°four°

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'jeon jungkook! cậu làm sao mà mặt mày nghệt ra như sắp tè ra quần thế haha!'

'sắp.. sắp tè rồi'

jimin thấy jungkook mặt méo xệch, còn nói sắp tè ra quần khiến jimin nửa buồn cười nửa lo lắng. xem phim 'sẽ' quên chưa xóa lịch sử nên bị bố mẹ phát hiện chăng? may thật, park jimin không có xem phim 'sẽ', park jimin chỉ xem phim GV. không sao mà, đúng không?

'jungkook, cậu bạn của tôi. có thể cậu sẽ đau khổ khi bị cấm túc, thu máy tính và tạp chí tràn ngập những cô gái nóng bỏng. nhưng hãy chơi với 'vị thần của những nụ cười', và cậu sẽ cảm thấy thích thú hơn là xem những thể loại phim ấy'

'cậu đang nói cái gì vậy?'

'không phải cậu xem phim AV, quên chưa xóa lịch sử xong bị phát hiện à?'

'jimin. giá như tớ có thể nã nát sọ cậu, để cậu dùng cái mông nghĩ chắc còn thông'

'quá! mồm! quá! miệng! JEON JUNGKOOK BẮT NẠT PARK JIMIN!!!!'

'cậu ta luôn ầm ĩ như vậy sao?'

có thể nói rằng, jungkook đã vô tình quên mất sự hiện diện của 'con ma' kia.

'ừ, cậu ta bị dở hơi đấy!'

'nhưng trông cũng đáng yêu, bụ bẫm phết nhỉ?'

'vậy nên tốt hơn hết là anh nên ăn thịt cậu ta thay vì ăn thịt tôi'

'jeon jungkook!!'

'hả?'

'nãy giờ cậu nói chuyện với ai vậy?'

jimin thắc mắc nhìn jungkook hướng mặt về phía tủ lạnh nói chuyện một mình. đừng bảo bị phát hiện 'chuyện phát triển của một người đàn ông', đau lòng quá sinh ảo tưởng đấy nhé?

jungkook chỉ tay về phía tủ lạnh, thản nhiên nói 'anh ta'

jimin nhìn đăm đăm cái tủ lạnh, vẫn không thấy sự xuất hiện nào của 'anh ta' mà jungkook đang nói. vốn tin vào tâm linh, jimin hoảng sợ, mếu máo ăn vạ.

'cậu dọa tớ à!! huhu cậu biết tớ sợ ma mà dọa tớ.. huhu tớ mách mẹ!!'

'cậu quên là chỉ có mỗi mình cậu mới có thể nhìn thấy hoặc nghe thấy tôi nói hay sao?'

chết tiệt, mình quên mất. ai bảo anh ta trông giống người quá làm gì?

'tôi là một hồn ma, từng làm một con người. tôi không giống người thì tôi giống ai?'

ô, sao hắn đọc được suy nghĩ của mình nhỉ? giống ai á? giống chó ý!

'còn cậu là lợn hóa người'

'này!!! hơi bị quá đáng rồi nhé! ăn nhiều không phải là lợn! lợn kute hơn chó gấp tỷ lầnnnn!'

'oaaaaa, jeon jungkook chửi park jimin là con chó... huhuhu!'

jeon jungkook lấy tay xoa hai bên thái dương, tiến lại gần jimin dỗ dành

'park jimin ngoan, jungkook chỉ đùa có xíu thôi hà! jimin phải nín khóc, ngoan thì jungkook mới cho free jimin hai vé khu vui chơi, để jimin rủ jung hoseok soái ca đi cùng, nghe?'

'thật không.. hức'

'thật, rồi jungkook sẽ chỉ bảo hoseok phải làm thế nào cho thật lãng mạn này, rồi chỉ hoseok làm sao để cho jimin bất ngờ này,...'

jimin nín khóc, đứng dậy đi thẳng về phía cửa ra vào

'nói rồi cấm quỵt! người ta về gọi cho chồng yêu đấy. tạm biệt'

xong tiếng 'oành' lại kêu vang một lần nữa.

'tốn tiền mua hai vé khu vui chơi, cửa thì sắp gãy. đáng ghét, đáng ghét, ĐÁNG GHÉTTTT!!!'

tiếng gào ai oán phát ra từ nhà cậu thanh niên trẻ.

'tất cả là tại anh đồ khốn khiếp'

'tôi đã làm gì sao?'

'nếu không có anh thì đã không sảy ra chuỗi sự kiện kinh hoàng này!!'

'thật là vinh dự'

'dự cái đầu anh!'

jungkook dậm chân đầy phẫn nộ, xong ngậm ngùi vào mở máy tính để đặt vé khu vui chơi cho cặp đôi trời đánh kia.

'oaaaaa, giá vé đắt kinh khủngggg!'

'cuối tuần mà. mai còn là lễ tình nhân'

'uhuhu, tôi định gom tiền mua quần áo mà...'

tối đấy, có cậu nhóc cắn răng, nhắm mắt bấm thật nhanh vào nút 'đặt vé', đau khổ gập máy tính rồi chui vào giường gào khóc trước sự thông cảm của một con ma

.

tiếng điện thoại kêu inh ỏi khiến cậu thanh niên nằm trên giường tỉnh mộng đẹp, nhấn nút nghe liền cộc cằn

'ai đấy???'

'jungkook, là mẹ'

giọng nói trầm trầm toát lên vẻ sang trọng, quý phái từ đầu máy bên kia khiến jungkook lập tức tỉnh ngủ, đôi mày cau lại

'sao lại gọi cho tôi?'

'mau mau dậy đi siêu thị mua đồ, hôm nay hanmin và bà jung sẽ tới thăm. chiều nay mẹ đến sớm giúp con làm đồ ăn'

'hanmin? sao lại-'

tút...

jungkook nhìn chiếc điện thoại, trong lòng có chút bực dọc và rối bời. bà già này là đang có kế hoạch gì đây? hanmin và cậu thân nhau từ hồi học cấp hai. dần dần có tình cảm, liền trở thành một cặp.

nhưng, ba năm trước hắn ta phải đi du học, cũng mất liên lạc từ đó. nghe mama kể rằng hắn về hàn quốc từ hai tháng trước, jungkook không khỏi háo hức, tìm cách liên lạc với người ấy. vậy mà, lúc máy thông, đầu dây bên kia lại là giọng của nữ nhân.

sau cuộc điện thoại, cậu suy nghĩ không thôi. nghĩ rằng hắn đã quên lời hứa năm ấy, hứa rằng sẽ chờ ngày gặp lại, tiếp tục yêu thương nhau đến cuối cuộc đời. vậy mà, giờ đây hắn lại cặp kè với một nữ nhân khác.

jungkook chưa thể kết tội hắn ngoại tình, lại mệt mỏi mà chìm sâu vào giấc ngủ say, để chuyện hôm ấy trôi vào dĩ vãng.

giờ đây, câu chỉ biết vỗ về bản thân, nói rằng chỉ là do mình nghi ngờ thái quá. buột miệng thở dài.

jung hanmin - em trai của jung hoseok. tôi và anh, liệu còn có thể thực hiện lời hứa năm ấy..?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vkook