Krad3108

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta yêu nhất tuyệt đối không phải ngươi...... Nhưng mà ngươi như vậy nhân thần căm phẫn, làm cho trên đời này chỉ còn ta là người yêu ngươi nhất."

(Phong lưu quyển - Anh Túc Phu Nhân dịch)

"Lần đầu tiên ta biết hắn không đến nhưng vẫn cứ đợi chờ." - "Tuyết Khanh, là người muốn nắm bắt tâm tư của hoàng thượng, hay muốn chạm đến tâm tư của hoàng thượng? Nắm bắt, là muốn chiếm giữ người ấy, muốn người ấy vì mình. Còn muốn chạm đến, là vì yêu người ấy..."
(Chỉ là lúc đó lòng ngẩn ngơ)


"Lộc Đan, Lộc Đan, ngươi nghe thấy sao? Nguyên lai trừ bỏ ta Liệt Trung Lưu, còn có người nhớ rõ ngươi? Người trong thiên hạ đều ở thóa mạ ngươi bán vương bán nước, bán đứng Đông Phàm, ngươi này si nhân, ngươi này si nhân!"
(Phượng vu cửu thiên)

"Ngươi có thể ái quyền lực, nhưng tuyệt đối không nên yêu người có quyền lực ; người có quyền lực có thể thích đẹp sắc, nhưng tuyệt đối không nên yêu người có sắc đẹp "
(Thiên thần chi sủng)

"Mạc Vũ Khuynh nhìn xa xăm về phía chân trời, bầu trời xanh trong vắt tựa như có người cố ý dùng nước tẩy qua, như thế làm người ta thấy có chút không thật. . . ."

(Khuynh tình)

“Nặc Nhi, bổn vương nói cho ngươi biết, cho dù ngươi không phải là Tiêu Nặc mà bổn vương biết. Ngươi vẫn là Nặc Nhi của bổn vương.” 

“Không vì sao, cũng không vì bất cứ lý do gì, ta chỉ là muốn Nặc Nhi, ngoài Nặc Nhi ra ta ai cũng không muốn!”
(Là ai làm cho ta xuyên qua)

“Thiên hạ này tuy lớn, chỉ có một Phượng Minh.”

"Thiên hạ giang sơn, ta cùng ngươi chung hưởng.
Thế gian khoái sự, ta cùng ngươi phân thường.
Duy có tai ương, chỉ mình ta cáng đáng."

( Phượng vu cửu thiên)

"Ta là người xấu xa nhất trên đời này, cho nên ngươi tuyệt đối không thể vì ta mà chết ở chỗ này. Ngươi chết sẽ lên trời, ta chết sẽ xuống đất, đến lúc đó ta chỉ có thể cả ngày ngửa đầu lên trời mà ngóng, chẳng phải rất thê thảm so với bây giờ sao?"
(Phong lưu quyển)

"Vịnh Thiện.
Đệ đệ.
Ca ca kỳ thật rất thích ngươi.
So với thích Vịnh Lâm, càng thích ngươi.
Không giống với, không phải giống nhau. . . . . ."
 (Thái tử)

“Liên quân, ức quân, niệm quân, vong quân. Như hữu lai thế, ngô nguyện vi chức nữ, quân khả vi lang? Kế kim sinh duyến, tục kim thế tình, quân ý hà?"
"Đây không phải là yêu, đây là làm nhục,..."

(Đại giá quý phi)

"Trên đời này, chỉ có đôi mắt là không thể nhìn vào. Khi đã nhìn, ngươi sẽ sống trong ánh mắt đó, không thể dứt ra được."
(Phong lưu quyển)

"Ta không cần ngươi cho ta quan to lộc hậu, ban thưởng phủ đệ mĩ thiếp, không cần ngươi đối ta có cảm tình như ta đối ngươi.Ngươi có thể đối ta làm bất cứ chuyện gì, ta tuyệt không trái lời. Ta sẽ ở lại bên cạnh làm bóng dáng của ngươi, làm hộ vệ cho ngươi. Nếu ngươi cần, ta cũng sẽ. . . . . . Thỏa mãn ngươi. Chỉ cần, ngươi tín nhiệm ta!
Tin ta, Thoán!"

(Nam nhân dã hôi lưu lệ)

"Thế nhân chỉ nghĩ đến thương cân động cốt đó là khổ ải hết sức thảm thiết, kỳ thật chỉ là số không. Cái gọi là khổ hình, chính là từ tâm mà phát, chặt đứt ý nghĩ con người, làm hắn muốn sống không được, muốn chết không thể, ngày đêm chịu dày vò, trầm luân địa ngục, vạn kiếp không được siêu sinh, chẳng phải so với cái gì đau đớn đều tới khắc cốt?"
(Thập đại khốc hình)

“Có khả năng được yêu hoàng thương và đựơc hoàng thượng yêu là kiêu ngạo của cả đời thần.”
(Thiên hạ võ trạng nguyên)

"Ta cho dù có phải đạp đổ thiên hạ, cho dù có phải san bằng Du quốc, cho ngươi có hận ta, ta cũng muốn ngươi ở lại bên ta mãi mãi không xa rời!"
(Khuynh tình)

"Đa tình chích hữu xuân đình nguyệt
Do vị ly nhân chiếu lạc hoa"
Chỉ xuân trăng vẫn đa tình
Bởi người ly biệt rọi cành hoa rơi
( Đa tình chích hữu xuân đình nguyệt)

"Ta nguyện khuynh thiên hạ để đổi lấy nụ cười thật tình của ngươi."
"Đào chi vi ước, thương thiên làm chứng! Này tình-- thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền--"
"Phương Quân Càn không thú thê, không sinh tử, chỉ cần Khuynh Vũ làm bạn cả đời này."
“Ngươi không bỏ nổi Đại Khuynh thì để ta thay ngươi bảo hộ. Chờ sau khi ta thống nhất thiên hạ, lại quay về bên ngươi. Được không?”

(Khuynh tẫn thiên hạ)

" Chính, nhưng là phải, muốn xuống tay kia khắc, bỗng nhiên nghĩ đến...... Hồng trần bên trong, nhược thiếu ngươi, Khuynh Vũ có bao nhiêu tịch liêu......"
" Ta hội cùng ngươi, xem khắp thế gian cảnh đẹp."

(Khuynh tẫn thiên hạ)

"Trong thiên hạ, nếu bàn về vô liêm sỉ, ngươi Phương Quân Càn xưng thứ hai, ai còn dám xưng thứ nhất!"
"Phương Quân Càn, đứng lên."
"Phương Quân Càn, ta yêu ngươi..."
(Khuynh tẫn thiên hạ)

"Khuynh Vũ... Ta đã trở về..."
"Bản hầu yêu Mộ công tử Vô Song!"
(Khuynh tẫn thiên hạ)

"Trẫm không muốn, trẫm không cần kiếp sau, trẫm chỉ cần kiếp này…”
(Đại giá quý phi)

"...Ta chính miệng nói cho ngươi biết, ngươi sẽ không thể tiếp tục vô tri vô giác như thế. Ta không phải thánh nhân, không có khả năng chấp nhận yêu chỉ có cho, ta muốn ngươi. Đáp lại ta !"
(Khiết phích thiếu gia)

"Trên đời này đẹp nhất ko phải là cao sơn lưu thuỷ, càng không phải cái gì gọi là yến sấu phì hoàn mà là - Nam Nhân"
(Phong lưu quyển)

"Thả tri quân, triêu tam nhi mộ tứ, tình đa tự hải đào, tam thê bất hiềm đa, tứ thiếp hoàn giác thiểu.
Mạc vấn quân, tâm khiên ngã kỷ ti, thắng y hữu kỷ lũ, tình vĩ vạn thiên nhiễu, mạc thiêm phiền não tự.
Quân mạc vấn, hà dĩ sinh tử hệ, hà cố sinh thế hứa, nam nhi tác thiếp thân, tử diệc hà túc cụ.
Quân thả tri, ngã tâm bồ thảo tình, ngã tâm bàn thạch ý, bồ thảo chẩm khả bỉ, bàn thạch khởi khả nghĩ"

Đã sớm hiểu lòng chàng, sáng có ba mà chiều lại thêm bốn, tình chàng mênh mang như ngọn sóng ngoài khơi, tam thê lại chê ít, tứ thiếp cũng vẫn còn ít.
Chớ có hỏi chàng, tâm tư có chút nào nghĩ đến ta, tình thâm như ngàn mối dây, trói chặt lấy trái tim, chẳng cần phải lưu phiền não.
Chàng cũng đừng có hỏi, vì cái gì sinh tử buộc cùng nhau, là vì cái gì? Sống đã như thế, thân nam nhi lại tác thiếp phận, vì sao đối diện vực sâu chân vẫn không lùi bước ?
Chàng vốn đã biết, tình ta như hương bồ, lòng ta vững như bàn thạch, cỏ hương bồ sao có thể sánh, bàn thạch há có thể bằng ?

(Tam thê tứ thiếp)

" Không phải đáng giá hay không, chỉ có nguyện ý hay không."

(Khuynh tẫn thiên hạ)

“Dư Nhật chỉ là kẻ dân thường áo vải,không biết bệ hạ lần này đến có việc gì chỉ giáo?”
"Chỉ giáo không dám nhận. Hôm nay nơi đây không có Hoàn Vũ đế, chỉ có Phương Quân Càn."
"Dư huynh, còn không mau mời bệ hạ vào trang?"
“Không cần”Phương Quân Càn hít một hơi thật sâu,bỗng nhiên kéo vạt áo,khuỵu gối,quỳ xuống đất.
"Bệ hạ-!”Hoàng Phủ mặt không còn chút máu,lập bập ngã xuống theo.
Dư Nhật bị làm kinh hãi đến độ phải lùi lại mấy bước,sắc mặt biến đổi bất định.
Phương Quân Càn không thể so với Tiếu Khuynh Vũ, hắn là Hoàn Vũ đế,là người tôn quý nhất của đế quốc Đại Khuynh.
Nhưng hôm nay hắn lại dùng đại lễ đế vương mà hướng mình quỳ lạy
"Lúc trước, Phương Quân Càn từng hứa hẹn sẽ khuynh lực thiên hạ để giúp hắn đứng lên. Nhưng Khuynh Vũ chỉ đánh giá bốn chữ —— hao tài tốn của."
Nụ cười của Phương Quân Càn có chút cay đắng.
"Hoàn vũ đế không thể làm như vậy,có thể làm như vậy , chỉ có Phương Quân Càn..Hôm nay Phương Quân Càn vứt đi vinh nhục quỳ gối trước mặt Dư thần y , mong Dư thần y diệu thủ hồi xuân, vui lòng chữa trị cho công tử Vô Song
….
Dư Nhật cảm thấy lời nói của mình có chút khó khăn”Hắn…so với tôn nghiêm của ngài còn quan trọng hơn sao?”
Hồng y nam tử nhẹ nhàng cười một tiếng: "Đúng vậy."
(Khuynh tẫn thiên hạ)

"Vịnh Kì, được ở bên huynh e rằng là của ta đời này duy nhất khoái hoạt"

(Thái tử)

"Tương tư trăm mối bất tận chuyển thành sầu trong tâm, nhìn không thấu thu thủy sa lệ lòng tê tái, xem không hết cõi hồng trần tục lụy nhiễu nhương, ái ố diệt hồng hạc tan thành tro bụi trên chốn nhân gian..."

(Lãng đãng giang hồ chi dược sư)

"Đau đớn nhất trên thế gian không phải là không thể có được....mà là...không còn có được...."
(Long sàn đích tráng đinh)

"Đối với nhân sinh mà nói, luyến ái cũng giống như vũ hội, cái gì đạo đức khó khăn đều nghĩ đến thì còn gì là vui thú? Thích một người vốn đã là kỳ tích. Đừng do dự, chỉ cần hướng phía trước mà tiến đến."
(Bất thoát y nam nhân)

"Phi Dật là một hạt bụi vương vào trong mắt hắn, khi giấu ở trong đáy mắt thì đau đến không thể thấy rõ sự vật trước mắt. Khi mình đã đem nó ra khỏi mắt rồi, lại không khỏi lệ tuôn mãi không thôi."
( Tịch chiếu Huề Phương điện)

"...Cho dù thiên hạ không ai cười với Vân Khuynh, thì vẫn còn Tiểu Xuân sẽ cười với ngươi... Cho dù thiên hạ không ai đối tốt với Vân Khuynh... thì vẫn còn Tiểu Xuân cả đời sẽ đối tốt với ngươi..."
(Lãng đãng giang hồ chi dược sư )

“Ta cả đời này chỉ dám uống say trước mặt một người… Thế nào gọi là bạn chi giao sẵn sàng chết vì nhau, ngươi có biết không? Bởi vì chỉ cần gã muốn giết ta, ta vẫn chịu chết trong tay gã.”

“Vài lời nhắn nhủ với tôn quân. Đôn Hoàng xa xăm, xin đừng lo nhớ. Cùng quân đời này kết huynh đệ, đâm cổ cạn máu mới thôi. Nay đã gởi gắm ấu đệ, tất không để phụ lòng. Liên Thành ở nhà ta bảo đảm được bình an, tiềm tâm dạy dỗ đạo lý văn võ mưu lược, dĩ thành đại khí.”

"Ta sẽ đến Đôn Hoàng liền, xin quân đợi cho.”

"Dĩ quân kim thế vi huynh đệ, Canh kết tha sanh vị liễu nhân."

(Đại mạc hoàng nhan)

"Trên thế gian này nuối tiếc chỉ có hai thứ. Một thứ muốn có mà không có được. Thứ còn lại là gần có được nhưng vẫn đánh mất ..."

(Chỉ là lúc ấy lòng ngẩn ngơ)

"Cầm thú chính là cầm thú, qua một vạn năm vẫn là cầm thú!"
(Phong lưu quyển)

“Ngươi đã rất nhiều lần nói với ta lời xin lỗi. Nhưng là mỗi một lần, ta cũng đều trả lời ngươi không sao, sau đó vẫn ở bên cạnh ngươi không rời đi.”

(Tịch chiếu Huề Phương điện)

Ta nguyện đem toàn bộ thiên hạ để đổi lấy cơ hội được cùng ngươi tay trong tay, hưởng thụ một cuộc sống bình lặng.
Từ nay về sau, ngươi chính là đế vương của ta. Góc sân nho nhỏ này chính là cơ nghiệp cả đời ta đeo đuổi.
Chỉ như thế mà thôi.
Bởi vì ngươi còn sống, trái tim của ta mới còn nơi mà quay về.
Ngươi còn sống là tốt rồi.

(Nịnh Thần)

"Giang sơn đẹp như tranh, cũng không bằng được nụ cười của người.
Cầm cương thúc ngựa, chỉ nguyện cùng quân tiêu dao thiên hạ.
"
(Thùy chủ trầm phù)

“Bổn hầu không cần biết hắn thân thế xuất xứ ra sao, quá khứ thế nào! Người Phương Quân Càn ta yêu nhất chính là Tiếu Khuynh Vũ. Hắn là Đại Khánh Hữu thừa tướng, là công tử Vô Song, nhưng hắn cũng là Khuynh Vũ của Phương Quân Càn, bổn hầu có thể khuynh đảo thiên hạ đổi lấy một nụ cười của hắn, bởi vì ta yêu hắn!”

(Khuynh tẫn thiên hạ)

“Ta chưa từng cầu ngươi bất cứ điều gì, chỉ duy nhất lần này… có thể nào, ở cạnh ta đêm nay?”

“Không hối hận.”

(Khuynh tẫn thiên hạ)

"Cuộc đời này vẫn thế, này tình không ngừng!"
(Đoạn tình kết)

“Một cơn giận giết sạch toàn trại, một nụ cười tan chảy Giang Nam —— từ bên trong bày mưu tính kế, lại quyết thắng vạn dặm bên ngoài, tài hoa đáng sợ, dung nhan tuyệt sắc, lại càng là anh tài xưa nay khó kiếm.”
(Thiên sơn mộ tuyết)

"Ta như thế cho ngươi sợ hãi sao? Thực xin lỗi, ta sẽ không tái thương tổn ngươi. Chính là vi cái gì. . . . . . Vi cái gì ngươi luôn nói phải rời khỏi ta, chẳng lẽ ngươi thật sự không ở yêu ta sao?
Đúng vậy, từ lúc một ngàn năm trước, ngươi đã nói quá ngươi không hề yêu ta. Chính là không có ngươi. . . . . . Ta thật sự không biết phải sao vậy sống sót. Ngay cả ta chính mình cũng không biết này một ngàn năm là sao vậy tới được, tưởng niệm đích ngày rất dài lâu, mà cừu hận tắc rất thống khổ. Rốt cuộc nên lấy cái gì lưu lại ngươi, của ta Tử Ngọc, của ta yêu. . . . . ."
(Atula đích nam nhân)

"Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều."

Ba ngàn con sông, cũng chỉ có thể múc một gáo nước
(Phong lưu quyển)

"Thái hậu xem Phượng Minh là gì vậy? Phượng Minh cầu ngọc nát, chứ không cần ngói lành."

"Chỉ cần thái hậu quyết định muốn Dung Điềm đại hôn, ta lập tức sẽ đi gặp Dung Điềm, cầu hắn đáp ứng, sau đó biến mất. Thái hậu an lòng, ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa lời chuyện của thái hậu, khiến mẫu tử các người bất hoà lục đục. Tất thảy đều là ta cam tâm tình nguyện.”
(Phượng vu cửu thiên)

Triển Chiêu thanh nhã bình thản địa cười khẽ một chút, có một số việc, có những tình cảm, gạt được người trong thiên hạ, lại không lừa được chính mình...
"Đúng vậy nên buông tay ... nên buông tay ..."

Đáy lòng từ nơi nào đó truyền lại hồi âm lạnh như băng, trên đời này, đã không thuộc về mình, cho dù cưỡng cầu nữa cũng sẽ không thuộc về mình, như vậy... buông tay, không phải là tốt rồi sao?

"Nếu như tiểu miêu ngươi mà bị bất luận cái gì thương tổn. . . . . . Ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!"

"Có những cảm tình là không thể công khai, có những chuyện sẽ vĩnh viễn thành bí mật. Có lẽ cùng Triển Chiêu chung sống một vài ngày ngắn ngủn chính là hồi ức đáng giá lưu luyến nhất cả đời Sở Nghiễn Ly, nhưng ít ra cuộc đời của hắn cũng từng ôm quá ánh mặt trời, chẳng sợ kết cục như tuyết lạnh tiêu tan."

(Tuyết lạc vô ngần)

"Ta không tin hạnh phúc, ta tin ngươi..."
(Bị hưởng dụng đích nam nhân)

" Nhân cả đời tổng phải làm một lần hội hối hận đích sự, bất quá ta sẽ không hối hận, bởi vì là ta nghĩ phải ngươi, ta thật sự muốn ngươi."
(Tập bộ khiêu ái lãnh lang)

"Chúng ta trong lúc đó... chỉ có hiện tại, không có tương lai"
(Thùy chủ trầm phù)

"Ở sai lầm thời gian gặp gỡ đúng người, là một hồi đau lòng;
Ở đúng thời gian gặp gỡ sai lầm người, là một tiếng thở dài tức tưởi;
Ở đúng thời gian gặp gỡ đúng người, là cả đời hạnh phúc;
Ở sai lầm thời gian gặp được sai lầm người, là một đoạn hoang đường.
Buông tha cho một người thực yêu ngươi, cũng không thống khổ;
Buông tha cho một người ngươi thực yêu, mới là thống khổ;
Yêu say đắm một người không yêu ngươi, lại càng thống khổ.
Nếu là hữu duyên, thời gian, không gian cũng không là khoảng cách;
Nếu là vô duyên, cuối cùng gặp nhau cũng vô pháp hiểu ý.
Lấy việc không cần quá để ý, lại càng không nhu đi cưỡng cầu,
Khiến cho hết thảy tùy duyên đi. . . . . ."
(Phong thả đình trú)

" Phượng Minh nói không khí lưu chuyển sẽ tạo thành gió, vậy thì ta lấy danh nghĩa Tây Lôi Vương Dung Điềm nhờ gió đến bên người ta tâm ái nhất, thay ta vuốt ve mái tóc đen mượt, thay ta chạm vào đôi mắt hắn, hãy nói với hắn rằng ta yêu hắn"
( Phượng vu cửu thiên)

"Nếu ngươi là một cô nương, ta sẽ lấy ngươi làm vợ, ngày ngày đốt đèn kể chuyện đến chết, cả đời này, không bao giờ xa rời nhau"

(Tịch chiếu Huề Phương điện)

"Chúng ta sinh ra trong bụi gai, lớn lên trong bụi gai"

(Thái tử)

"Chỉ cần cả đời này ngươi có thể ở bên ta, giang sơn thiên hạ, ngàn dặm non sông, há còn ý nghĩa gì"

(Hoàng huynh)

"Đồng, ta sẽ không trở về nơi đây nữa! Ta không ở bên ngươi, người rất tịch mịch đúng không? Đừng sợ, ta nhất định sẽ tìm được ngươi. Mặc kệ lên trời xuống đất, mặc kệ mấy đời luân hồi. Ngươi nhất định phải đợi ta."

(Tình duyến)

"Cá vì sao lại thích nước?. . . . . . Bởi vì chung quanh đều là nước, cá có thể mặc sức rơi nước mắt, không bị người khác phát hiện nó đang khóc. . . . . ."

(Thuỳ chủ trầm phù)

"Lưu quân bất trụ, tòng quân khứ."
(Tạ Trường Lưu)

"Yêu nhất là ai? Yêu nhì là ai?.....Ta không so đo...Hắn hàng ngày ở với ai nhiều hơn? Vì ai hy sinh nhiều hơn? Bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt? Bao nhiêu châu báu trang sức? Cùng ai ở trên giường nhiều hơn?......Ta lại không cần biết. Ta chỉ muốn hắn được sống tiêu diêu tự tại, chỉ muốn hắn trong lòng có một chỗ cho ta... Những thứ đó ta đều đã có được..."
(Tam thê tứ thiếp)

"Người cười ta điên cuồng
Ta cười người không thấu"
(Làm nam sủng, ta định rồi!)

"Vân Phi đã trưởng thành rồi, cũng nên tìm một nữ nhân!"
"Tại sao nhất thiết phải tìm nữ nhân?"
"Chẳng lẽ ngươi muốn nam nhân?"

"Đã yêu thì có gì không thể?"
(Tam thê tứ thiếp)

"Tình yêu duy nhất của ta trong thiên hạ, duy nhất...yêu."
(Chất tử điện hạ )

“Đứa nào cản đường thì thịt đứa đó

Thằng nào ngắc ngoải thì cứu thằng đó”
( Lãng đãng giang hồ chi dược sư )

"Ta a... Đã say từ lâu, say đến nỗi hai mắt mông lung không thấy rõ hiện thực... Say đến muốn bò cũng không bò dậy nổi..."

"Cảm tạ ta trước đây đã giúp ngươi chạy thoát, cùng với lần này ngươi đã mất Vô Tâm."

(Phong lưu quyển)

"Trên đời tổng có một chút việc này nọ, con người vĩnh viễn trốn không thoát
.....
Có sự tình ngôn ngữ khó có thể biểu đạt, ta nghĩ trên đời có chữ còn chưa xếp vào từ điển, lại có lẽ là khắc đắc nhân tâm rất đau, đến nỗi người biên soạn cũng không chịu nhập vào từ điển.
Khi ta nói không nên lời, ta lựa chọn rơi lệ.
Đây không phải là sỉ nhục, chính là một loại phương thức."

(Tịch phi dương quang)

"Cầu ngươi đem ta để ở trong lòng giống như dấu vết, mang ở trên cánh tay giống như trạc ấn, bởi vì tình yêu kiên cường như cái chết, ghen tị tàn nhẫn như âm phủ, nó phát ra là thần lửa cháy... Không thể nào ngăn cản..."
(Đế thụ)

“Chỉ cần ngươi thuộc loại ta một ngày, ta liền hộ ngươi một ngày! Chẳng sợ vì thế cùng toàn thiên hạ vi địch ta cũng không để ý. Thẳng đến ngươi không hề nguyện ý thuộc loại ta. Đến lúc đó, ta y nhiên hội mỉm cười nhìn ngươi rời đi.”
(Phượng bá thiên hạ)

"Ngươi là của ta...là của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net