Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đưa tay ra véo vào cánh tay của chú.

- Tiên sư nhà chú, lại định trêu ghẹo tôi rồi.

- Á á ! Đau chú ! Nhẹ tay, nhẹ tay !

- Chú về đi, tôi tức chú lắm.

- Thôi mà, đừng giận, chú tự tay làm cháo cho nhóc này, còn cả nước cam nữa này. Chú vừa nói vừa giơ hộp cháo lên cho tôi nhìn.

Dỗi chú là thế nhưng khi vừa nhìn thấy hộp cháo thịt thơm ngon trên tay chú thì bụng tôi lại réo. Bây giờ mới nhớ ra vì tôi ốm mệt nên chưa nấu bữa tối, trông thèm thật... Nhưng mà tôi còn giận chú lắm !

Ngón tay tôi cấu vào da thịt chú mạnh hơn khiến chú kêu đau oai oái.

- Mắc mớ gì chú quan tâm tôi chứ ? Chú đã làm nhục tôi trước mặt Sehoon, chú không nhớ sao ?

Chú giơ hai tay lên đầu ra hiệu đầu hàng, đồng thời chú bày ra gương mặt mếu khóc khiến tôi đang giận cũng phải bật cười. Dù rất ghét ông chú này nhưng không thể phủ nhận sức hút và sự đẹp trai của lão. Từ khi tôi lên thành phố tôi chưa từng gặp gỡ người nào đẹp trai hơn lão, mày rậm, mũi thon, môi trái tim, còn nữa, tuy lão đã 35 nhưng chẳng ai nghĩ lão 35 vì mặt lão như búng ra sữa, khi chúng tôi đứng cạnh nhau, có người còn nhầm lão là bạn tôi. Xét về mảng này quả thật lão được lòng các mỹ nữ, nhưng còn tâm hồn thì không !

Làm gì có lão già nào lại đi bắt nạt một nữ sinh 20 cái xuân xanh như tôi chứ ? Thật là quá đáng, khó khăn lắm tôi mới có bạn trai, vậy mà lão lại dám phá hủy cuộc hẹn của tôi bằng cách gọi tôi về thông bồn cầu cho lão. Thật không thể chấp nhận được.

- Tôi cóc thèm chú quan tâm, chú biến khỏi nhà tôi ngay.

- Euni à, có giận chú thì cũng phải để chú chăm 'bé' đã rồi muốn làm gì thì làm. Hôm nay chú thông bồn cầu cho bé được chưa ?

Đang giận lão là vậy nhưng tôi không thể nín nhịn được cười, quả thật ở với ông chú này hai năm rồi mà cuộc sống của tôi luôn tràn ngập tiếng cười mà thôi. Nhưng mà, lão vừa gọi tôi là gì cơ ?

Tôi lại tiếp tục đưa tay véo vào tay lão.

- Ai cho chú gọi tôi là bé hử ? Đừng có cái thói quen gọi các cô chân dài thế rồi quay về đây gọi tôi thế nhé.

- Được rồi được rồi, chú thua. Lần sau chú không thế nữa đâu.

Tôi đang ốm nên mệt lử, vả lại trông thái độ lão cũng thành khẩn hối lỗi, thôi chẳng hơi đâu đi so đo với lão nữa.

Vậy là tôi để lão chăm sóc cho tôi, mọi khi lão hay dở trò lắm, nhưng lần này thì không, lão ân cần bón cháo cho tôi. Mà công nhận cháo lão nấu ngon thật, tôi không tin còn hỏi lại.

- Phải chú nấu không đó ?

- Thật, chú nấu mà, thế nào ? Ngon hơn nhóc làm chứ ?

Tôi khoanh tay bĩu môi.

- Hừm, thua xa.

Lão thấy tôi như vậy cũng chỉ bật cười.

Ăn xong, lão lại cho tôi uống nước cam. Sau đó còn lấy khăn ấm chườm bụng cho tôi. Làm xong lão còn đảm nhiệm vai trò là một người bác sĩ tốt.

- Esoprazol giảm tiết acid dạ dày nhóc uống 1 viên này mỗi buổi sáng khi vừa thức dậy, trước ăn sáng 1 tiếng, uống trong vòng 2 tuần. Với mấy gói gel này nhóc uống trước bữa ăn và bữa tối 30 phút nhé.

Lão vừa nói vừa đặt thuốc cạnh tôi. Tôi nghi vấn hỏi lại.

- Sao tự dưng nay tốt thế ? Có bỏ thuốc xổ vào không đấy ?

Lão nhăn mặt nhìn tôi.

- Chuộc tội thôi cũng bị nghi ngờ, chú mà bỏ thuốc xổ thì chú thông bồn cầu cho nhóc, được chưa ?

Lại là bồn cầu, lúc nào cũng đem cái bồn cầu ra nói, nghiện rồi hay sao ấy nhỉ ?

Nhưng không thể phủ nhận, hôm nay lão đã thành công trong việc lấy lòng tôi. Từ khi tôi chuyển lên thành phố, tôi đã phải tự lập tất cả mọi thứ. Tôi sống một mình nên ốm đau bệnh tật cũng phải tự lo, nhiều lúc ba mẹ gọi về cũng không dám nói mình ốm vì sợ họ lại lo. Đây là lần đầu tiên tôi được người khác chăm sóc cho nên tôi hết giận lão luôn. Căn bản, tôi cũng là đứa dễ tha thứ.

Ăn xong, tôi thấm mệt, tôi trở mình quay sang một bên rồi thiếp đi từ lúc nào không hay.

_____________________

Sáng dậy, tôi thấy lão ngủ gật ở bên giường tôi, có chút sửng sốt vì hôm qua tôi mệt nên ngủ quên mất. Tự dưng có chút ấm áp trong lòng.

Tôi lay lay người lão.

- Này, không về phòng à ?

Lão từ từ mở mắt rồi vươn vai một cái.

- Ừ về đây.

Không thể tin được là lão trông coi tôi ốm cả đêm. Vậy là sau đó chúng tôi chính thức hết giận nhau và bắt đầu một mối quan hệ oái oăm thường ngày.

Một ngày đẹp trời, lão hớt hải sang tìm tôi hỏi :

- Này này, giúp chú một việc, đóng giả bạn gái chú đi bắt gian với.

Tôi đang cầm cái điện thoại trả lời tin nhắn anh bạn mới quen mà nhíu mày nhìn chú.

- Mắc mớ gì tôi giúp chú, dở à ?

- Chú không thích cô ấy, mồm thối lắm.... Nhóc giúp chú với !

- No no no, lần trước chú phá tanh bành cuộc hẹn hò đầu đời của tôi. Vậy nên đừng mơ mà tôi giúp chú, nhá ! Tiền thì may ra.

- Bao nhiêu ?

Thật bất ngờ nha, hôm nay lão không hề kì kèo tiền bạc với tôi. Mọi khi lão hay thế lắm, đã giàu còn keo kiệt. Tôi nhếch môi đưa ra cái giá trên trời

- 5 triệu

Ai bảo lần trước lão phá tôi, thế nên không có chuyện rẻ mạt đâu.

Tôi vừa nói vừa chìa tay ra trước mặt chú, tôi cứ nghĩ là chú sẽ giãy nảy lên không chịu đâu, ai ngờ chú đưa cho tôi tiền thật luôn.

- Đấy nhé, với cả mặc bộ váy này vào đi với chú. Vừa nói lão vừa đưa cho tôi một bộ váy bó sát với một thương hiệu nổi tiếng. Nhìn qua cũng biết bộ đồ này không hề rẻ một chút nào.

- Đi bắt gian sao cầu kỳ vậy ?

- Nhận tiền rồi không hỏi nhiều nhé, mặc đồ rồi đi lẹ lên, chú sẽ ra đó trước, nhớ ra nhé, chú phải đi tới đó đây. Bình thường nhóc dàn dựng tốt lắm, nhờ cả vào nhóc đấy !

Nói đoạn chú liền chạy vụt đi trước sự ngỡ ngàng của tôi. Nhìn bộ đồ trong tay, tôi nhếch môi.

- Quân tử báo thù mười năm chưa muộn !

Cưỡi con xe cà tàng ghẻ lở như đang trút hơi thở cuối cùng, đi mãi tôi mới tìm được nhà hàng 5 sao mà chú đã đưa địa chỉ. Dắt xe lên vỉa hè, bảo vệ nhìn tôi với đôi mắt khinh bỉ. Tôi tháo mũ bảo hiểm, nhìn lên cái nhà hàng hạng sang này mà nuốt nước bọt, hẳn là nhà hàng trên du thuyền luôn.

Ông này đi với gái thì xông xênh thấy gớm, nhìn qua nội thất trong nhà hàng mà tôi khẽ tặc lưỡi, một bữa ăn ở đây cỡ chục triệu chứ ít gì.

Tôi bước vào bên trong, tất cả người trong nhà hàng đều đổ dồn ánh nhìn về tôi, đa số bọn họ đều mặc trên người những bộ đầm quý phái và bộ vest trang trọng, chỉ mình tôi là mặc áo đuôi tôm kết hợp với quần ngố, chân đi đôi sandals. Bọn họ ai cũng nhìn tôi với đôi mắt kinh ngạc như thể tôi là sinh vật lạ.

Bỏ qua những ánh nhìn kia, tôi liếc ngang dọc tìm xem chú đang ngồi ở vị trí nào. Từ xa, ở vị trí bàn cuối cạnh cửa sổ, tôi lập tức nhận ra chú ngay bởi bóng lưng quen thuộc, đối diện với chú là một quý cô ăn mặc vô cùng lộng lẫy, đầm bó sát khoét ngực sâu, để lộ đôi gò bồng đào đầy đặn, tóc vấn cao, cổ đeo chuỗi vòng đắt giá, gương mặt xinh đẹp được trang điểm kỹ càng. Nhìn qua cũng biết là con nhà tài phiệt, nhìn lại tôi trông chẳng khác gì con cóc ghẻ.

Thôi kệ, quan tâm làm gì chứ ? Tôi xác định mình đến đây không phải để đánh ghen, mà tới để xem kịch hay. Chú nghĩ tiền là mua chuộc được tôi ư ? No ! Danh dự của tôi đã bị chú đánh mất, vì thế nên hôm nay tôi sẽ phá chú.

Chú không muốn phát sinh quan hệ với cô ta ? Được, tôi tới đây để se duyên cho chú. Haha !

Tôi từ tốn bước đến bên cạnh chú, vừa thấy sự có mặt của tôi, mặt chú méo xệch khi nhìn thấy bộ dáng của tôi lúc này.

- Chào chị, em là em gái của anh Taehyung.

Chị ta vừa thấy tôi thì sắc mặt hơi khựng lại một chút, ngay sau đó liền tỏa ra nụ cười vui vẻ.

- Ồ ! Anh có em gái mà sao không nói với em ? Chào em, chị là Minji, rất vui được gặp em.

Tôi lễ phép đáp lại trước sự sững sờ của chú.

- Dạ, chào chị, em là Euni.

- Em ngồi xuống đi, chị và anh Taehyung đang chuẩn bị gọi đồ này, em muốn ăn gì ?

Chị Minji nói chuyện rất nhỏ nhẹ, mà trông chị cũng rất xinh đẹp, tuy gương mặt hơi dày phấn nhưng không sao, ở chị tôi chẳng chê được điều gì ? Chẳng hiểu sao lão lại chê được chị. Đến chịu ! Mà bình thường lão thấy gái là mắt sáng lên như cái đèn pha cơ mà nhỉ ?

Tôi gãi gãi đầu nói :

- Dạ chị ăn gì thì cho em ăn cái đó, em cũng không quen ăn ở mấy nhà hàng sang trọng như này ạ.

Minji nhìn tôi mỉm cười rồi bắt đầu gọi đồ cho chúng tôi. Sau đó chị lại quay ra nói chuyện với chú, trông tôi chẳng khác nào là cái bóng đèn giữa cuộc hẹn hò của hai người. Nhưng mà tôi thích thế.

Thái độ của chú không hào hứng lắm, chị Minji nói gì chú cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, chú rất kiệm lời. Hôm nay ông ăn phải thuốc gì rồi hay sao ? Ngày trước cứ thấy gái đẹp là ông nói nhiều lắm cơ mà ?

Hừm !

Chú khẽ đá vào chân tôi, kêu tôi ra hiệu làm đúng nhiệm vụ, nhưng tôi không làm, chỉ ngồi quan sát hai người nói chuyện, mấy lần chú có ý định khước từ chị thì tôi lại rót vào vài câu thay phần chú. Haha, coi như tôi giúp chú sớm có người yêu đi.

Chú mặt mày tái xanh nhưng cũng chẳng làm gì được tôi, chứng kiến một màn này tôi vui đáo để.

Phục vụ mang đồ ăn lên cho chúng tôi, sau khi dùng bữa, tôi xin đi vệ sinh để cho chị và chú tiện nói chuyện với nhau xong.

Ai ngờ sau khi đi vệ sinh xong bước ra thì tôi thấy chị Minji đang đứng trước gương tô lại son.

Tôi vui vẻ tiến đến rửa tay rồi định bắt chuyện với chị thì ai ngờ chị thốt ra câu :

- Em với anh Taehyung quen nhau được bao lâu rồi ?

Thoa son xong, chị lại dặm lại phấn, tôi bịt mũi, cái mùi mỹ phẩm này nồng quá đi !

- Dạ, chị nói gì thế ? Em là em gái anh Taehyung mà.

Chị đang thoa phấn nghe câu trả lời của tôi thì nhếch môi, sau đó chị quay ra, chống tay lên thành bồn tay.

- Mày tưởng tao không biết à ? Cái con nhà quê như mày thì đéo gì làm em gái anh Taehyung ? Vừa nhìn thấy mày tao đã buồn nôn, ăn mặc thì như con ăn mày, tao còn tưởng mày vào nhà hàng này để đến xin tiền tao nữa đấy.

Tôi trợn mắt nhìn Minji đang tuôn ra một tràng xéo xắt tôi, thật không thể tin nổi vừa nãy bà ta còn chị chị em em lấy lòng tôi, liên tục gắp thức ăn cho tôi mà bây giờ quay ngoắt 360 độ mày tao.

Bây giờ thì tôi đã hiểu lý do vì sao ông chú yêu dấu của tôi lại thuê tôi làm bạn gái rồi. Tôi sợ hãi, lùi ra vài bước như không tin vào những gì mình vừa nghe.

- Mày còn non lắm con ranh ạ ! Tao nói cho mày biết, tao được mẹ của anh Taehyung làm mối cho tao và anh ấy, nên mày đéo có cửa đâu ! Tiễn vong !

---

"Đừng bao giờ để bản thân mắc kẹt trong giấc mơ của người khác."
-Kim Taehyung-

#방탄소년단뷔 #뷔 #김태형 #BTSV #V #KimTaeHyung


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net