Lưu giữ bóng hình Mitsuba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió lùa mái tóc cậu bay. Màu tóc hồng đào phấp phới trong gió, cậu nhoẻn miệng cười, cái điệu cười tinh ranh, trêu chọc từng nhiều lần làm tôi không khỏi cáu gắt, muốn gạt phắt cậu đi. Những lần như thế cậu điều có cách khiến tôi cạn lời, lí trí như bị đánh mất mà cư xử kì lạ.
Cậu nghịch ngợm vô cùng, cũng rất trẻ con, kiêu ngạo, mồm miệng cũng không tốt. Nhưng khi ngẫm lại những điều tưởng chừng như là rất đáng ghét ấy ở trên người cậu lại chẳng làm tôi ghét cậu được, bởi những thứ đó làm nên con người cậu.
Ở bên cậu tôi phát hiện cậu rất bám người dù nó không được thể hiện rõ. Cái kiểu không quan tâm mà thực ra là rất quan tâm làm tôi chợt nhớ đến hình ảnh những con mèo nhỏ, đi cùng với đôi mắt xanh long lanh kia quả thực rất giống. Rất đáng yêu.
Đôi tay bé nhỏ luôn giữ lấy một chiếc máy ảnh.
Tôi hỏi cậu chụp gì?
" Thứ gì đó ..quan trọng với tớ chăng?"- cậu nói
Thứ quan trọng với cậu? Là cây cối xung quanh? Những chú chim ríu rít và lớp học? Kì nhỉ.
Trên hành lang hiu hắt. Tay nắm lấy bàn tay. Cậu ở phía sau tôi ở phía trước, một lớn một bé đi kề bên nhau. Không gian rộng lớn chỉ chứa lấy dáng hình của hai người.
Cậu bảo cậu vui lắm khi đi cùng tôi. Nhưng ngay sau đó Tsukasa xuất hiện.
Tôi nhìn cậu bị giết, cơ thể cậu ngã xuống vô lực. Cậu bị chi phối rồi bị biến thành một cỗ máy còn tôi thì không làm được gì . Cậu lao về phía tôi để giết tôi theo lệnh của tên khốn kia.
Lòng tôi thắt lại, đau đớn âm ỉ. Tuy nhiên, có thứ gì đó thôi thúc tôi tin rằng cậu vẫn chưa hoàn toàn bị biến thành cỗ máy mất hoàn toàn tính người. Và cuối cùng tôi đã đúng. Đôi mắt vô hồn le lói một tia hi vọng, giọt nước long lanh rơi từ hốc mắt kia đã chứng minh.
Lòng tôi dâng lên thêm hi vọng hơn khi thấy Hanako xuất hiện. Tôi tin rằng cậu sẽ được cứu.

Nhưng điều đó đã không xảy ra
Điều tôi không lườn trước được xảy đến, Hanako đã giết luôn cậu.
Cậu ta đã giải thích cho tôi hiểu. Nhưng càng nghĩ tôi càng thêm tự trách và căm phẫn. Tôi tức giận về sự độc ác của Tsukasa, nhưng phần lớn vẫn là trách bản thân quá yếu không bảo vệ được cậu ấy.
Lòng tràn ngập sự rối ren về những sự việc đã xảy ra, suy nghĩ miên man về cậu ấy, để bản thân chìm vào một khoảng không mơ hồ không giống với bản thân của thường ngày. Chợt trong mắt tôi hiện ra hình ảnh chiếc máy ảnh cậu hay dùng, tôi tò mò ghé tới xem ảnh cậu chụp. Nhìn vào đống ảnh đó tôi chẳng hiểu để làm gì, có lẽ do mình chưa thấu được vẻ đẹp tiềm ẩn của nó nhưng dần dần tôi cũng đã hiểu được vài phần. Ngắm nghía từng bức ảnh cậu chụp, tay tôi chợt khựng lại, cả người đơ ra khi thấy tấm ảnh chụp cuối cùng.
Đó là hình ảnh của tôi.
Đầu tôi ong ong, nhớ đến hình ảnh thiếu niên đang tươi cười nói với tôi rằng: "Thứ gì đó ..quan trọng với tớ chăng?" Loáng thoáng mờ nhạt chìm trong quá khứ.
Lòng ngực tôi thắt lại, cổ họng tôi nghẹn đi, giờ đây trong tôi tràn ngập hình bóng cùng tiếng nói của cậu. Dằn vặt trong đau đớn tôi nắm chặt lấy tấm hình ấy khóc không ra nước mắt.
"Mitsuba ơi.."
Tháng năm trôi đi xóa nhòa vết thương cũ, nhưng kí ức về cậu luôn quanh quẩn trong trí nhớ tôi. Mái tóc hồng của cậu vẫn bay trong gió, khẽ rơi xuống vai tôi vài cánh hoa nhỏ.


Ảnh mình tự vẽ ✍️
________________________
• Mitsuba đã chết. Em gặp tai nạn khi đi mua khoai tây để nấu cà ri cho sinh nhật của mẹ em.
- Là một đứa nhỏ sợ bị lãng quên

Note: mới đầu tính viết tình cảm ngọt ngào mà biết xong lại xóa đi do bỡ ngỡ không quen, viết lại như này dù không ưng lắm nhưng lòng đã nguôi ngoai phần nào.
Mình sẽ rất vui nếu bạn đánh cho mình vài dòng chữ áaaa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net