanh thấy bóng hắn in qua khăn hỉ trên đầu. "Hơn nữa xốc khăn hỉ là trong lúc động phòng, không phải ở ngoài đây."

Kim Thái Hanh có hơi ngượng ngùng, hắn vẫn không nhớ nổi mấy thứ nghi thức này. Hắn nhìn xuống khăn hỉ, thấy Thích Hà Uy đang nhịp nhịp chân như giục giã. Kim Thái Hanh vội vã tiến lên trước nói với gã.

"Hay là, hay là chúng ta cứ bái thiên địa trước đi? Hoặc nếu Vương gia thấy không cần cũng được, dù sao chúng ta cũng không thật sự..."

Thích Hà Uy chặn lời hắn, cầm cổ tay kéo Kim Thái Hanh đi về phía trước. Gã là người kéo hắn đi mạnh nhất trong hôm nay, làm hắn suýt vấp vải áo tới mấy lần. Kim Thái Hanh không thể chửi rủa được, chỉ đành mím môi im lặng.

"Không phải chung sống thật lòng nhưng vẫn cần ra mắt." Thích Hà Uy nhàn nhạt nói. Gã kéo tay Kim Thái Hanh xuống dưới, ý bảo hắn ngồi xuống bằng mình. Hai người khấn đầu ba lần rồi đứng dậy. Kim Thái Hanh không nhìn được đường đi, đứng một bên chờ Thích Hà Uy thắp hương thay cho mình.

Thích Hà Uy lại kéo tay hắn đi về phòng. Hôm nay hai người tới phòng ngủ trong viện riêng của Thích Hà Uy, cũng không xa từ đường lắm. Kim Thái Hanh không hay đi quanh phủ, không biết đường nào với đường nào, chỉ thấy xung quanh im lặng không có tiếng người. Thích Hà Uy để hắn ngồi xuống, mình vẫn im lặng đứng bên cạnh nhìn Kim Thái Hanh.

Hắn không thấy thoải mái lắm, dù sao mình cũng đang bị nhìn chăm chăm. Kim Thái Hanh không biết Thích Hà Uy đang nghĩ gì. Có lẽ là thấy hắn quá giống Kim Hiểu Đình, khi che mặt lại càng giống nên mới ngẩn ngơ như vậy. Người này chưa từng coi hắn là Kim Thái Hanh, gã vẫn luôn thầm gọi hắn là Kim Hiểu Đình.

Chẳng hiểu sao Kim Thái Hanh chợt thấy khó chịu trong lòng. Mỗi một quãng im lặng mỗi một ánh mắt Thích Hà Uy đặt trên người hắn đều khiến hắn buồn bực đến cùng cực. Gã không nỡ gỡ khăn xuống là vì sợ cái gì, vì sợ khi thấy rõ mặt hắn sẽ không thể tiếp tục mộng tưởng nữa à? Kim Thái Hanh biết mình không sai, nhưng biết vậy lại càng bực bội. Mình không sai, vậy tại sao bây giờ lại phải ở đây chịu đựng kẻ vô lý như thế này? Kim Thái Hanh đâu phải kẻ yếu ớt, muốn ai sống ai chết đâu phải việc khó gì, sao lại cứ phải nhẫn nhịn một kẻ còn chẳng coi hắn như một người mà chỉ xem là thế thân chứ.

Thích Hà Uy như nhìn đã đủ, quay lưng lại tiến về giường.

"Có một phòng nhỏ bên cạnh, ta đã sai người chuẩn bị đồ đầy đủ rồi. Sáng mai dậy sớm một chút qua đây nằm là được."

Kim Thái Hanh không đáp, đi thẳng về phòng mình.

Đến cùng thì gã cũng chỉ là kẻ hèn nhát không dám nhìn thẳng mặt hắn.

Buồn bực trong lòng lại thành ra khó ngủ. Kim Thái Hanh ngồi khoanh chân trên giường, trang sức vẫn đeo trên người. Hắn mệt đến mức không còn sức thay đồ, chỉ kịp ném được khăn lên bàn rồi trèo luôn lên giường. Nhưng nằm trên giường lại bắt đầu nghĩ vẩn vơ không tài nào ngủ được.

Kim Thái Hanh lại nhớ đến hai đứa nhỏ trong viện. Tối nay bọn nó không biết có được ngủ sớm không hay lại bị lôi đi dọn cùng với mọi người. Thu Trạch hôm nay cũng tới, còn giúp hắn lên xuống ngựa. Ý Nhi được đứng gần gã như vậy không biết có vui đến mức kể chuyện liên tục mấy ngày không. Còn cả Chính Quốc nữa. Đúng như Ý Nhi nói, thằng bé mới đến chưa được bao lâu đã được nhiều người để ý rồi. Do bây giờ còn gầy gò nên mới ít người trực tiếp bày tỏ, chỉ cần chờ cho nó lớn phổng phao thêm chút nữa, thể nào cũng thành cục hút thiếu nữ.

Nghĩ đến hai đứa nhỏ làm tâm trạng Kim Thái Hanh thoải mái hơn đôi chút. Hắn chợt thấy mình như người cha già nhìn hai đứa khôn lớn, cảm thấy cảm động về bản thân vô cùng.

Hắn thử nằm xuống nhắm mắt một chút, cuối cùng cũng ngủ được.

Tiếng chim lợn kêu truyền lại từ trong màn đêm tối.

Buổi tối ngủ không ngon nên chẳng bao lâu Kim Thái Hanh đã tỉnh dậy. Thấy có bóng người bên đầu giường, hắn giật mình muốn ra tay lại nhận ra là Thích Hà Uy.

"Đứng dậy qua đây đi." Giọng gã có hơi ngái ngủ, nét mặt lại trông tỉnh táo lạ thường. "Sáng sẽ có nha hoàn qua đánh thức, ngươi phải chung giường với ta."

Kim Thái Hanh muốn đáp lại thấy cổ họng khô như có cát, đành ậm ừ gật đầu một cái. Hắn không theo Thích Hà Uy về thẳng phòng luôn mà đi rửa mặt rồi thay đồ trước. Khi đi ngủ Kim Thái Hanh không tháo trang sức trên người ra nên khi nằm phải nghiêng người, cổ vẫn đang âm ỷ đau.

Khi hắn ra đến giường thì Thích Hà Uy đã nằm quay người vào trong. Kim Thái Hanh cũng muốn hưởng ứng theo gã nhưng cổ đã nhức như sắp rơi lìa xuống, hắn chỉ đành nằm thẳng người. Thích Hà Uy im lặng một chút rồi mới lên tiếng.

"Chiều mai Trịnh phu nhân sẽ tới đây, ngươi chuẩn bị trước."

Kim Thái Hanh vừa bị đánh thức cũng chưa buồn ngủ lắm, hai mắt mở to nhìn lên phía trên hỏi lại gã.

"Trịnh phu nhân là ai vậy ạ?"

Thích Hà Uy như muốn im lặng vì ngại giải thích, sau một hồi vẫn trả lời hắn.

"Là mẹ ruột của mẫu phi ta."

"Vâng." Kim Thái Hanh cũng không hỏi gì thêm. Tuy hắn không quan tâm Thích Hà Uy nhưng mấy chuyện lung tung vẫn biết chút đỉnh. Mẫu phi của gã là Diệc phi được Thánh thượng yêu quý, sinh hắn được một năm thì qua đời vì cảm mạo. Trịnh phu nhân thương cháu muốn tự mình tiến cung lại không được đành đóng giả làm con gái út Trịnh Thường Hi xin Thánh thượng ban ân điển. Bà dùng mạng trắng che mặt bảy năm, đến một ngày bị người hầu trông thấy mới vỡ lở. Thánh thượng không khiển trách cũng giữ bà ở lại thêm ba năm nhưng bà vừa rời khỏi đó, đương kim Hoàng hậu đã đẩy Thích Hà Uy vào quân doanh rèn luyện.

Kim Thái Hanh không có cơ hội tiếp xúc với người lớn tuổi của nhân tộc nhiều, trong đầu thầm tưởng tượng Trịnh phu nhân như mấy người bạn của mẹ nhưng già hơn một chút. Một người phụ nữ kiên cường dám bất chấp hi sinh vì cháu mình, vậy hẳn cũng sẽ không dễ dàng với cháu dâu đâu nhỉ.

Hắn coi buổi gặp mặt này như một niềm vui nhỏ chờ đợi mình trong ngày mới, nhắm mắt lại ngủ tiếp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net