"...."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đã được hai tuần kể từ khi em chuyển vào dinh thự ở, thời gian không ngắn cũng không dài.

Mấy hôm nay em rất rầu rĩ. Khi nhìn thấy mấy đứa học sinh tung tăng ngoài lộ, em cũng rất nhớ đến các bạn ở Daegu, và cũng khá là tò mò bởi con đường rộng lớn bên ngoài Seoul, từ khi em lên Seoul thì em chỉ ở nhà thôi, không hề bước ra ngoài nửa bước.

Thở dài ngao ngán, em ước gì thời gian trở lại giống như ngày xưa. Được ở bên mẹ, bên bố, được cắp sách đến trường, có bạn có bè, chứ không cô đơn giống bây giờ.

- "Eun Ji, sao con buồn thế? " bà Kim lo lắng hỏi em.

- "aa, không có gì đâu ạ.. "

Thật ra là bà biết, đôi mắt mèo đượm buồn của em nhìn ra cửa sổ nơi có những đứa học sinh đang tung tăng vui đùa ra về.

Là một người phụ nữ có tuổi, nếp nhăn không nhiều mấy vì bà có điều kiện chau chuốc gương mặt. Bà tâm lý hiểu em đang nghĩ gì, nhẹ nhàng đặt tay lên vai em.

- "con buồn vì không được đi học à? "

- "con... "

- "muốn đi học không? "

- "vâng, rất muốn.. nhưng điều kiện và hoàn cảnh hiện tại không cho phép cô ạ. "

- "nếu con muốn đi học như thế, cô sẽ tạo điều kiện cho con. "

- "kh.. không được, sao con có thể để cô làm vậy? "

- "được hết mà. "

- "con... "

- "coi như cô trả ơn, nhưng mà trả ơn đến con gái của bạn thân nhé? lúc trước mẹ con đã giúp cô nhiều lắm đó. "

- "...."

- "đừng ngại, người một nhà cả mà? cô sẽ tài trợ cho con đi học bằng tiền của cô, mai cô sẽ nhờ Taehyung đăng kí nhập học cho con nhé? "

- "cô ơi, con đi một mình cũng được, làm phiền chú đẹp trai lắm. "

- "haha! chú đẹp trai? "

- "ummm.. thì chú ấy đẹp trai mà. " em tỉnh ruồi trả lời.

- "không sao, ngày mai cô bận công việc nên sẽ nhờ nó, nó mà cãi thì biết tay cô! "

- "...."

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net