Phần 36: Manh Mối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ sau vụ náo loạn ở nhà Ngô Diệc Phàm, Tạ Ngọc Sương vẫn chưa trở về thành phố B. Ngô Chấn Đông cũng tức giận vì việc cô ta tự ý đi tìm Ngô Diệc  Phàm mà làm hư thai, ở lại bệnh viện chưa đến một tiếng đồng hồ liền rời thành phố H, mặc kệ cô ta muốn làm gì thì làm.

Sở dĩ Tạ Ngọc Sương tìm đủ mọi cớ để ở lại đây chính là muốn trả thù Ngô Diệc Phàm và Kim Mân Thạc. Cô ta hận vì Ngô Diệc Phàm tuyệt tình, hận Kim Mân Thạc chiếm lấy vị trí cô ta mơ ước từ nhỏ đến lớn, hận bọn họ làm cô ta mất đi đứa con trai thừa kế sản nghiệp. Người bên ngoài nhìn vào đều thấy Ngô Chấn Đông tuy lớn tuổi nhưng rất yêu chiều Tạ Ngọc Sương, chỉ có cô ta biết sự thật đằng sau tấm màn này là gì.

Trên đời này không có gì gọi là trùng hợp, việc bốn năm trước Tạ Ngọc Sương bị đưa lên giường Ngô Chấn Đông cũng vậy. Khi đó Ngô Diệc Phàm vừa xây dựng thành công tập đoàn XSX không lâu, Ngô Chấn Đông nhiều lần cầu cạnh con trai không được nên vô cùng tức giận. Ông ta cũng giống như Tạ Ngọc Sương, cho rằng Ngô Diệc Phàm có tình cảm với cô ta. Ý nghĩ trả thù lóe lên, Ngô Chấn Đông liền ra tay dàn xếp để lấy Tạ Ngọc Sương làm vợ, thầm muốn Ngô Diệc Phàm đau lòng đến chết. Mặc dù Ngô Diệc Phàm không bộc lộ một chút thái độ nào, Ngô Chấn Đông vẫn cho rằng anh đang kiềm chế cảm xúc. Vì thế, ông ta càng thêm cưng chiều Tạ Ngọc Sương, mắt nhắm mắt mở cho cô ta đi tìm Ngô Diệc Phàm.

Cuối cùng, mọi chuyện cũng vỡ lở, Ngô Chấn Đông rốt cục nhận ra Ngô Diệc Phàm thật sự không có chút tình cảm nào với Tạ Ngọc Sương, đành phải chuyển sang kế hoạch giấu mộ Ngô phu nhân. Do việc này, gần một năm nay Ngô Chấn Đông càng lúc càng lơ là Tạ Ngọc Sương, thậm chí còn có thêm nhiều ả tình nhân trẻ trung xinh đẹp ở ngoài. Tạ Ngọc Sương sợ hãi Ngô Chấn Đông ruồng bỏ mình, lại bị sức ép từ gia đình, bắt buộc phải tìm cách mang thai. Ngô Diệc Phàm đoán không sai, thai nhi trong bụng cô ta không phải của Ngô Chấn Đông mà là của một tên lái xe. Dù vậy, Tạ Ngọc Sương vẫn không có chút lo lắng bị phát hiện, bởi vì ba mẹ cô ta đã sắp xếp người trong bệnh viện sẵn rồi, đứa trẻ sinh ra có xét nghiệm ADN chục lần cũng hợp lệ thôi.

Nhưng Tạ Ngọc Sương không ngờ rằng một chuyến đi đánh ghen nho nhỏ lại khiến kế hoạch dày công sắp đặt của cô ta đổ sông đổ biển. Ngô Chấn Đông không phải là một lão già khờ khạo, ông ta biết rằng mình đã sáu mươi, khả năng khiến phụ nữ mang thai chưa đến 1%, Tạ Ngọc Sương may mắn có tin vui đã kì lạ lắm rồi. Nay cái thai đã xảy, nếu Tạ Ngọc Sương lại có nữa, đừng nói là Ngô Chấn Đông, ngay cả đứa trẻ năm tuổi cũng chẳng tin. Giấc mộng mẫu bằng tử quý trông chốc lát đã sụp đổ, thử hỏi, Tạ Ngọc Sương có thể không tức giận, không căm hận sao?

Chính vì lẽ đó, Tạ Ngọc Sương dù mất một đống tiền vẫn muốn lột da róc xương Kim Mân Thạc, cô ta ao ước được khiến Ngô Diệc Phàm không chỉ đau đớn vì mất đi người yêu mà còn thân bại danh liệt, khao khát đến phát điên!

"Các người..."

Tạ Ngọc Sương nghe thấy tiếng động phóng đãng trong bụi cỏ, khó chịu cau mày lại. Mặc dù cô ta rất muốn Kim Mân Thạc phải chịu cảnh bị chà đạp giày xéo, nhưng lại cực kì không thích những kẻ tự ý làm việc mà không theo mệnh lệnh.

Biết Tạ Ngọc Sương hiểu lầm, tên đại ca vội vàng giải thích:

"Tạ Phu Nhân đừng hiểu nhầm, không được bà đồng ý sao chúng tôi dám làm bậy chứ. Người bà cần đang nằm ở trong, xin mời theo tôi."

Nhìn thấy Kim Mân Thạc đang bất tỉnh nằm đó, Tạ Ngọc Sương liền nở nụ cười hài lòng.

"Làm tốt lắm."

Tên đại ca lập tức vui mừng, như vậy là hắn có thể rút rồi đúng không. Nghĩ đến Ngô Diệc Phàm cùng Huyết Long bang khủng bố kia, hắn liền nói:

"Phu nhân, chúng tôi...có thể đi chưa?"

Tạ Ngọc Sương tức giận liếc hắn một cái, đáp:

"Đi đâu, công việc của các người vẫn chưa xong đâu. Hừ, chỉ cần làm bản phu nhân hài lòng, bản phu nhân tuyệt đối không bạc đãi các người, biết chưa?"

Tên đại ca mặc dù tức giận vì bị Tạ Ngọc Sương dùng thái độ cao cao tại thượng đó để nói chuyện nhưng vẫn gật đầu vâng dạ. Kiếm thêm một chút cũng tốt, sau này ra nước ngoài rồi không cần trở về nữa.

"Tiểu tiện nhân, không ngờ mày cũng có ngày hôm nay."

Tạ Ngọc Sương ngồi xuống bên cạnh Kim Mân Thạc, bắt đầu xoa nắn gương mặt mịn màng của cậu. Không chạm vào thì thôi, vừa chạm vào cô ta liền ghen tị không ngừng. Đúng là tuổi trẻ, không dùng kem mỹ phẩm vẫn có được làn da trơn nhẵn đàn hồi như thế này. Nhớ lại gương mặt đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn của mình, Tạ Ngọc Sương gần như phát điên, càng thêm căm hận Ngô Diệc Phàm đã làm lãng phí biết bao năm thanh xuân của mình. Nét mặt cô ta hiện lên vẻ dữ tợn, lấy điện thoại chụp vài tấm hình của Kim Mân Thạc, sau đó kèm theo lời đe dọa gửi cho Ngô Diệc Phàm.

Ngô Diệc Phàm lúc này đang lái xe tìm kiếm Kim Mân Thạc, vừa nghe tiếng báo hiệu liền mở điện thoại có tin nhắn. Đập vào mắt là hình ảnh cậu đang hôn mê nằm trên sàn nhà, tim anh chợt thắt lại, đáng lẽ ra dù cậu có phản đối thì anh cũng phái người đi theo bảo vệ mới phải. Lần đầu tiên Ngô Diệc Phàm có cảm giác hối hận vì quá cưng chiều Kim Mân Thạc. Sau này nhất định không thể như thế nữa.

"Ngô Diệc Phàm, nếu muốn tiện nhân này còn sống trở về, lập tức gửi 3 tỉ đô la vào tài khoản xxx cho tao."

Nhìn dòng chữ đe dọa đi kèm, ánh mắt Ngô Diệc Phàm liền hiện lên một tia sắc lạnh. Rốt cục là kẻ nào to gan dám động vào người của anh như vậy. Nếu để anh tìm thấy, hai mươi lăm nhục hình tra tấn tàn bạo nhất lịnh sử sẽ sử dụng bằng hết, nhất định phải làm cho kẻ đó hối hận vì sinh ra trên đời này, dù xuống đến mười tám tầng địa ngục cũng phải nhớ mãi.

"Lão đại, là bọn bắt cóc sao?"

Bên trái là chiếc Cadilac của Tùy Bách. Ban nãy anh ta vừa vui mừng chợp mắt được một xíu liền nhận được điện thoại của Ngô Diệc Phàm, mơ mơ màng màng nghe thấy nhiệm vụ liền tỉnh cả ngủ. Lão đại cư nhiên huy động tất cả lực lượng của Huyết Long bang ở thành phố H để đi tìm một cô nhóc mười sáu tuổi, đúng là không thể tin được mà. Trước đó anh ta cũng nghe tin lão đại có nuôi một "tiểu sủng vật" ở nhà, nhưng không ngờ ảnh hưởng của cậu ta lại lớn đến vậy, khiến lão đại thần tiên mặt lạnh này lo lắng điên cuồng.

Ngô Diệc Phàm quăng điện thoại qua cửa sổ xe cho Tùy Bách, lạnh giọng ra lệnh, cả người đầy sát khí:

"Lập tức tra xem dãy số này đang ở đâu."

Tùy Bách biết lão đại nhà mình đã thực sự muốn tàn sát rồi, vội vàng chụp lấy điện thoại rồi đưa cho đàn em ngồi đằng sau. Rất nhanh, chưa đến một phút đã có kết quả.

"Là khu vực XX."

Nhận được đáp án, cả đoàn xe gồm hai mươi chiếc đen bóng lập tức tăng tốc rẽ hướng. Ngô Diệc Phàm nắm chặt vô lăng đến nổi gân xanh, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước. Tiểu Thạc, chờ anh, anh lập tức đến đây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC