Đệ Thập Bát Chương - Ta trao thân cho ngươi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc có trí nhớ, hắn đã biết được thứ gì được gọi là bảo hộ. Thế Huân tuyệt đối bảo hộ cho hắn. Hắn đau, Thế Huân mỉm cười với hắn. Hắn buồn, Thế Huân liền ôm lấy hắn. Hắn vui, Thế Huân đối hắn mà cười nhẹ. Hắn không chịu luyện tập, Thế Huân ngàn vạn lần không ép buộc... Hắn đã bị Ngô Thế Huân chiều hư rồi. Nhưng hiện tại hắn hiểu, Ngô Thế Huân có lẽ sẽ vĩnh viễn không thể bảo vệ cho hắn được nữa. Giờ đây, hắn đặt một tia tin tưởng vào con người đang ở trước mặt hắn, từng chút, từng tấc một nâng niu hắn. Hắn nhẹ dạ, đúng, hắn nhẹ dạ. Qua hơn hai tháng cứng rắn, khôn khéo với y, hắn đã không thể cứng rắn nổi nữa, hắn thực sự nhẹ dạ.

Tử Thao song chưởng vắt qua cổ Ngô Diệc Phàm, kéo người y áp sát với thân thể mình, đặt lên môi y một nụ hôn. Diệc Phàm liền đáp trả hắn. Đôi môi đỏ mọng của Tử Thao thật sự làm Ngô Diệc Phàm như muốn phát điên. Y tham lam nhay cắn hai cánh anh đào trong miệng, hai tay không ngừng ma sát thân thể đã sớm trần trụi mẫn cảm của Hoàng Tử Thao. Tử Thao trong cơn mê man cứ vậy mà đuổi bắt với chiếc lưỡi giảo hoạt của Ngô Diệc Phàm, vô thức khẽ bật ra vài tiếng "Ưm... ưm" trong cổ họng làm Diệc Phàm kìm nén đến muốn nổ tung. Hai tay y không ngừng xoa nắn hai đầu nhũ ửng hồng cương cứng, một chút cũng không muốn rời. Thấy Tử Thao vặn vẹo thân thể đến khó chịu, y đành ngồi thẳng người dậy, nhanh chóng cởi y phục của mình ra rồi đem tất cả ném xuống đất. Ngô Diệc Phàm cuối xuống, đem dục vọng giữa hai chân của Tử Thao hàm nhập hết vào trong khoang miệng làm hắn không nhịn được thoải mái liền "Ah~" lên một tiếng. Diệc Phàm vừa chuyên chú khẩu giao cho Tử Thao, ngón tay thon dài cũng không rảnh rỗi mà đem sờ loạn trước cửa huyệt đã ướt đẫm dịch thuỷ của hắn. Không lâu sau, Tử Thao liền phóng thích toàn bộ vào trong khoang miệng của Diệc Phàm.

"A... Phàm... không... nó không sạch sẽ... cầu người... đừng lưu nó lại... trong miệng người..." Tử Thao mắt mờ hơi nước nhìn khuôn mặt nam tính đang hiện hữu một nụ cười nửa miệng của y.

Y đương nhiên có ý nghĩ muốn nuốt toàn bộ số tinh hoa của người hắn yêu suốt hơn nhị thập niên qua, nhưng sợ Tử Thao sẽ bối rối. Y đành ngậm ngùi đem số tinh dịch trong miệng quết lên đùi trong trắng nõn cùng cửa huyệt của Tử Thao, rồi dùng lưỡi lộng tiểu huyệt bé nhỏ đang ngứa ngáy thống khổ của hắn.

"Phàm... người đừng... chỗ đó... a!..."

Ngô Diệc Phàm dùng tay tách hai chân của Hoàng Tử Thao ra hai bên, xoa loạn tinh dịch trên đùi hắn, làm đùi trong trắng nõn của hắn càng thêm bóng loáng gợi tình. Chiếc lưỡi ẩm ướt trơn trượt dễ dàng tiến vào phía trong hậu huyệt, đồng thời luận đảo bên trong, cọ sát mạnh mẽ với nội vách tưòng ấm nóng. Mỗi lần chiếc lưỡi của Ngô Diệc Phàm luân động là mỗi lần thân thể của Tử Thao run rẩy mãnh liệt. Diệc Phàm càng nhẹ nhàng ôn nhu bao nhiêu thì càng bức Tử Thao ham muốn mãnh liệt bấy nhiêu.

"Hoàng phi, trẫm đã sớm chịu không nổi." Ngô Diệc Phàm rời miệng khỏi cửa huyệt đã ướt sũng của Tử Thao, kéo theo một sợi chỉ bạc trông vô cùng ma mị, kích tình.

"Ân... ta... ta muốn..." Tử Thao cắn môi nắm lấy cánh tay rắn chắc của Diệc Phàm, hai chân đồng thời đưa lên câu lấy thắt lưng y.

"Sẽ không có làm sao chứ?"

Tử Thao mỉm cười nhẹ, gật gật đầu:

"Ta trao thân cho người."

Ngô Diệc Phàm sủng ái vén mái tóc xoã xượi trước trán của Tử Thao, đặt lên đó một nụ hôn. Sau đó, y vuốt lấy tiểu nam nhân trương cứng phía dưới nhằm giảm bớt phần nào nóng vội của bản thân. Đặt tiểu nam nhân trước cửa huyệt, ma sát một chút, rồi y bắt đầu chậm rãi đưa tiểu nam nhân của mình vào bên trong.

"Phàm... nhanh lên một chút..."

Ngô Diệc Phàm vì lo lắng cho Tử Thao, toàn thân vẫn bảo đảm luận động nhẹ nhàng, tránh làm đau hắn. Tiểu nam nhân thô dài cuối cùng cũng đã vào được hết chiều dài, y cùng Tử Thao đã sớm thở dốc nhẫn nhịn.

"Ân... Phàm... nhanh... mau động a..." Tử Thao yếu đuối cắn cắn môi dưới, mắt mơ hồ uỷ khuất cầu xin Ngô Diệc Phàm. Diệc Phàm cũng không muốn bảo bối của y phải chịu uỷ khuất cùng khó chịu, liền dùng tay chế trụ thắt lưng thanh mảnh của Tử Thao, rướn người lên hôn môi hắn, hông khẽ động. Nội vách tường ẩm ướt bên trong tạo cho Diệc Phàm một cảm giác ấm nóng dễ chịu, bề mặt bên trong thít chặt, mỗi lần y di chuyển tiểu nam nhân bên trong hậu huyệt, đều không thể tránh khỏi khoái cảm mãnh liệt và cảm giác gai gai, thoả mãn. Hoàng Tử Thao thở dốc hôn lấy đôi môi mỏng của Ngô Diệc Phàm, hầu kết cứ vậy mà rung rung, từ đó phát ra những tiếng rên rỉ vô cùng mị tình.

Ngô Diệc Phàm cứ vậy duy trì luân động, y ép không cho bản thân được mất đi lý trí để tránh thương tổn Hoàng Tử Thao. Cuối cùng, gần như đạt đến cao trào, Ngô Diệc Phàm mới miễn cưỡng tăng nhanh tốc độ xuất nhập hậu huyệt đang có dấu hiệu xuất huyết của Tử Thao rồi phóng thích toàn bộ tinh hoa vào sâu bên trong cơ thể hắn, làm Tử Thao có chút mơ hồ mà run bắn cả người, rên to một tiếng. Ngô Diệc Phàm thoải mái nằm xuống bên cạnh Hoàng Tử Thao, không quên rút tiểu nam nhân ra. Khoé mắt của Tử Thao bỗng cay cay, hắn lập tức vùi mặt vào lồng ngực vững trãi của Ngô Diệc Phàm. Y đưa tay vuốt lấy mái tóc rối tung không trật tự của hắn, rồi khẽ đẩy vai hắn ra, nâng cằm hắn lên rồi lại bắt đầu hôn.

"Hoàng phi, sao khanh lại khóc? Trẫm làm khanh đau sao?" Y lo lắng, ôn nhu hỏi Tử Thao.

"Không" Tử Thao dùng tay quệt đi nước mắt, hắn là nam nhân, tuyệt đối không được yếu đuối "Chỉ là... ta cảm thấy nhất thời xúc động thôi." Là nhất thời, chỉ là nhất thời thôi "Còn nữa... Phàm, sau này... đừng gọi ta Hoàng phi nữa."

"Ân, vậy ta gọi khanh là Đào Nhi, có được hay không?" Y đưa tay lên môi dưới sưng đỏ của Tử Thao, khẽ xoa.

"Ân..." Tử Thao lại cười.

"Cũng muộn rồi, nên ngủ đi." Ngô Diệc Phàm ôm Hoàng Tử Thao vào trong lòng, kéo chăn phủ lên cả hai người. Sau đó mới yên tâm vỗ lưng cho Tử Thao. Nhịp thở của Tử Thao nhẹ dần, đều dần, lúc đó, Diệc Phàm mới nhắm mắt lại, cảm thụ tia hạnh phúc hiếm hoi mà y có được sau hơn hai mươi năm qua.

----------

Nam nhân hắc y khẽ nhấc khoé môi, cười nhẹ, nâng ánh kiếm lạnh lẽo kề gần cổ Đức phi.

"Nói, thứ kia ai đang cầm?"

"Ta... ta không biết... đúng, đúng rồi... Lộc Hàm, chính là tên thủ vệ bên cạnh Ngô Thế Huân, hắn giữ! Đừng giết ta..." Đức phi hoảng sợ nhìn khuôn mặt băng lãnh của người kia.

Hắn lại cười, xoay người đi, trước khi đi, hắn khẽ niệm chú.

Lập tức, Đức phi ôm miệng đau đớn, những ngón tay nàng cũng bắt đầu rã rời đến mất cảm giác...

-----------

Au đẹp trai comeback rồi này ~~~

Au không chảnh mà, đúng không a? Đương nhiên au không chảnh rồi. Au không thích mấy người trước kia không có ai care tỏ vẻ moe moe thích tâng bốc người khác, giờ có viết truyện, có không ít người follow lại bắt đầu quay sang bơ Au nha~~~

Nhân tiện thông báo, au sắp cán mốc 100 follow rồi, sung sướng quạ. Muốn au tổ chức event gì không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net