Đệ Thập Tam Chương - Âu Dương Sa Ngạn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tên tiện nam nhân... Âu Dương Sa Ngạn ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết... tiện nam nhân... ngươi dám cướp Diệc Phàm khỏi tay ta! Tiện nam nhân!" Âu Dương Sa Ngạn hất bát canh tổ yến đổ loang lổ trên mặt đất. Khuôn mặt xinh đẹp hiện lên sự đáng sợ vì tức giận của nàng. Dù nàng có tự an ủi bản thân mình bao nhiêu, nàng vẫn không thể phủ nhận rằng tình cảm của Diệc Phàm dành cho Tử Thao là xuất phát từ chân tâm lạnh lẽo của y.

Nàng là mẫu nghi thiên hạ, là hoàng hậu của cả đất nước Trung Hoa rộng lớn này, là người duy nhất được ở bên cạnh Ngô Diệc Phàm. Phụ thân của nàng chính là Âu Dương Quốc sư của Trung Hoa! Đem so sánh, tên Tử Thao đó đâu có thể bằng một phần mười của nàng. Gia thế không rõ, hành tung bí ẩn, này là có thể đưa lên làm phi sao?! Nàng không thể hiểu nổi trong tâm của Diệc Phàm chứa cái ý nghĩ gì nữa! Tử Thao hắn trước kia còn là kỹ nam danh tiếng của Nguyệt Tử lầu, thân phận của hắn thật quá mức đê hèn!

"Nương nương... tiểu nữ sai người của Chu Tư phòng làm bát canh tổ yến khác cho người được không?" Một tì nữ lễ phép quỳ xuống trước mặt Sa Ngạn, lau dọn vết canh loang lổ trên thảm trải thêu công phu.

"Khỏi cần... ngươi lui ra, bản cung muốn nghỉ ngơi..." Sa Ngạn phất tay áo, đứng dậy, mệt mỏi bước về phía chiếc giường lớn trong tẩm cung.

Nàng đưa tay tháo chiếc trâm phượng gài trên tóc xuống, hắc phát đen tuyền óng mượt lập tức xổ xuống lưng. Sa Ngạn cầm chiếc lược Trân Cam khẽ chải lại mái tóc. Nàng ngắm nhìn bản thân trong gương, tâm trí lại bắt đầu mơn man về cái lần đầu tiên nàng cùng Diệc Phàm cộng chẩm (cùng giường). Lúc đó, y rất nhẹ nhàng, nâng niu nàng một cách cẩn thận. Nàng còn nhớ như in những nụ hôn nhẹ tựa cánh anh đào của y mơn trớn từng tấc da thịt trắng ngần. Đôi đồng tử màu hổ phách hiện rõ những tia nhìn độc chiếm, ham muốn tột đỉnh. Cảm giác, những móng tay găm sâu vào da thịt rắn chắc của y mỗi lần y xâm nhập. Từng hơi thở mạnh mẽ phả đều vào cổ, mang lại cho đối phương từng đợt thoải mái vô cùng nhẹ nhàng như xuân thuỷ. (Readers ơi, đừng ném điện thoại/laptop nha...*mặt cún*)

Hồi tưởng kết thúc, Âu Dương Sa Ngạn thật nuối tiếc vì quãng thời gian đó đã xa. Chính nàng bây giờ còn không thể nắm bắt được suy nghĩ của Ngô Diệc Phàm, liệu y có lúc nào nhớ về nàng không?

--------

"Tử Thao..." Ngô Diệc Phàm cầm lấy áo khoát long bào khoác lên người cho Tử Thao: "Canh hai rồi, sao khanh lại ở ngoài ngự viên? Ở Tam Vân điện không thoải mái sao?"

"Diệc Phàm... ta có điều muốn hỏi." Tử Thao giãy người tránh né bàn tay của Diệc Phàm, làm tay y không có điểm đặt mà dừng lại giữa khoảng không.

Diệc Phàm lập tức thu áo lại, hai tay nắm chặt thành quyền. Đồng tử đột nhiên trở nên lạnh lẽo, y mở miệng đáp lời của Tử Thao:

"Khanh có gì muốn hỏi?"

"Thứ nhất, ta không hiểu vì sao ngươi lại gọi ta là Tử Thao, ta cùng người tên Tử Thao đó có quan hệ gì sao?"

Ánh trăng bạc sáng âm u trên bầu trời dường như toả ra hàn khí, làm không khí trong ngự viên trở nên lạnh lẽo khác thường. Mặt hồ tối đen phản chiếu ánh sáng của mặt trăng lên dung nhan vô cùng thanh tú của Tử Thao. Đôi mắt hắn vô cùng đen và đẹp đẽ, vô cùng sáng. Đôi môi thanh mảnh lại căng mọng, thần sắc vô cùng hài hoà.

"Tên khanh là Tử Thao... khanh không nhớ?" Diệc Phàm nhíu chặt đôi mày. Hơi thở đã có chút dồn dập. Trong Lục giới này, có đến hai Tử Thao sao?

"Tên ta không phải Tử Thao, ta là Tử Quân."

Tử Quân, à, y đã nhớ ra một chuyện. 18 năm trước, Dị Hủ Quân có cho y biết rằng Thế Huân luyện tiên thân cho Tử Thao, có lẽ nào việc đó có can hệ với việc Tử Thao mất trí nhớ?

Diệc Phàm đi đến cạnh Tử Thao, mở tay ôm hắn vào trong lòng.

"Tử Thao, khanh là Tử Thao, Hoàng Tử Thao của trẫm."

----------

"Hoàng hậu... người còn thức chứ?" Một thị vệ vận hắc y khẽ lẻn vào trong Mẫu Đơn điện, quỳ xuống trước tẩm cung của Âu Dương Sa Ngạn.

"Ân... ai đó?" Âu Dương Sa Ngạn vội ngồi dậy.

"Là thần, trung vệ Sát Minh Thiện."

"Rồi, ngươi đứng dậy đi, ra thư phòng của ta nói chuyện." Nàng cầm lấy chiếc áo khoát tơ tằm mỏng khoác hờ lên người, cầm chiếc nến đặt cạnh giường, hướng về phía chiếc ghế cẩm thạch được đặt ở thư phòng mà bước tới.

Sau khi nàng ngồi xuống ghế, Sát Minh Thiện mới gỡ băng bịt mặt ra, vội vã bẩm báo:

"Hoàng hậu, ban nãy khi đi theo Hoàng phi ra ngự viên, vi thần có bắt gặp Hoàng thượng cũng ở đó."

Sa Ngạn nhíu mày: "Ngươi kể chi tiết sự việc cho ta."

Sau khi nghe Minh Thiện kể, Sa Ngạn đã tức giận nay lại càng thêm tức giận.

"Tên tiện nam nhân, rõ ràng hắn đang cố ý câu dẫn Hoàng thượng!"

"Hoàng hậu, có nên để vi thần..."

"Không cần!" Nàng hất tay: "Tên tiện nam nhân đó, từ từ ta sẽ cho hắn tự ngộ ra mà rút lui!"

---------

Au sorry vì up truyện trễ 1 hôm nhia. Hu hu T^T

Phá lệ, 25 vote mới up chap cưa (~^3^)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net