18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Tôi đã nói nơi Taehyung đến cho cậu!"


Vị bác sĩ vừa đóng cửa rời đi chuẩn bị thiết bị lấy máu, Yoongi đứng lên, xô Jungkook vào hành lang.


"Thiếu gia Jeon!"


"Anh Yoongi!"


"Tôi đã nói nơi em ấy đến, không phải để nhận lại một Taehyung thế này! Jeon Jungkook, tôi không cần biết Jung thị đang dính vào khủng hoảng bê bối gì, làm ơn! Đem rắc rối tránh xa Taehyung ra!"


Jungkook va vào tường, trượt theo mặt phẳng ngồi bệt xuống sàn, khóe môi bật ra tia máu. Bộ vest đắt đỏ loang lổ hai sắc đỏ khác biệt chồng chéo lên nhau, sơ mi xộc xệch vô cùng khó coi.


"Chỉ cần anh truyền máu cho Taehyung" Jungkook khó khăn thở, nuốt vị gỉ sét xuống cổ họng. "Anh Yoongi muốn em làm gì cũng được."


"Không được nói cho Taehyung rằng tôi đã truyền máu cho em ấy." Yoongi gật đầu với y tá, chỉnh sửa lại bộ đồ bệnh nhân đang mặc trên người. "Đồng ý đi."


Đợi Jungkook nửa ngạc nhiên nửa rụt rè nói hết chữ "Vâng", Yoongi quay người, đóng cửa sập một tiếng.

.


.


.


"Đủ máu rồi." Bác sĩ bước ra khỏi phòng. "Tiến hành mổ đi."


Namjoon điều khiển xe vượt đèn đỏ ba lần, chạy bất chấp tốc độ đến đây, vừa hay nghe được câu nói đó. Thông qua các vệ sĩ và Hoseok, anh biết rằng Jungkook không bị thương, Yoongi là người truyền máu cho Taehyung. Nhưng khi nhìn rõ cảnh tượng ngoài phòng phẫu thuật, Namjoon giật mình. Người cần được chữa trị có vẻ chẳng riêng gì Taehyung đâu.


Jungkook ngồi trên hàng ghế hành lang, hai bàn tay siết chặt nổi gân tay, mồ hôi chảy thành dòng dọc theo thái dương. Mái tóc vuốt keo cẩn thận rối tung lên, bết vào nhau. Đôi mắt ngập đầy hoang mang cùng lo lắng, có lẽ duy trì trạng thái tinh thần đó khá lâu nên dần trở nên mệt mỏi và kiệt quệ. Namjoon nhớ rằng, Jungkook chỉ mới quen Taehyung năm tháng.


Năm tháng mà thôi.


Mà Jungkook đã vậy, thì Min Yoongi phải thê thảm mức nào?


Namjoon rẽ vào phòng bệnh đang mở hé, thấy người mới hôm qua còn cau mày sai bảo vệ đuổi anh ra khỏi công ty vì tội ồn ào đang nằm yên trên giường, lồng ngực di chuyển ít đến mức tưởng chừng như không thở. Bờ môi trắng bệch, nứt toác khô cằn. Hai mắt trũng sâu, thâm quầng, nhắm nghiền như không định mở ra thêm lần nào. Gương mặt tiều tụy gầy gò, tưởng chừng vừa trải qua cơn thập tử nhất sinh.


"Một lít máu." Hoseok day trán thở dài. "Gấp đôi chỉ tiêu người bình thường có thể hiến, bị lấy đi trong trạng thái suy nhược vì làm việc quá độ."


"Bác Min chịu làm theo yêu cầu vô lí ấy à?"


"Min Yoongi không chịu rút kim ra." Hoseok bật cười. "Không lẽ lao đến giằng kim của anh ấy? Còn thêm thiếu gia Jung thị muốn ca mổ mau chóng tiến hành nữa."


"Anh Seokjin mà thấy cảnh này thì chắc chắn là nổi điên đấy." Namjoon lẩm bẩm. "Đang yên đang lành bỗng dưng loạn hết cả rồi."


Dù tuổi tác có lớn bao nhiêu, bên trong con người đều có sẵn một đứa trẻ con chưa lớn, tượng trưng cho những phút giây bộ não đưa ra một quyết định vội vàng, hoặc một ý nghĩ ích kỷ nào đó. Nó nằm sâu tận cùng tâm hồn, chấp nhận chịu sự chèn ép của lí trí từ năm này qua năm khác. Đương nhiên, việc che giấu nó cả đời là hoàn toàn có thể. Thế nhưng, liệu chỉ một mình lí trí chiến thắng được sự thôi thúc liên hồi từ trái tim và sự nổi dậy của đứa trẻ con đó cùng lúc? E rằng rất khó.


Đó là lí do vì sao vào khoảnh khắc quyết định tử sinh, Taehyung nhào người chắn cho Jungkook bốn phát súng liên hồi. Bởi đứa trẻ con trong anh ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt đã nhận định Jungkook - người nó cần phải bảo vệ suốt quãng đời còn lại. Trước lúc đôi mắt bị màu đen bao phủ, Taehyung nghĩ, cuối cùng thì anh trả đủ nợ tình duyên mang nặng suốt hai mươi năm rồi. Jungkook có thể sống, rất tốt.



Đó là lí do vì sao dẫu sức cùng lực kiệt, Min Yoongi vẫn ngoan cố trước người bác mình luôn kính trọng, ép ông lấy đủ một lít máu. Taehyung cần một lít rưỡi, cả bệnh viện lúc ấy chỉ có 500ml Rh-. Nếu không lấy của anh mà đợi người hiến máu tình nguyện tới, Taehyung còn sống được hay không? Đứa trẻ con Yoongi luôn che giấu suốt bao năm qua cuối cùng cũng lộ diện, để thầm thì với bộ não một lời mách bảo, rằng người đang nằm trên giường phẫu thuật kia chính là trân bảo cả đời của nó.


Một vòng tròn quẩn quanh, một nút thắt mà chính người trong cuộc cũng không tài nào hiểu thấu tường tận.


.


.


.


Yoongi cố gắng mở mắt, nhận ra ánh sáng phòng bệnh rất yếu. Điều chỉnh rõ như vậy thì chắc hẳn anh đã hôn mê lâu lắm rồi ấy nhỉ?


Ngay khi Yoongi vừa định hình rõ nét sự vật xung quanh, một giọng nói vang lên, đầy mỉa mai châm chọc.


"Cuối cùng thì Min tổng giám vô cùng chăm chỉ vô cùng nghiêm túc hết lòng vì người mình thương cũng tỉnh dậy rồi đấy ạ?"


"Uống nước không?"


Trước khi Yoongi kịp trả lời, Seokjin bước tới, dùng thìa đút nước cho "thằng nhóc cứng đầu".


"Anh về rồi đấy ạ?" Yoongi cố gắng mở lời, miệng lưỡi cứng đơ.


"Về chứ." Seokjin quay trở lại công việc gọt táo, nhíu mày. "Về nhìn xem em họ ngốc nghếch bị hôn mê, em kết nghĩa vô hồn đờ đẫn còn đứa em vừa quen thích không để đâu cho hết trúng bốn viên đạn chứ."


"Em..."


"Thôi dừng. Anh biết chuyện rồi. Mày mới bệnh dậy thì mày để im cho anh mày nói."


"..."


"Jungkook nó bốc đồng thì thôi, ừ là nó sai. Nhưng em không biết quý mạng sống của mình hả Min Yoongi? Em làm tổng giám đốc tính toán thì giỏi thế mà không biết hiến tới 1 lít máu là cái cơ thể của em tàn tạ mức nào hả? Em có điên không?"


"Nhưng..."


"Đừng có nói với anh là Taehyung cần."


"Em..."


"Đừng có nói với anh là mày còn khỏe. Hoseok kể hết vụ nhập viện rồi."


"Haizzz"


"Yoongi." Seokjin đặt quả táo gọt xong xuống đĩa, thở dài đặt tay lên trán người anh xem như em ruột. "Cứ nói với Taehyung đi, không được hả em?"


"Em đâu thể bắt em ấy yêu em đâu anh. Nếu như yêu vì mang nợ, thì còn gì là yêu nữa." Mái tóc bạch kim rủ xuống, che khuất đi đôi mắt mệt mỏi đến cùng cực. "Taehyung có thể quyết định mà, em tôn trọng em ấy."


"Vậy nếu như anh đã nói cho Taehyung biết rồi thì sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net