Chap 2: Còn yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nói hết toàn bộ suy nghĩ của mình. Y chỉ nhẹ nhàng cố gắng điều hòa hơi thở. Những lời bản thân mình nói ra nó cũng đủ khiến trái tim Y/n như bị ai đó bóp nghẹn.

Không hiểu sau đấy, cả hai đều im lặng không nói gì. Không khí dường như không một động tĩnh. Ấy thế mà đến cuối cùng Kim Taehyung phá vỡ bầu không khí ấy bằng hành động dứt khoát đó.

Hắn kéo tờ giấy về phía mình, không đọc sơ qua dù chỉ một lần. Cứ thế ký tên vào chỗ trống còn lại.

Hành động đó của Hắn khiến Y sựng lại trong giây phút đó. Y/n cười nhạo chính bản thân mình, nhớ lúc nãy Y còn chần chừ không muốn ký. Vậy mà... vậy mà Hắn lại dứt khoát như vậy, không một chút nuối tiếc. Cũng tốt, Hắn như thế sẽ không khiến Y cảm thấy luyến tiếc lại gì.

Hít thở một hơi thật sâu để kiềm nén màn sương mờ trên đôi mắt, Y cầm tờ giấy lên nhìn mỉm cười một cách đau khổ.

- Xem như bây giờ chúng ta không... không còn gì nữa! Tôi sẽ đem giấy ra tòa vào ngày mai!

- Lạ thật! Cảm giác này thật không quen chút nào! Được rồi xem như tôi đã ký, bây giờ tôi mệt rồi, đi nghỉ trước đây!_ Nói thật, cảm xúc lúc này của Hắn quả thật là một mớ hỗn độn. Kim Taehyung cần được yên tĩnh suy nghĩ một chút. Hắn không quen với cảm giác chia ly này, vì điều gì mà Kim Taehyung lại như vậy?

- Khoan đã!! Tôi còn chưa nói xong!!_ Y nhân lập tức lên tiếng khiến Hắn nén lại.

- Còn gì nữa sao?

Lấy lại phong thái của một tổng giám đốc Jeon thị, ánh mắt lúc này đột ngột không còn buồn nữa. Ánh mắt ấy chuyển đổi một cách sắc bén, lên tiếng:

- Ngôi nhà này dù gì cũng là quà cưới mà ba mẹ hai bên đã tặng chúng ta. Giờ li hôn rồi, tôi với anh là người xa lạ. Tôi -không - muốn - sống - với-anh!!

- Gì đây? Thái độ của cô thay đổi làm tôi chóng mặt thật! Tôi còn tưởng cô buồn lắm chứ?_ Hắn nhíu mày nhìn con người trước mặt, lúc nãy rõ còn "lâm ly bi đát" lắm mà.

- Khi tôi đi đến quyết định ly hôn với anh, tôi đã suy nghĩ rất kĩ rồi. Cho nên những chuyện tôi đang làm ngay lúc này tôi đã thật sự thông suốt rồi!

-...

- Căn nhà này dù sao cũng là tài sản chung của chúng ta. Cho nên tôi chỉ có hai sự lựa chọn cho anh!

- Nói thử tôi xem!

- Nếu anh thích ở căn nhà này thì tôi sẽ rời đi! Nhưng tôi nói anh biết, tôi không giống nữ chính ngôn tình ly hôn rồi thì âm thầm xách giỏ đi không đâu. Anh sẽ phải đưa 50% số tiền giá trị căn nhà này cho tôi. ! Còn nếu anh muốn đi thì ngược lại tôi đưa tiền cho anh!_ Y nói xong, khoanh tay nhìn thái độ của Hắn. Đây chính là phong thái của Y mỗi khi bàn việc với đối tác.

- Cô càng lúc càng khiến tôi bất ngờ đấy. Li hôn chưa được 15 phút cô đã thay đổi thế này. Tôi thực sự không biết con người 4 năm trước từng lẽo đẽo theo tôi với người đang ngồi trước mặt tôi thì ai mới là thật đây?

- Thì ai mà không muốn mình tốt đẹp trước mặt người mình yêu. Giờ ly hôn rồi, tốt đẹp trước mặt anh thì có ích gì nữa? Anh mau chọn đi!

- Đúng là... được tôi sẽ đi!!_ Hắn nhún vai một cái rồi bỏ đi, trước khi đi Hắn lấy lại tờ đơn ly hôn rồi nói:

- Dù sau ngày mai dọn đi cũng tiện đường đến tòa, tôi sẽ nộp!

Thế rồi, Hắn bỏ lên phòng. Y đợi khi Hắn khuất dần mới thả lỏng người mà rơi nước mắt. Nói gì chứ, ai nói Y thay đổi. Tình yêu từ cái nhìn đầu tiên rất dễ nhưng muốn dứt thì lại khó. Làm sao có thể nói buông là buông được, Y cần thời gian để quên đi. Cứ tưởng sự thật này dễ đối mặt, vậy mà trải qua mới thấy nó khó đến cùng cực.

Tối đó, không gian im lặng đến lạ. Từ lúc kết hôn cả hai chưa bao giờ ngủ chung cho nên bây giờ Y mặc sức mà khóc. Khóc một lần để quên đi tất cả.

Y khát nước, trong lúc bước xuống dưới nhà để uống. Y đi ngang qua thư phòng của Hắn, ánh đèn hắt dưới cửa làm sáng tỏ một vùng nhỏ ở hành lang. " Anh ấy còn thức sao?" Y nghĩ vu vơ như thế rồi rời đi.

Trong căn phòng ấy, Kim Taehyung đang hóng gió ngoài ban công. Trên tay là ly rượu uống gần hết. Hắn uống rượu, thật lạ... Kim Taehyung cũng hay uống rượu nhưng uống vào ban đêm chỉ là khi Hắn đang buồn mới uống thôi.

Hắn buồn vì điều gì??



Sáng sớm...
Kim Taehyung đang gọi điện cho người thu dọn đồ đạc. Xong chuyện Hắn gọi cho trợ lý giúp Hắn tìm một căn dinh thự khác.

Đang loay hoay thì điện thoại Hắn reo lên...

" - Vâng con nghe đây?
- Trưa nay mẹ muốn ghé qua nhà vợ chồng con, hai đứa có bận gì không?
- Thế con sẽ gửi địa chỉ nhà mới qua cho mẹ!
- Là sao con nói gì?
- Tụi con ly hôn rồi!
- Cái gì?? Con đùa ta à? Sao lại ly hôn! Là mày đòi ly hôn với con bé đúng không?
- Là cô ấy muốn!
- Vậy chắc là mày làm gì có lỗi con bé mới ly hôn! Thiệt tình con với chả cái! Có vợ hiền vợ giỏi không giữ được là sao? Mẹ không biết, con tính sao đi, để ba mày mà biết là ăn roi nha con!
- Nhưng mà...
- Mẹ không đồng ý hai đứa ly hôn đâu, tự mà làm lành với con bé đi.
Tút... tút... tút"

Cuộc trò chuyện với mẹ Hắn khiến Hắn mệt mỏi. Giải quyết gì chứ, cứ để từ từ mẹ nguôi giận thì Hắn sẽ nói chuyện với bà sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net