Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa nói, cô vừa rơm rớm nước mắt, tôi ở cạnh mà trong lòng dấy lên một sự đồng cảm...

- Ngày nó trở về, nó đã chứng minh cho gia đình thấy lựa chọn của nó là lựa chọn đúng đắn. Tôi vô cùng tự hào về nó, mỗi lần thấy nó xuất hiện trên TV, người ta ca ngợi nó mà tôi vui sướng lắm. Tôi cũng cảm thấy hổ thẹn với lương tâm là ngày ấy đã cấm cản nó, nhưng dường như mọi thứ không thể hàn gắn được như ban đầu nữa...

Nghe tới đây, tôi không kìm được lòng mình mà nắm chặt tay cô an ủi.

- Không, mọi thứ có thể mà. Cháu nhất định sẽ giúp hai người trở lại được như trước, không gì là không thể. Mỗi người đều có nỗi khổ riêng, cháu tin chắc là anh Taehyung hiểu được điều đó nên cô đừng lo lắng. Chỉ cần hiểu nhau, bỏ qua nỗi lầm, tha thứ cho nhau là được cô ạ.

Cô nghe vậy thì gật đầu, một giọt nước mắt lóe lên rồi chảy xuống từ đôi mắt của cô. Lúc này, tôi không còn thấy vẻ lạnh lùng xa cách của cô nữa.

- Tôi không dám cấm cản nó nữa. Lần trước tôi cấm nó, nó cũng đã chứng minh cho tôi thấy là tôi sai. Nhưng lần này, sau khi nhìn thấu mọi sự việc, tôi cũng cảm thấy bản thân mình sai rồi, vậy nên tôi không cấm nữa. Taehyung là đứa trẻ có cá tính, tôi chắc nó chọn cô là có lý do.

Nghe cô nói vậy tôi mỉm cười rồi nói :

- Bản thân cháu không phải là một đứa tài năng, xuất thân cũng không thuộc tầng lớp thượng lưu, vẻ ngoài cũng không quá nổi trội. Nhưng, chúng cháu đến với nhau là vì cái duyên và cũng là vì cái tình. Cháu chỉ biết nói với cô rằng : cháu nhất định sẽ cố gắng nhiều hơn nữa, tuy bây giờ chưa thể nói được điều gì nhưng trong tương lai nhờ cô chỉ dạy cháu nhiều thêm ạ. Cháu cũng thích kinh doanh lắm ạ ^^

Cô nhìn vào mắt tôi thật lâu, rồi nở một nụ cười hiền.

- Tết sắp đến, năm cũ sắp qua. Tôi mong rằng cô quên đi những hiểu lầm không đáng có trước kia. Là do tôi không có mắt nhìn, Lee Euni nói với tôi rằng nó mang thai con của Taehyung nên tôi mới sốt sắng lên như vậy. Nhờ thằng Taehyung mà sự việc mới được sáng tỏ. Mong rằng, cô có thể bỏ qua những lời nói trước kia của tôi...

Nghe tới đây, tôi lắc đầu.

- Dạ không ạ, cháu không để trong lòng đâu bác. Cháu hiểu tại sao bác làm vậy, cháu hiểu mà. Vậy nên không sao hết, bác không cần phải xin lỗi cháu đâu ạ.

- Được rồi.

Cô đột nhiên đặt tay của cô lên bàn tay của tôi rồi dịu dàng nói :

- Tôi nghe nói ra tết tổ chức đám cưới. Thỉnh thoảng nếu rảnh thì cô và thằng bé về nhà chơi, giữ gìn sức khỏe cho tốt. Là trai hay gái đều không quan trọng, nhưng nếu là gái thì càng tốt.

Lời nói của cô tựa như một làn nước ấm áp bao bọc lấy trái tim nhỏ bé của tôi. Taehyung từng nói rằng ngày xưa cô ấy bị bà nội rầy la vì không đẻ mãi không được đứa con. Có lẽ vì vậy mà cô ấy thấu hiểu nên không gây áp lực với tôi. Tôi nắm lấy tay cô thật chặt mà nói :

- Cháu cảm ơn cô, cảm ơn cô rất nhiều !

- Không, thực ra...tôi phải nói cảm ơn cô. Ngày nó đi du học Pháp trở về, gương mặt nó lúc nào cũng chất chứa một nỗi tâm tư, dù miệng lúc nào cũng cười tươi nhưng luôn tỏ ra xa cách với gia đình mình. Ngày đó, tôi đã rất muốn hỏi nó ở bên kia đã có chuyện gì xảy ra ? Nhưng...quan hệ giữa tôi và nó thật xa vời... Tôi không thể làm tròn trách nghiệm của một người mẹ lắng nghe nó được nữa. Bởi từ bé tôi đã không lắng nghe nó, vậy nên giờ đây tôi không còn là chỗ dựa để nó tin tưởng. Nhưng từ ngày yêu cô, nó đã trở nên vui vẻ hơn chứ không còn nặng nề như trước nữa. Tôi biết quan tâm tới gia đình này nhiều hơn.

Tôi liền đưa tay mình nắm chặt lấy tay cô, dù hành động này thật kỳ lạ...nhưng, tôi không hiểu tại sao mình lại hành động như thế, chỉ làm theo bản năng mà thôi.

- Không, anh Taehyung vẫn rất tin tưởng gia đình mình. Chỉ là...chỉ là hai người đều có những điều khó nói. Cháu nhất định sẽ nối lại mối quan hệ của hai người. Cháu hứa...cháu nhất định ! Có thể việc này không phải một sớm một chiều là có thể làm được nhưng cháu tin là cháu nhất định sẽ làm được. Xin cô hãy giao trọng trách này cho cháu !

Cô nghe tôi nói vậy thì mỉm cười gật đầu.

- Cảm ơn cô. Tôi mong rằng cô sẽ hỗ trợ nó thật tốt. Bây giờ tôi phải đi đây, có việc gì thì cứ gọi tôi, đây là số của tôi. Phụ nữ mang thai cũng đừng nghĩ nhiều quá, chỉ cần chăm sóc chồng thật tốt là được, mỗi tuần tôi thấy cái gì bổ thì tôi lại gửi.

Tôi nhận lấy tấm danh thiếp trên tay cô rồi đáp :

- Vâng ạ, cháu cảm ơn cô nhiều.

Tôi tiễn cô ra cửa, cô bước vào chiếc xe đen bóng rồi rời đi. Đến khi chiếc xe biến mất dạng lúc tôi thở phào một cách nhẹ nhõm. Không ngờ cuộc trò chuyện lại có thể giản đơn tới vậy, tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ tạo áp lực cho tôi. Thật may quá, gánh nặng trong lòng tôi cũng đã được trút bỏ. Tuy tôi và cô ấy chưa thể gần gũi nhau nhiều nhưng tôi tin rằng thời gian sẽ khiến mối quan hệ giữa chúng tôi sát lại gần nhau hơn.

Tôi mỉm cười thỏa mãn rồi lại chạy vào bếp nấu ăn cùng Myung, con bé thấy vậy cứ trêu tôi.

- Chị sướng nhé, em cũng mong lấy được tấm chồng đại gia, mẹ chồng chiều như thế.

- Thôi đi cô nương ! Chiên thịt sắp cháy rồi kìa.

- Ơ dạ dạ.

Myung đáp lời xong lại vội chạy đi vớt thịt ra ngoài khiến tôi cười...

... Kết quả miếng thịt đen thui :)

Đến đêm tối, khi chúng tôi cùng chung giường, tôi ôm anh thủ thỉ :

- Anh này, 5 ngày nữa là đến tết rồi, tết này, anh dẫn em về nhà anh với nha.

Anh vuốt tóc tôi, hơi ngạc nhiên khi tôi chủ động sang nhà anh. Bởi lẽ, mỗi lần nhắc đến gia đình anh tôi lại thấy tự ti và sợ.

- Dĩ nhiên là anh phải đưa vợ về ra mắt gia đình rồi, nhưng sao em trông có vẻ hào hứng thế ?

- Hihi, hôm nay em gặp mẹ anh đó !

Nói tới đây, tay anh hơi khựng lại, đôi mắt tràn đầy âu lo nhìn tôi :

- Mẹ anh đã nói gì à ? Mẹ...

Anh chưa kịp nói hết thì đã bị tôi chặn lời :

- Không, mẹ không làm khó em đâu. Mẹ còn mua rất nhiều đồ bồi bổ cho em nữa. Mẹ bảo thỉnh thoảng em sang chơi nè. Vui lắm...

Nghe tôi nói vậy, hai đầu lông mày của anh mới chịu giãn ra.

- Em nói thật không đó ?

- Thật. Mẹ không cấm chúng mình nữa đâu. Mà... Tae này, em nghe mẹ nói, mẹ thương anh lắm đó. Thực ra hồi anh ở bên Pháp mẹ đã luôn lo lắng và cho người theo dõi anh. Mẹ chưa bao giờ hết quan tâm anh cả, ngay cả khi anh lựa chọn con đường riêng của mình. Tấm lòng của người làm mẹ, ai cũng muốn lựa chọn cho con con đường tốt nhất. Mẹ chỉ muốn cuộc sống của anh sau này không phải khổ. Thế nên anh à...

Tôi chủ động đưa tay lên mái tóc của anh, xoa nhẹ.

- Anh có thể nghĩ về gia đình mình nhiều hơn một chút được không ? Em biết anh rất buồn vì từ thời thanh thiếu niên đã thiếu thốn tình cảm gia đình. Em cũng biết mẹ như vậy là dạy con sai cách, nhưng anh có thể hiểu cho tấm lòng của bậc làm cha mẹ mà buông bỏ quá khứ, tha thứ cho họ và về nhà nhiều hơn được không anh ?

Ánh mắt anh trở nên phức tạp khi nghe tôi nói vậy. Anh trầm mặc nhìn tôi thật lâu không nói gì, sau đó tôi chủ động vươn tay ra ôm cổ anh nũng nịu :

- Em vẫn đang cố gắng yêu anh nhiều hơn mỗi ngày đó, bởi em thương anh vì quá khứ của anh đã chịu nhiều đau khổ. Em thương anh nhiều cực kỳ luôn á, em đang nỗ lực từng ngày để chứng minh điều đó này. Em mong rằng anh cũng yêu thương gia đình mình nữa ^^

Cuối cùng, Taehyung cũng chịu nở một nụ cười hiền, anh đưa tay véo má tôi :

- Vợ anh đã bắt đầu học cách nịnh nọt ở đâu đó ?

- Hong phải nịnh nha, đây là lời nói xuất phát từ tâm của em. Em chỉ muốn anh luôn luôn hạnh phúc thôi. Yêu anh nhiềuuuuuuuuuuuuuuuuuuu

- Được rồi. Thực ra, nghĩ về quá khứ, anh thấy mình cũng sai một phần khi đã quá ngang bướng, giá mà lúc đó anh chịu nói cho họ và giải thích nhiều hơn. Trong quá khứ, ai cũng có lỗi sai cả, từ lâu, anh đã quên đi chuyện đó và tha thứ cho ba mẹ mình rồi. Anh sẽ về thăm nhà nhiều hơn, cảm ơn em nhiều.

Tôi mỉm cười hạnh phúc rồi ôm anh thật chặt.

- Chồng ngoan, yêu anh !

- Cảm ơn em, cảm ơn vì đã xuất hiện trong đời anh khi anh gặp bế tắc, khi anh mất niềm tin với tất cả.

- Em cũng cảm ơn anh vì đã xuất hiện trong đời em, vì đã cứu vớt em ra khỏi địa ngục, vì đã trở thành người đàn ông em yêu nhất, cảm ơn anh vì đã yêu em nhiều đến thế !

_________________

30 tết

Thật không may khi hôm nay Taehyung phải có lịch trực và một ca phẫu thuật đột xuất quan trọng. Giúp việc thì đã về quê từ sớm nên chỉ còn mình tôi loay hoay với mâm cúng giao thừa. Anh đã nói với tôi rằng dù 30 có bận đến mấy anh cũng sẽ sắp xếp về nhà. Sau đó mồng 1 chúng tôi sẽ sang nhà anh chơi.

Sau khi làm mấy việc lặt vặt chuẩn bị trong đêm giao thừa xong thì tôi ngồi trên ghế sofa xem TV. Hôm nay có chương trình đón năm mới vô cùng đặc sắc mà năm nào tôi cũng xem. Bỗng dưng, tôi nhớ tới quá khứ đau buồn năm xưa. Cứ tết đến, mẹ và em tôi sẽ xem còn tôi thì phải làm mọi thứ trong nhà. Mọi người đến chơi ăn mâm cơm thì mẹ tôi bảo tôi ốm không cho tôi lên nhà ăn, chỉ để phần duy nhất cái đùi gà đã lấm tấm vết bẩn.

Nghĩ về quá khứ, tôi vội vàng xua tay và nở một nụ cười, tết năm nay tôi có anh, có tất cả, những chuyện cũ hãy cứ để gió cuốn đi. Tôi sắp có một gia đình với anh, một tổ ấm nhỏ, là nơi để anh trở về, thế nên tôi không được phép nhớ lại chuyện cũ nữa.

Đồng hồ điểm 10 giờ đêm.

Tôi vẫn ngồi trên cái ghế sofa lạnh lẽo, căn nhà này đẹp, rộng, nhưng thật buồn khi chỉ có một mình tôi ở lại đây. Nỗi trống vắng lại dâng lên trong lòng, tôi thở dài liên tục nhìn đồng hồ rồi tự trấn an mình. Anh ấy đang có việc, có thể là đang trong một ca mổ quan trọng nào đó, vậy nên tôi phải thông cảm cho công việc của anh ấy, không được phép ích kỷ. 10 giờ rồi, anh đang bận lắm sao ? Nếu anh không về kịp thì làm sao nhỉ ? Nghĩ gì thì nghĩ, nếu giao thừa năm nay không có anh thì thật trống vắng...

Tôi hít một hơi thật sâu rồi lại bấm điều khiển tiếp tục chuyển kênh.

11 giờ.

Tôi trăn trở đi đi lại lại trong nhà, không hiểu sao tôi có một dự cảm không lành làm sao đó. Tôi lo cho anh, muốn mở điện thoại gọi điện hỏi anh nhưng lại sợ làm phiền anh. Tôi nén tất cả tâm tư của mình vào trong mà nhìn lên bầu trời tối đêm. Sáng nay trước khi rời nhà, anh đã hứa là sẽ về. 11 giờ rồi, sao mà tôi thấp thỏm và lo âu quá... 11 giờ rồi, nếu anh không về vào lúc này thì không kịp mất :(, chúng tôi sẽ không thể xem bắn pháo hoa cùng nhau... Nghĩ vậy, lòng tôi chùng xuống rất nhiều. Tôi chỉ biết chắp tay cầu nguyện anh sẽ mau về nhà. Hy vọng rằng không có chuyện gì xảy ra.

11 giờ 30, lòng tôi thấp thỏm như có hàng vạn con kiến đang bò cào. Đợi mãi điện thoại của tôi cuối cùng điện thoại tôi cũng reo chuông, số gọi đến là anh. Tôi liền lập tức bắt máy.

- Alo, anh à, anh đang...

- Chị có phải là người nhà của anh Kim Taehyung không ạ ?

Một giọng nam vang lên bên tai khiến tôi giật thót mình. Tại sao người đàn ông này lại cầm máy của anh ? Là đồng nghiệp ? Hay có chuyện gì đó đang xảy ra mà tôi không biết ?

- Vâng...ai vậy ạ ?

- Tôi là người đi đường thôi, anh Kim Taehyung vừa gặp tai nạn chảy rất nhiều máu. Mời chị đến đường Insadong.

---
Nếu chỉ cho nhau những lời thề ước hoa mĩ, chi bằng hãy cùng nhau dũng cảm đi về phía trước.

#방탄소년단뷔 #뷔 #김태형 #BTSV #V #KimTaeHyung


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net