Xóa và tan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó -  Kim Sojung

Anh - Kim SeokJin

__________

Sau tất cả, đó chỉ là một câu truyện về Nhân Mã và Nhân Mã.​

Mưa...mưa chảy tràn trên con đường vắng bóng người qua lại...

Nó cúi đầu, từng giọt mưa lần theo mái tóc rơi rớt, chạy dài trên khuôn mặt trắng bệt.

Tự nhiên nó bật cười...

Cười vang vọng...

Cười thê lương...

"SeokJin à! SeokJin à...

Em vẫn ngu ngốc yêu anh nhiều đến như vậy..."

"SeokJin à! Em xin lỗi..."

"SeokJin à! Em lạnh lắm..."

"SeokJin à! Hạnh phúc anh nhé..."

"Hạnh phúc hơn em, mỉm cười hơn em, tất cả đều hơn em..."

Em buông tay rồi đó, anh đi đi!!!

***

SeokJin dựa mình bên bệ cửa sổ, phóng tầm mắt lạnh nhạt vào khoảng hư không ảo não trước mặt. Cơn mưa ngoài kia vẫn chưa có dấu hiệu chấm dứt. Ánh đèn đường vàng vọt yếu ớt hắt trên khuôn mặt đẹp đẽ của anh, tạo trên nền nhà một cái bóng đen đổ dài đơn độc.

Nó đứng cạnh SeokJin, mơ hồ nghe được tiếng anh thở dài đều đặn. Ở trong phòng rất tối, thứ ánh sáng le lói duy nhất còn tồn tại là ánh đèn đổ ra từ cửa nhà vệ sinh. Là anh chưa kịp tắt nó đi, để mọi thứ lại chìm sâu trong tâm khảm...

Nó ngước nhìn SeokJin, im lặng. Anh đang rất buồn, nó biết thế! Từng giọt nước mắt chảy dài trên gò má anh không tự chủ được. Lần đầu tiên nó thấy anh khóc, thấy anh đau đớn như vậy. Là vì Yerin sao? Là vì người anh rất yêu thương sao???

Nó níu tay áo anh, run rẩy hỏi. Mái tóc dài che phủ đi đôi mắt long lanh ướt đẫm. Nó không muốn anh nhìn thấy mình khóc, vì trước giờ nó vẫn rất mạnh mẽ. SeokJin quay lưng không trả lời nó, anh với lấy chiếc áo khoác ngoài, đi ra cửa. Tiếng sập cửa mạnh đến mức như muốn phá tan mọi thứ trên đời, phá tan mọi hi vọng mỏng manh trong con tim nó...

Nó dựa vào tường, sự mệt mỏi đổ ập vào khiến trong phút chốc nó muốn ngã quỵ. SeokJin đi rồi, để lại nó một mình trong căn phòng lạnh lẽo này, cô đơn lắm, sợ hãi lắm, nhói đau lắm,...

Không gian xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, nó gục đầu vùi mình vào đầu gối, nhẹ nhắm mắt. Mong rằng đây chỉ là mơ, và tất cả chỉ là cơn ác mộng, mở mắt ra là có thể lãng quên...

________________​
Nó vẫn lẽo đẽo đi theo SeokJin, bởi nó muốn nhìn anh trong từng phút giây. Mùa đông này lạnh quá, hơi lạnh từ không gian cứ vấn víu vào nó và anh không rời. Anh bước vào một quán Bar, thoáng chần chừ, nhưng nó vẫn bước vào theo anh. Tiếng nhạc ồn ào, sập sình làm nó nhăn mặt khó chịu. Nó chọn một góc khuất thật xa nơi anh ngồi, lặng lẽ theo dõi anh. SeokJin uống nhiều lắm, một chai, hai chai... rồi ba chai... Có lẽ anh sẽ không bao giờ có ý định dừng lại nếu như không có vài ba cô gái đến gần làm phiền anh. Nếu là lúc khác, SeokJin đã mỉm cười lịch sự đuổi khéo hết đi. Nhưng giờ thì không, anh chỉ gục đầu vào họ để họ có thể làm bất kì việc gì, như chạm vào anh chẳng hạn. Nó thấy mình nỗi giận, từng mạch máu chạy rần rần như sắp nỗ tung ra. Nó vẫn không thể chạy lại gần anh, bảo vệ anh thoát khỏi những cô gái đó, vì nó có là gì của anh đâu, nó không có quyền...

Nó giật mình bất chợt nhận ra, hình như SeokJin đã thay đổi, anh như một con người nào đó thật xa lạ, thật nhẫn tâm. Cho dù anh có là má Hường hay cười của BTS đi chăng nữa, đến bây giờ anh vẫn chẳng thể nở một nụ cười, như là SeokJin của trước đây...

Hình như các cô gái đã nhận ra anh, họ cuống cuồng, vui mừng nhào vào anh. Anh là một thần tượng, anh khác hẳn những chàng trai trước đó, anh xinh đẹp, tài năng và vui nhộn, anh xứng đáng là người họ nên yêu. Cứ như thế, chính họ sẽ làm sự nghiệp của anh vỡ tan tành.

Nam Joon đến, hùng hổ lôi anh ra ngoài. BTS đã chờ anh ở đó. Taehyung ôm chặt lấy anh, còn Jimin thì khóc ngất lên. SeokJin dựa vào vai Taehyung, tựa như mất dần đi sự sống, nước mắt anh lại rơi, trôi tuột qua rèm mi dài thấm đẫm cả khuôn mặt. Bờ môi khô khốc lấp bấp gọi tên ai đó không thành lời.

BTS dìu anh lên xe, rồi họ rời đi.

Nó dựa đầu vào thân cây gần đó, mặc cho cơn gió to phe phẫy chiếc áo mỏng manh trên người. Nó đã không còn thấy lạnh. Mùa đông này về mang theo hơi khô hanh đắng nghét, tự nhiên khóe mắt nó cay cay...

_______________

Nó ngồi bên giường SeokJin, 2 giờ sáng rồi, nó vẫn chưa ngủ. Anh còn sốt lắm, khuôn mặt gây đỏ và hơi thở nóng bừng như có lửa đốt. Nam Joon vừa đi đâu đó, và nó nhân cơ hội lẻn vào phòng anh. Nó đã rất lo lắng cho anh, nó nắm chặt tay anh không rời. Trong giấc mơ SeokJin vẫn không ngừng gào khóc, nước mắt anh lẳng lặng rơi, trải dài trên gò má trắng bệt tím tái. Bỗng nó thấy nhơ nhớ, nhớ về cái thời xa lạ nào đó, khi anh vẫn là chàng trai tuổi 17 hoạt bát vui tươi. Nó ấn tượng với cái cách anh cười, nụ cười vàng rụm tươi nguyên tựa cái thứ ánh sáng đỏ hoe những ngày đầu hạ. Nó thích mùa hạ lắm, nên nó thích luôn nụ cười của anh, thích luôn con người anh. Đó là tình yêu đầu, khờ dại, trong trẻo như vệt nắng đầu hạ nhẹ mơn man...

SeokJin của ngày ấy khác với SeokJin bây giờ. SeokJin ở tuổi 25. Anh ngờ nghệch, ngốc nghếch và yếu đuối. Anh thậm chí đã cố gắng cười thật to, thật vui để người ta nhầm tưởng rằng anh đang hạnh phúc. Không! Chỉ cần là người hiểu anh thôi, không thân thiết cũng được, sẽ nhận ra rằng nụ cười anh trông rất gượng gạo hình thức. Nhiều lúc nó muốn nhéo mạnh vào gó má nhô ra khi anh cười, để anh bật khóc mếu máo rằng anh đau, vì em- nhéo- anh- mạnh- quá cũng được. Ánh mắt cong cong của anh như chứa nước, nó biết anh buồn, tại nhiều thứ, nhưng chẳng bao giờ anh chịu nói ra. Có đánh chết anh cũng không nói, có lẽ anh sợ sẽ đem lại phiền phức, và nỗi buồn cho người khác. Anh bảo anh là Nhân Mã, Nhân Mã thì lúc nào cũng hiếu động, hay cười, Nhân Mã phải là khởi nguồn cho niềm vui cùng lưu truyền niềm vui cho người khác. Ừ thì anh là Nhân Mã! Mà dù có hiếu động như thế nào đi nữa, thì trước tiên anh vẫn là con người, một người thì chắc phải có buồn có vui...

Lần đầu tiên khi vào BIGHIT nó thấy anh cười thật, là khi anh đùa giỡn với các thành viên BTS. Họ như gia đình của anh rồi. Tự nhiên nó thấy vui vui, cả ngày hôm đó nó cứ toe toét mãi, tới mức Yoongi oppa cũng bảo rằng hôm nãy hyung ấy lên cơn rồi.

Nó vuốt vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của SeokJin, từng lọn tóc dày dính chặt trên trán.. Nỗi đau đớn khiến anh bật rên rỉ trong tiềm thức,tay không tự chủ được cố gắng tìm hơi ấm của ai đó kề bên. Nó nghe tim mình rạn vỡ từng chút một, như pha quay chậm của một cái ly thủy tinh rơi rớt xuống nên đất lạnh. Âm thầm, lặng lẽ nhưng đầy đớn đau. Người anh tìm mãi mãi không phải là nó, nó biết thế nên mới cô cắn cắn chặt làn môi kiềm nén tiếng bật khóc nghẹn ngào. Cổ họng nó khô rát, khó khăn lắm nó mới cất được lời nói dỗ dành anh:

- Ngủ đi, SeokJin! Yerin sẽ bên anh, sẽ yêu anh, cùng anh đi hết cuộc đời...

Làn môi bị cắn đến bật máu.

- Và em cũng thế... đi bên anh! Thầm lặng như một cái bóng... trao yêu thương không cần nhận lại... trao yêu thương là mãi mãi cho đi...

Đêm đã dài giờ lại càng dài hơn. Bóng đêm mang theo hơi thở mù lòa lạnh giá phũ khắp phố phường. Seoul huyên náo dần chìm vào tĩnh lặng, nhường chổ cho ưu tư của những kẽ chỉ biết lặng thầm từ một phía...

Là một phía, nên ngay cả đối phương cũng không hay biết gì...

Đến SeokJin cũng không biết, có một người yêu anh ấy hơn cả thế gian...

Là một phía, nên nỗi đau tự mình gánh chịu...

Để anh vui, em tự nguyện là người nối cầu hạnh phúc...

Nhói lắm chứ, nhói trong tim... Nhưng biết làm gì đây???

Ai bảo nó yêu anh nhiều đến như vậy?

Đêm Seoul vẫn dài, nước mắt đong đầy cả những nỗi đau...

***​
SeokJin đã chìm sâu vào giấc ngủ, trán bớt nóng rồi, nó thở phào, lẳng lặng đắp thêm chăn cho anh, rồi lẻn ra ngoài khi trời vẫn còn đang tối.

Nó dựa người vào cửa sổ, hửng hờ trao tầm mắt về phía xa xa, nơi hừng đông còn để ngỏ trong chờ một ngày sắp đến. Mọi thứ vụt qua nhanh như một cách chim báo bão không bao giờ chịu ngừng một phút giây để chờ đợi. Nó thấy buồn, cũng chẳng biết sao nữa, cảm giác giống như đã nắm chắc trong tay thứ gì đó, nhưng rồi lại để mất đi, mãi mãi. Tựa cái thứ đã cố gắng níu giữ ấy chợt tan biến vào hư vô. Ngỡ ngàng. Ngây ngô. Rồi hóa khờ dại. Chẳng còn biết phải làm gì ngoài chờ và chờ, đợi và đợi, đau và đau...

Nó xòe đôi bàn tay trắng bệch, gầy gò ra trước mặt, ngắm nghía rồi thở dài. Rõ ràng đôi bàn tay này rất yếu ớt, dù có cố sống cố chết níu giữ, thì vẫn phải buông thôi...

Rõ ràng là, không chỉ đôi bàn tay, ngay cả bản thân nó cũng không bằng người đó...

Rõ ràng là, dẫu biết có nhiều thứ không bao giờ thuộc về mình, điển hình là anh, nó vẫn cố chấp vậy.

Cố chấp cầm tay anh, mặc kệ đôi tay anh đã nắm chặt tay ai khác...

Cố chấp nhìn về phía anh, mặc kệ anh luôn quay lưng về phía nó...

Cố chấp yêu anh, mặc kệ trái tim anh chẳng bao giờ dành cho nó một chỗ trọn vẹn...

Nó cố chấp nên nó thật ngu ngốc...

Nó vuốt mặt, tự dưng mĩm cười, cố để nước mắt trôi tuột về bên trong. Nó vẫn can đảm vậy, cứng rắn vậy, và cũng ngu ngốc vậy thôi...

Nó bỗng thấy nhớ về cái thời xa lắc, khi anh và nó vẫn còn là thực tập sinh trong BIGHIT. Mỗi khi tập xong, dù trời đã tối, nó vẫn luôn cùng đến quán GIMI bên lề đường để ăn bánh gạo. Đó là một cái quán nhỏ nép người thầm lặng trong lòng thành phố Seoul ồn ào và huyền náo, ngay cạnh sông Hàn- Con sông dài ngoằn trong trẻo của Đại Hàn dân quốc. Gió thổi lên từ sông mang theo hơi nước mát rượi cùng mùi tanh nồng đặc trưng luồn vào lòng ngực thật căn tràn. Nó mĩm cười khoai khoái giang tay đá chân thả lỏng thân người sau những giờ luyện tập căng thẳng. Còn SeokJin sẽ chạy đi mua thật nhiều, thật nhiều phần bánh gạo đỏ gay cay xè bỏng rát. Nói vậy thôi chứ thật ra bánh gạo ngon lắm, hơi giòn, hơi dai và cay. Thế nên ăn vào rất ấm. Nó vừa ăn vừa lè lưỡi, biểu cảm khó coi. Trời tuy lạnh dưới 0oC nhưng từng giọt mồ hôi vẫn tròn trĩnh lăn dài trên trán. Mắt nó cũng thấy cay, chợt hoe đỏ như vừa mới khóc, mũi chun chun đáng yêu. Anh thì vẫn vậy, khuôn mặt dững dưng không chút biểu cảm gì thể hiện cái cay đến đau lưỡi đó. Anh bảo anh ăn quen rồi, thì cũng như vậy thôi. Nó liếc nhìn anh phì cười bảo rằng anh nói xạo, anh chỉ cố tỏ ra mình có bản lĩnh nam nhi thôi. Anh không nói gì, chỉ khẽ lấy tay quệt đi mồ hôi trên trán nó, đôi mắt to tròn ánh lên tia cưng chiều thoáng qua rất nhanh, nhưng nó vẫn có thể nhận ra. Anh dịu giọng:

- Đồ ngốc ạ!

Nếu có thể, nó mong mình mãi là đồ ngốc như vậy thôi...

Mãi là đồ ngốc bên anh như lúc này...

Mắt nó đỏ, nhưng không phải vì bánh gạo cay, mà là vì một điều gì đó chẳng thể đặt tên đang tồn tại trong tâm trí thật mơ hồ ...

Seoul mùa đông này nóng thật đấy...

Ngồi bệt trên vệ cỏ thấm hơi sương, nó hơi ngả người về phía anh, thì thầm:

-SeokJin à, cho em hỏi một câu nhé?

Anh cười, xoa xoa đầu nó ngã ngớn làm nó chúi cả mặt về phía trước:

-Tự nhiên, sao không dưng em khách sáo thế hả?

Nó chống tay xuống đất, thoáng nhăn mày vì đôi găng tay đã ướt nhẹt nước, thấm lạnh khiến nó thoáng run rẫy, lời nói ra cũng run rẫy không kém:

-Nếu một này, cả thế giới chẳng còn ai yêu anh...- Nó quay lại nhìn sâu vào đôi mắt to tròn của anh, cố gắng tìm một thứ gì đó - Chỉ còn em yêu anh thôi... anh sẽ bên cạnh em chứ???

Nó thề là nó đã cố tìm hình bóng nó ẩn trong đáy mắt anh, nhưng thật lạ là nó chẳng thấy gì ở đó, đôi mắt ấy vô định, vô hướng, thuộc về một người thật xa xăm...

Anh không còn nhìn nó nữa, tầm mắt anh phóng ra thật xa, trên dòng sông Hàn lửng lờ trôi nỗi. Khóe môi anh cong, nhưng không cười:

-Tại sao em lại hỏi như vậy?

Nó lắc đầu, mái tóc mềm tung bay trong gió:

-Không có gì đâu, chỉ là một câu hỏi khảo sát em tình cờ nhìn thấy trên mạng. Em hơi tò mò nên mới đem ra hỏi anh thôi.

Nó nói, tay gắn chặt vào nền cỏ. Nó vốn chẳng bao giờ nói dối, rất khó để lừa dối một người mình yêu thương, rất khó để đem niềm tin đánh đổi thứ gì đó mơ hồ, vô vọng.

Nó đã nói dối! Chẳng biết sao nữa! Lời nói dối cứ tự nhiên bật ra như thể lâu nay nó đã là một tay lừa dối chuyên nghiệp, chẳng hạn như lừa dối chính mình???

ừ thì nó đã lừa dối chính mình, rằng chẳng bao giờ tồn tại trong tâm hồn nó cái tình cảm không thật ấy...

Ừ thì nó đã lừa dối chình mình rằng sẽ không sao khi tận tai nghe câu trả lời của anh...

Ừ thì lừa dối chính mình giúp nó tỏ ra bình thường trước mặt anh, nhưng cảm xúc đó, là đau thật đấy...

Nó ngẩng đầu nhìn lên trên bầu trời cao rộng, cái màu đen sâu hun hút như một con mắt vô hình nào đó cứ chằm chằm vào nó, như muốn thẩm thấu hết tình cảm, suy nghĩ của nó lúc này. Nó phát hiện ra một cành cây trơ trụi lá giăng ngang giữa bầu trời, hoang dại và khô khốc. Chiếc lá vàng cuối cùng còn lại trên cành, lơ lửng chới với giữa hàng ngàn cơn gió xa lạ, nữa muốn níu kéo, nữa muốn buông xuôi. Chiếc lá đã ở bên cây suốt cuộc đời của nó, đó là cả một chặn đường dài. Cho dù đã đến lúc nên dừng lại, chiếc lá vẫn cố chấp đấy thôi, để được bên người mình yêu quí thêm một giây phút nữa...

Nó hiểu được tâm trạng chiếc lá ấy, nó hiểu được chính mình, bàn tay chống người trên nền cỏ muốn tìm đến tay anh, nhưng rồi lại chơi vơi khi khoảng cách là một khoảng trống mà nó chẳng thể nào với tới được.

Trong đôi đồng tử đen tuyền sóng sánh ấy của anh có bao điều để nói. Nó đọc được ở đấy điều gì đó thật lạ lẫm không khỏi làm chính nó nhói đau. Khoảng thời gian chờ đợi câu trả lời nơi anh như kéo dài bất tận. Hơi thở nó dần trở nên gấp gáp, trái tim trong lòng ngực cứ âm ỉ không yên.

-Ừm! - anh cười, nụ cười của SeokJin giờ đây khiến nó cảm thấy khó chịu, tựa một lời thông báo cho câu trả lời chẳng lấy gì vui vẻ từ anh -Nếu một ngày cả thế gian này chẳng còn ai yêu anh nữa...

SeokJin nhìn nó, đôi lông mày hơi nhíu lại rồi bất chợt giãn ra, như anh vừa phân vân điều gì đó:

-Kể cả ba mẹ anh, gia đình anh, người thân anh...

"Anh sẽ ở bên em chứ?"

Ánh mắt nó mơ hồ, cổ họng bỏng rát khô khan. Nó thực sự lo sợ câu trả lời này, nó tự trách mình liều lĩnh và ngu si. Nó biết bản thân sẽ chẳng bao giờ có đủ can đảm để nghe những gì anh nói. Lúc này đây, nó rất muốn bịt thật chặt 2 tai, chay đi thật xa, bất kì nơi nào cũng được, để trốn tránh sự thật nhẫn tâm này.

-Mặc kệ chẳng còn ai yêu anh, anh sẽ vẫn ở bên cạnh người anh yêu...

"Là người ANH YÊU! Không phải là người YÊU ANH???

Em biết mà..."

Nó đưa tay quạt quạt, seoul mùa này nóng quá đi, nóng đến mức nó muốn bật khóc...

-Câu trả lời thông minh đấy!-Nó nói với anh -Anh em mình hợp nhau ghê, em cũng trả lời như thế...

-Vậy câu trả lời chính xác như thế nào?- SeokJin kéo kéo tay áo nó, dò hỏi.

Nó lắc đầu mông lung:

-Làm gì có câu trả lời chính xác chứ...

Giọng nó mỏng, giòn tan, gãy gọn trong cơn gió đông ùa về lạnh ngắt.

"Nếu phía trước là người anh muốn níu giữ...

Và phía sau là người muốn níu giữ anh...

Em là người phía sau...

Vậy anh sẽ nắm... hay sẽ buông???

Sẽ buông! Em biết mà! Sẽ buông... phải vậy không?

Đừng trả lời...

Em đau lắm đấy..."

Nó nhoài người về phía trước, vơ tay lấy đại một phần bánh gạo cay, ăn lấy ăn để. Miếng bánh gạo tròn ỉn xinh xinh mà gay gắt ra phết. Cái cay xông xọc vào mũi, vào miệng làm nó ho sặc sụa. Tự nhiên nó bật khóc ngon lành.

Một lần này thôi! Chỉ duy nhất lần này!... Cho nó được ở trước mặt anh khóc tu tu như một đứa trẻ, khóc cho no nê vỡ òa tất cả kiềm nén còn xót lại qua những đêm đau lòng vì nhớ anh...Mặc kệ cái lý do khiến nó bật khóc có ngô nghê như thế nào đi nữa:

-Em khóc là vì Bánh- gạo-cay!!! Và em nghẹn...

"Vì tổn thương ở vết xém, vì mối tình đầu..."

Nó nói với anh như vậy, tất nhiên cái vế sau chỉ là nó đang thì thầm trong ý nghĩ. Nó nhờ anh đi mua cho nó vài ba lon nước ngọt chửa cháy cơn khát đang dày vò trong cổ họng. Và nó vẫn còn sặc sụa với nước mắt lăn dài.

Anh sau khi vơ vội cái khăn lau sơ nước mắt trên mặt nó, liền vội vàng bật dậy chạy đi tìm nước. Nhìn cái dáng chạy hấp tấp xém té của anh kia, nó biết rằng anh đang lo cho nó. Như lo cho một đứa em gái, không hơn không kém. Nó bật cười, có một người anh trai giống anh thật tốt, nhưng nó không mong anh là anh trai. Bất kì ai là anh trai của nó cũng được, còn anh thì không!

Hình như mưa rồi thì phải, cơn mưa rào bất chợt ập đến bất ngờ khiến nó ngơ ngẫn trong chốc lác. Nó bật dậy định tìm chỗ nào đó trú mưa, lại nghĩ đến nếu anh về không tìm thấy nó thì phải làm sao? Cả nó và anh đều không mang điện thoại. Lơ đảng thế nào rồi nó lại quyết định đứng yên ở đây chờ anh.

15 phút rồi, anh vẫn chưa về, nó dúi dúi chân xuống nền cỏ, đào bới nền đất nhảo nhẹt lên, chẳng biết dưới đó có gì, nó chỉ vô thức đào vậy thôi...

30 phút trôi qua, anh vẫn chưa về, mưa thì cứ tiếp tục nặng hạt, lòng nó tựa có lửa đốt. Anh có bị gì không? Có gặp tai nạn nào không? Có làm sao không? Hàng vạn câu hỏi quay mồng trong tâm trí nó. Nó vẫn không dám rời chỗ đứng, vì lỡ anh có về...

1 tiếng. Từng giọt mưa tròn trĩnh đổ ập vào người nó buốt lạnh, rồi lăn dài qua mái tóc ướt nhẹt, qua gò má trắng bệch và đôi môi tím tái. Nó còn chờ đợi gì ở đây vậy??? Có gì ở đây để chờ đợi một người không còn nhớ nó là ai nữa?

Chiếc lá cuối cùng rơi rụng vào không trung, bị bàn lầy nhơ nhuốc liếm láp. Cái màu vàng úa trở nên đen nhảm. Chiếc là nhàu nát, tả tơi.

Hình như chiếc lá mệt rồi, không còn sức nữa, đu bám một cái cây suốt cả cuộc đời, giờ phút này lại nằm đó ướt đẫm đáng thương.

ừ thì nó cũng mệt mỏi rồi!

Nó cúi xuống, cố nhặt nhạnh những kí ức còn lại về anh.

Nó bước đi, xiên vẹo tưởng chừng như sắp ngã.

Nó để lại, đằng sau, cả quãng trời mùa hạ.

Nó nắm tay, cố thản nhiên...

Nó buông xuôi, mối tình đầu...

Trong veo.

_____________________________

Đêm đó, anh gọi cho nó, anh bảo anh xin lỗi, vì anh vô tình bắt gặp Yerin trên đường, cô ấy bị tai nạn, anh phải mang cô ấy vào bệnh viện.

Nó hỏi cô ấy có sao không?

Anh bảo không sao rồi. Và anh hỏi lại nó.

Nó cũng bảo nó không sao, lúc trời mưa nó không thấy anh, nó đã đi về trước, nó đang định xin lỗi anh.

Anh phì cười, bảo nó ngốc ghê!

Nó ngốc quá, nên sốt rồi, cao lắm, nước mắt rơi cũng trở nên nóng bỏng, nước mắt rơi cũng làm má ai đó đau rát...

***​
Giờ nhớ lại kỉ niệm xa xưa, nó không khỏi muốn bật cười. Nó của ngày ấy đã hứa là sẽ buông bỏ được, thế mà đến tận bây giờ vẫn day dưa triền miên không dứt.

Tại SeokJin, mỗi lần thất vọng, hay buồn phiền, hay vui vẻ, hay hạnh phúc vì bất cứ điêù gì, anh cũng dựa vào vai nó, thì thầm kể cho nó nghe. Và cả hai cùng cười nghiêng ngả.

Nó thấy ấm áp trong những giây phút đó, nên nó cứ tình nguyện bên anh như thế đấy! Mà bây giờ, nó sắp phải rời xa...

À, hình như bình minh sắp lên rồi thì phải? Nó muốn ngắm bình minh lên, để kiếm tìm chút bình yên nào đấy qua chuỗi ngày mệt mỏi.

Nó mê mệt đến thế nào mà ngay cả SeokJin đứng bên cạnh nó lúc nào mà nó cũng không hay.

Anh không nhìn nó, hướng nhìn của anh cũng giăng giăng về phía chân trời, nơi tiếp giáp hàng hàng dãy dãy ngọn núi với bầu trời cao vời vợi. Le lói ở hừng đông vài ba tia sắc màu rực rỡ:

-Sojung à!

Anh gọi nó. Nó im lặng không đáp lại, vẫn cứ nhìn ra vô định ở phía xa xa.

-Có lần em đã hỏi anh, nếu một ngày cả thế giới không còn ai yêu anh nữa, chỉ còn em yêu anh... anh có đồng ý ở bên cạnh em không?

Cả thân người nó thoáng run rẫy, bàn tay đặt trên vệ cửa siết chặt lại nỗi từng đường tơ của máu.

-Câu trả lời của anh vẫn chẳng có gì thay đổi... anh sẽ ở bên cạnh người anh yêu...

Tông giọng của anh rất trầm, nghe như vọng về từ nơi nào đó thật xa xăm. Đây là giọng nói thân thuộc đến mức trong giấc mơ nó cũng khao khát được nghe thấy...

-Chỉ là...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net