chap13: " Một ly cocktail SnowBall nhé? Tôi mời."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Bây giờ em đi theo tôi đến nơi này, rồi sẽ đi ăn trưa sau.”

“…”

“Đến nơi để chuẩn bị cho một cuộc hẹn hò đúng nghĩa.” Kim Chung Nhân khẽ cười.

Hẹn hò đúng nghĩa??? Thôi rồi, cứ tưởng hắn chỉ dọa ta chứ, ai dè thật a~ Ta cũng vì muốn giữ lại công việc làm thêm của mình và những bữa ăn trưa miễn phí nên mới đồng ý hắn, cũng chỉ là đồng ý cho có lệ, để hắn đỡ phải bắt bẻ ta này nọ. Ai ngờ đâu…. Hắn dẫn ta đi đâu chứ? Ôi mẹ ơi cứu Đào Đào với!!! T.T

Điểm đến: AB Spa.

Ặc! Là Spa? Hắn dẫn ta đến cái nơi chết dẫm này làm cái khỉ gì cơ chứ? Nhìn bên ngoài thì cũng có vẻ lộng lẫy ra phết, nhưng thực chất bên trong chỉ….
.
.
.

….sao mà nó sang trọng như vậy a~ TwT Tường sơn màu kem làm nổi bật những chùm hoa hồng đỏ tươi treo và đặt rải rác khắp nơi, hoa thơm và tươi như vậy có lẽ là được thay thường xuyên. Phòng tiếp khách to và rộng, lấy kiến trúc gương là chủ yếu. Có nghĩa là nhìn đâu cũng thấy gương ấy. Kim Chung Nhân cứ thế sải bước vào, không để ý đến mọi thứ xung quanh, kể cả là những lời trầm trồ ca thán của các nhân viên về vẻ đẹp hoàn mĩ và cái dáng của một người đàn ông thành đạt- hình mẫu lí tưởng của mọi người, nữ nhân cả nam nhân. Còn ta thì cứ mải mê ngó nghiêng xung quanh, từ những chùm hoa hồng đẹp rạo rực, những tấm gương to bằng cả một bức tường đến những đồ nội thất đẹp và lạ mắt, thực giống như nhà quê lên tỉnh a~ T.T Cũng phải thôi, ta từ bé đến giờ biết Spa là cái gì chứ. Có khi nào là một nhà hàng 5 sao không? Chắc là không rồi, tại vì hắn nói đến một nơi trước rồi mới đi ăn sau. Chính là nơi này! Rốt cuộc là cái gì nhỉ?

“Ôi Kim tổng! Thực quý hóa nha! Sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này?” Một người phụ nữ trẻ trung, vô cùng xinh đẹp bước tới đon đả chào hỏi Kim Chung Nhân. Vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành ấy làm người đối diện khó có thể đoán được tuổi thật của người phụ nữ. Nhưng cũng dễ dàng nhận ra sự đầy đặn, già dặn trong nét mặt người đó. Ta đoán người phụ nữ ấy mới chỉ ngoài 30.

“Gọi em là Chung Nhân là được rồi. Em đến tất nhiên là có việc muốn nhờ đến chị.” Hắn ta lịch sự, bắt tay người phụ nữ đó, nhã nhặn nói.

“Vẻ đẹp hoàn hảo như em đến Spa chị đây, rốt cuộc là chăm sóc chỗ nào?” Người phụ nữ nở nụ cười khuynh thành, giọng nói có chút đùa. Chăm sóc? Chăm sóc cái gì cơ? Nếu như Spa này đến để chăm sóc thì ta cũng dư sức chăm sóc nhé! Ta chăm sóc cậu chủ suốt mà…

Kim Chung Nhân cư nhiên nắm lấy vai ta, đẩy về phía trước. Ta suýt thì ngã dúi dụi vào người phụ nữ kia. Đồ vũ phu! T.T “Chị chăm sóc người này cho em.” Ta không cần người hầu a~ Vì bản thân ta cũng là một người hầu, ta cũng có thể tự chăm sóc mình mà. TwT  (Đào Đào đã hiểu sai nghĩa từ ‘chăm sóc’ -_-)

Người phụ nữ có chút ngạc nhiên và bất ngờ. “Ai đây Chung Nhân? Tình nhân mới hả?” Đôi mắt một mí được trang điểm kĩ càng nheo lại, lộ rõ ý cười trong đó. Tình nhân mới? Không biết hắn dẫn bao nhiêu người vào đây rồi.

“Đại loại thế.” Kim Chung Nhân trả lời qua quýt thắc mắc của người phụ nữ. Rốt cuộc là cũng thừa nhận với ta chỉ là đùa chơi, thế mà nói nghiêm túc. Nghiêm túc cái con khỉ! Không phải ta muốn nghiêm túc với hắn, ta chính là đã chứng minh được Kim Chung Nhân là một con người nham hiểm và gian xảo, đúng với một tổng tài luôn phải đối mặt với mọi loại người trên thương trường. Thảo nào hắn đào hoa, cứ cái kiểu ‘Em rất thú vị, tôi muốn nghiêm túc với em’ thì cô nào mà chẳng say như điếu đổ. Ta chính là ngoại lệ a~ Vạn nhất ghét hắn! Thập phần ghét hắn! “Chị nhanh giùm em. Tại em còn có việc.” Chính là vì bữa trưa của ta sao? TwT Muôn năm a~

Người phụ nữ ấy cũng không vì câu trả lời qua loa đại khái của Kim Chung Nhân mà hỏi thêm hay có chút phật ý. Nói đoạn, túm lấy tay ta, xoay ta một vòng chóng hết cả mặt, rồi nói:

“Dáng đẹp, cao ráo, khuôn mặt rất đáng yêu. Chỉ có da là không được trắng mấy.” Nói giảm nói tránh như vậy càng có vẻ móc méo xỉa xói ta hơn. T.T Phải đó! Đào Đào đen đó~ Làm sao a? “Chỉ cần chăm sóc da và phối hợp trang phục là sẽ OK cưng à! Cư nhiên lại chọn tình nhân trẻ đẹp như này, chính là khẩu vị đã thay đổi?” Người phụ nữ chăm chú soi mọi khuyết điểm trên người ta nhưng lời nói là nói với Kim Chung Nhân. Qua cuộc đối thoại, có vẻ như Kim Chung Nhân là khách quen, không đúng, tình nhân của Kim Chung Nhân là khách quen nên AB Spa này mới có mối quan hệ thân thiết với khách ‘sộp’ Kim tổng như thế. Ta rất muốn phản đối lại từng câu từng chữ ấy, nhưng mà lời nói của ta không có trọng lượng. T.T Tất cả những lời nói đó đều là sai hết! Ta không phải cái dạng tình nhân như bà ta nói đâu!!!

“Đi nào baby~ Hôm nay đích thân Từ Hiểu Ninh ta sẽ lột xác cho cưng~” Tên là Từ Hiểu Ninh a~ Bà ta kéo tay ta, lôi xềnh xệch đi vào một căn phòng khác, mặc cho ta kêu gào cái tên Kim Chung Nhân ngàn vạn lần…

“Nằm yên nào!”
“Aaaaaa!!! Nóng quá!! Nóng quá!!!!!”
“Đứng lại đừng bỏ chạy! Người đâu mau giữ cậu ta lại!”

“Aaaaaaaaaaaaaa!!!! Mẹ ơi cứu con huhu!!!!!”
“Bình tĩnh nào! Chỉ là wax lông thôi mà!!!!”

.
.
.

“Đã để cậu đợi lâu. Hoàng tử bé của cậu đây Chung Nhân.”

“…”
.
.

Hóa ra spa là nơi chăm sóc sắc đẹp a~ Sau khi bị vặt lông dội nước sôi một cách dã man con ngan, cuối cùng ta cũng trắng hơn được một chút. Sau đó Kim Chung Nhân còn lôi ta đến một cửa hàng thời trang mua một bộ vest lịch lãm đắt tiền rồi mới cho ta đi ăn. T.T Cái bụng của Đào Đào biểu tình từ lâu lắm rồi ấy nhé! Hắn đúng là một tên dã man tàn bạo vô nhân đạo!!! Trời đánh còn tránh bữa ăn mà….

“Rốt cuộc anh định làm gì?” Ta một tay humberger, một tay Coke, miệng vừa nhai nhồm nhoàm, vừa hỏi hắn. Hắn ta chỉ gọi một tách café, nhâm nhi thưởng thức, đồng thời nhìn ta chiến đấu với suất combo khủng bố. Nhìn gì mà nhìn! Hay lắm ấy mà nhìn! Chỉ là ta đang đói nên mới ăn liền 2 suất, chứ bình thường ta ăn có 1 suất (dành cho 2 người) thôi à….

“Hẹn hò.” Ngắn gọn, súc tích. Biết rồi biết rồi! Hắn nói rồi mà. Ý ta là … hẹn hò ở đâu, như thế nào thôi…

Dường như hắn cũng nắm bắt được khuôn mặt đang có ngàn dấu chấm hỏi của ta. “Tối nay. Tôi muốn dẫn em đến một nơi, để gặp đối tác.” Đối tác? Đối tác nào? Hẹn hò của hắn đó hả…

“Có liên quan gì đến…ừm…hẹn hò đâu?” Mặt ta càng ngày càng bất mãn. Câu trả lời như đánh đố ta, chính là Đào Đào ta chưa có được câu trả lời thỏa đáng.

“Chính là hẹn hò ở đó.”

.
.

“Úi giời Tiểu Đào, đứng lại đứng lại ngay!” Bà quản gia cầm cây chổi lông gà, chặn ta lại. Người ta đang cố đi thật nhanh về phòng mà! T.T Đúng là không thể thoát được ánh mắt laser của bà ấy. “Tự dưng sao trắng ra trông thấy vậy?” Bà quản gia với tay lên khuôn mặt ta, vẹo sang trái rồi lại ngoẹo sang phải, rồi tát (yêu) một cái bốp.

“Ầy… Con vẫn trắng mà bà…” Lời nói vừa ra đến miệng đã bị bà quản gia liếc cho cháy mặt kiểu như ngươi mà trắng thì ta đã bị bạch tạng từ lâu, nhưng ánh mắt vẫn là ngập tràn yêu thương.

“Cái điện thoại to đùng của ngươi đó! Cậu chủ có gọi về không?” Có gọi về cũng có hỏi thăm bà đâu a…

“Dạ…có ạ…”

“Có hỏi gì đến ta không???????” Bà quản gia chộp lấy vai ta mà rung rung lắc lắc tứ phía. Tóc ta mới đi spa hơi bị style đó, bà ấy rũ thành tổ quạ rồi T.T

“Có! Có chứ ạ! Nhiều lắm luôn bà ơi! Hỏi thăm bà các kiểu con đà điểu luôn…bla…bla…” Ta nói đến khô cả miệng rồi bà ấy mới thỏa mãn đôi tai mà cho ta đi. Trước khi chuồn, ta không quên xin phép bà quản gia.”Bà ơi, tối nay con phải theo tổng giám đốc đi gặp đối tác. Bà cho con đi nha! Con hứa sẽ dọn dẹp sạch sẽ rồi mới đi T.T” Tất nhiên là không quên bộ mặt cún con tội nghiệp hết mức có thể.

Ánh mắt toàn là sự nghi ngờ. Ừ thì ta nói đúng 99.9% cơ mà… “Ngươi lên chức thư kí rồi đấy à?”

“Đâu mà bà ơi. Con được tổng giám đốc điều đi mà…” Ta nói thật mà!!! T.T

“Cư nhiên ta cho ngươi đi làm thêm làm gì không biết nữa! Thật là rách việc! Đi nhớ về sớm đó!” Bà quản gia lắc lắc đầu rồi ngúng nguẩy bỏ về phòng riêng.

Thật là tức chết ta nha! Kim Chung Nhân đúng là cái tên chuyên lấy thịt đè người. Hắn tống ta đi spa, đã thế còn bắt ta mặc cái bộ vest khỉ gió gì đó hắn mua. Ta chính là rất muốn mặc một cái bộ tạp nham nào đó để cho hắn mất mặt mà…

“Reng reng reng ♪♪” …. ‘012xxxxxxxx is calling’. Ai gọi ta đây? Số nào đây a~

“Alo dong xê ô…” Nếu ta đoán không nhầm thì đó là…

“Tiểu Đào, đã chuẩn bị xong chưa?” Kim Chung Nhân. Cái giọng nói sặc mùi phấn hoa làm ta thấy lạnh cả sống lưng. Hắn ta thấy ta lôi cái Smartphone ra nghịch thì liền ngay và lập tức giật lấy lưu số. Thực gian manh a~ T.T

“Đã xong.” Có khi ta nên để dành tiền để đi spa TwT Nhìn ta bây giờ vừa trắng lại vừa hảo hảo đẹp. Chính là sẽ không bị bà quản gia xỉa xói nữa…

“Bắt taxi đến High Bar. Gọi cho tôi nếu em đến nơi.”

Vâng! Manly thế đấy….
.
.

Nếu như King&Queen là nhà hàng 5 sao bậc nhất nơi đây thì High Bar cũng chính là bar bậc nhất nơi đây về đêm và chỉ dành cho giới thượng lưu, những kẻ có tiền và địa vị. Dù vé vào có đắt đến mấy, các loại đồ uống và giải trí khác có giá trên trời nhưng lại thu hút được một lượng lớn khách đến đây vào mỗi đêm, chính là nhờ những nét độc đáo ở High Bar này mà không nơi khác có thể có được. Hầu như hôm nào lượng khách cũng quá tải và dòng người phải xếp hàng chờ cũng dài đằng đẵng. Cuộc sống về đêm ở đây vô cùng náo nhiệt và sôi động.

Ta đến nơi được một lúc thì thư kí của Kim Chung Nhân ra đón. Không phải hắn mà là thư kí sao?? -_- Vì hắn ta là khách V.I.P ta nên không cần chờ đợi mà vào thẳng bên trong luôn. Đi lướt qua dòng người chen lấn xô đẩy đang chờ đợi cũng có chút oai oai TwT

Vào bên trong mới phải thốt lên rằng nó còn sang trọng và đẹp hơn vạn phần so với khung cảnh bên ngoài đã vốn lộng lẫy. Điều đặc biệt ở High Bar này là sàn được làm bằng những tấm kính dày, trong suốt, có thể nhìn thấy mọi thứ bên dưới nếu đứng ở tầng 2, 3, 4, 5; nếu là tầng 1 thì sẽ nhìn thấy bên dưới là cả một hồ nước xanh biếc bên dưới tấm kính, thi thoảng còn có cá bơi qua. Hầu như tầng 1, 2, 3 dành những kẻ có tiền còn tầng 4, 5 dành cho giới thượng lưu. Và tất nhiên, Kim Chung Nhân là một tổng tài, lại có tiếng tăm giang hồ như thế nên chắc chắn là sẽ được nể hơn những kẻ khác. Cô thư kí dẫn ta lên trên tầng 5, tầng cao nhất. Kiến trúc bằng kính trong suốt phô ra mọi vẻ lộng lẫy của tầng V.I.P cũng như phong cảnh hữu tình đẹp ma mị của thành phố. Trên này chính là không ồn ào như ở mấy tầng dưới, quả nhiên là dành cho giới thượng lưu. Họ đến đây không chỉ là giải trí mà còn để bàn bạc về công việc của mình, một bar cao cấp như High Bar này không có gì là không phù hợp.

Từ xa ta đã thấy ngay Kim Chung Nhân đang ngồi ở một bàn ngay gần tấm kính trong suốt, đối diện là một người đàn ông, có lẽ đây là đối tác của hắn. Bên cạnh hắn là hai em xinh tươi và trẻ đẹp, còn Kim Chung Nhân, hắn đang ngồi một mình, tay cầm một li rượu.

“Thưa tổng giám đốc, cậu Hoàng đã đến ạ.” Sau màn giới thiệu và chào hỏi bắt buộc phải có, ta và cô thư kí ngồi xuống cạnh Kim Chung Nhân. Đối tác đó, ông ta là Lưu tiên sinh, có lẽ đã ngoài 40. Hai người họ đang bàn về việc hợp tác giữa K&M và chuỗi nhà hàng fastfood của ông ta. Ta nghe mấy chuyện kinh tế chính trị này thực nhàm chán, ngồi ngó nghiêng xung quanh, nghịch nghịch mấy cái ống nghiệm đựng rượu rất độc đáo, chốc chốc lại đưa tay lên che cái miệng láo toét đang ngáp một cách vô duyên. Siêu cấp chán a~

Dường như Kim Chung Nhân dù đang mải bàn bạc nhưng vẫn để ý thấy ta đang buồn chán qua vài cái liếc mắt. Hắn ta ghé tai ta thì thầm. “Đi chơi đi, lát nữa tôi bàn bạc xong xuôi rồi em quay lại đây.” Giống như được giải thoát khỏi nhà tù sau 17 năm bị giam giữ vậy. TwT Yahooo!

Lượn lờ mải mê ngắm nghía hết chỗ nọ chỗ kia chán chê, ta đành ngồi nghỉ tại quầy pha chế rượu. Kỳ Trúc Đình tuyệt sắc bánh bèo từ đâu chui ra, cư nhiên ngồi xuống bên cạnh ta mà nở nụ cười khuynh thành. Ghét của nào trời trao của ấy a~ “Ngồi một mình buồn như vậy, tôi có nên uống cùng cậu cho vui?”

Ta chính là nuốt không trôi cái giọng điệu quay ngoắt 360 độ của cô ta, gượng gạo nói: ” Tôi không uống đâu. Tôi chỉ là đang ngồi nghỉ thôi.”

“Ấy. Chúng ta không phải là không biết nhau, uống một ly có gì là bất lợi?” Kỳ Trúc Đình vẫn đon đả, giọng ngọt ngào phát ngấy.

“Xin lỗi, tôi thực sự không biết uống rượu…” Ta vẫn lắc đầu từ chối bằng được. Ta chính là từ bé chưa uống rượu bia bao giờ a~ T.T

“Vậy thì một ly cocktail SnowBall đặc biệt ở High Bar này nhé? Tôi mời.” Cocktail à? Có phải một loại kem không? Nghe cái tên hấp dẫn ghê… Nể mặt ly cocktail đó chứ không nể cô đâu Kỳ Trúc Đình nên ta mới đồng ý đó!

.
.
.

A…Ta đang ở đâu đây…
.
.

Chóng mặt quá!…
.
.
Điện thoại rung?
.
. Nhạc chuông này là của cậu chủ mà?
… Ta muốn nghe máy lắm… nhưng không tài nào mở mắt ra được…Arghh!!!!
.
.

                       —————End chương 13————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#haihuoc