Crush.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

"Còn hai bài cuối, Kuanlin lên bảng."

Lai Kuanlin nghe thấy tiếng gọi tên mình, chậm chạp từ cuối lớp đứng lên tiến về phía bục giảng, cầm lấy viên phấn bắt đầu suy nghĩ làm bài trong sự reo hò hú hét của lũ học sinh đang mặc kệ nét mặt ngày càng xấu đi của cô Kim.

Đúng vậy, hai bài cuối là bài khó nhất, Lai Kuanlin được cho là học sinh ưu tú, nhưng liệu có thể xử lí chúng một cách nhanh gọn lẹ hay không, khi mà tám phút nữa trống hết tiết sẽ vang lên.

"Thưa cô, sắp hết giờ rồi, Kuanlin không làm nổi hai bài đâu ạ!" Lee Daehwi giơ cao cánh tay quyết tâm cứu lấy đồng đội.

Một đám người xung quanh nhanh nhẹn tặng cho cậu nhóc vài cú vào lưng và vai, thằng này ngu thế, Kuanlin làm được hay không thì kệ người ta, giờ mày nói vậy khác gì là bảo cô gọi thêm một đứa nữa?

Nhưng các bạn hiểu lầm rái cá rồi, y chỉ muốn cô giao bài kia về nhà, còn Kuanlin chỉ cần làm một bài thôi mà.

Chỉ tiếc, cô Kim không nghe thấy tiếng lòng của rái cá nhỏ.

"Được rồi, vậy ai xung phong làm bài còn lại." Đôi mắt tinh anh của cô quét qua một lượt lớp học, chỉ tiếc đến nơi nào cũng thấy đám học trò cúi gằm mặt xuống bàn, không phải đang ghi chép thì cũng là lẩm bẩm đọc sách hoặc lạch cạch bấm máy tính. Chỉ có một người vẫn giương mắt nhìn trên bảng, nơi có từng hàng chữ và phép tính của Kuanlin được tuôn ra.

"Seonho nào."

Yoo Seonho gắng bình tĩnh nhất có thể, tay cầm lấy phấn run liên hồi, thậm chí cậu còn cảm nhận được hai chân mình nhũn ra và trái tim thì cứ thình thịch mạnh mẽ như đánh trống.

Kuanlin như có phao cứu sinh, nhân lúc cậu đi qua mình liền thầm thì hỏi. "Tính cái gì nữa?"

"Sin D để tính góc C2." Seonho đáp lại, đứng về phía bên kia của bảng lớn, bắt đầu vẽ hình.

Trời ạ, đây là lần đầu tiên trên bục giảng chỉ có hai người cùng làm bài đó.

Ngày ấy, Yoo Seonho lần đầu cảm nhận được cái gì gọi là tim đập chân run tay bủn rủn trước crush.

02.

"2 2 3 4 5 6.."

"Lớp trưởng Yoo, có thể đứng ra giữa được không? Sao cứ đứng ở đầu mãi thế. Hô thì phải đứng giữa để cả lớp còn nghe chứ."

Seonho mặt không đổi, chân không di, hô hết bài thể dục mới hướng đến chỗ Kim Samuel một câu tao thích đứng đây, rồi nhanh chóng chuyển sang động tác tiếp theo. Hừ, giọng tôi to thế này, mới không sợ mấy người đứng cuối không nghe rõ nhịp đâu.

Tại sao cứ phải đứng ở vị trí này ư? Thứ nhất là vì râm mát, giúp làn da trắng như trứng gà bóc này thoát khỏi sự truy đuổi của ánh nắng đáng sợ. Thứ hai, cũng là quan trọng hơn, nơi này có thể nhìn trực diện Lai Kuanlin.

Seonho không phải dạng người thích vận động, và với cái tính cách phổ biến này khi ghép vào người cậu ta, người khác cũng chỉ chẹp miệng bảo phải rồi, ốm yếu gầy còm thế kia hơn hết vẫn là đừng vận động, nhỡ đâu chạy ra ngoài kia bị đẩy cho cái ngã lăn ra đất, về nhà ông bà Yoo lại than vãn thương xót cả tháng trời.

Thế nhưng, Seonho vẫn thích học thể dục lắm. Lí do cậu ưa thích môn này cũng đơn giản thôi. Mỗi lần học, là một lần được nhìn crush đá bóng mà. Rất ngầu.

Kuanlin có thói quen mỗi lần đá bóng sẽ xắn quần cao đến đầu gối, để lộ ra cẳng chân rám nắng dài ngoằng. Kì thực dài ngoằng chính là nói quá, nhưng hắn thật sự cao, tin chắc hai ba năm nữa sẽ nhanh đến m8 thôi. Đây cũng là đặc điểm mà Seonho có thể nhận dạng được hắn mỗi khi ngồi xổm cạnh sân bóng bị che khuất tầm nhìn trên cao.

Ở lớp chỉ có một Lee Daehwi lấy việc học làm trọng và một Yoo Seonho lười vận động là không đá bóng. Vậy nên hai chàng từ lâu nay đã được coi là bảo bảo của các mẹ trẻ mẹ già trong lớp, cái sự bà tám của bọn họ nảy sinh bất cứ chỗ nào và chẳng bao giờ thiếu mặt Daehwi với Seonho cả.

Daehwi thì luôn có hứng thú và hòa nhịp được với bọn họ. Còn Seonho lại không. Như giờ phút này, mặc dù đôi lúc cậu cũng chêm xen một hai ý kiến nhưng hầu như là không bàn luận, còn đôi mắt chỉ hướng về cậu chàng áo sơ mi trắng đang tranh bóng của lớp phó Kang.

"Yah lớp trưởng! Cứ nhìn đi đâu thế!" Somi vỗ vai cậu một cái bụp, lại khẽ liếc đến quả bóng lăn tròn trên sân cỏ bật cười. "Seonho cứ theo dõi chăm chú thế, chắc thích chơi bóng nhỉ? Sao không xin chúng nó cho chơi cùng? Hay là không ai cho chơi? Á à láo thế à, bé cưng yên tâm để chị xử chúng nó."

Seonho giật mình kéo lại cô nàng hung hăng chuẩn bị lớn tiếng hét lũ con trai còn mải mê đá bóng, lắc nhẹ đầu. "Không phải. Tao không biết chơi. Chỉ muốn xem chúng nó thôi."

Thật ra, là chỉ muốn nhìn những đường bóng đẹp của Lai Kuanlin thôi.

03.

Yoo Seonho cho dù có gầy, nhưng ai cũng biết cậu ăn rất nhiều. Đến mức Park Jihoon phải ghen tị và chỉ vào cặp má phúng phính của mình, hậm hực than rằng, ăn giống nhau mà sao đứa gầy gò đứa mập mạp?

Jihoon hôm nay có hai bịch kẹo dẻo được Daniel cho. Trong đó một bịch đã lót dạ giờ ra chơi sau tiết hai. Đến giờ Toán, tức tiết bốn vẫn còn một bịch nguyên vẹn. Nhưng mà đây không phải hãng Jihoon thích, Daniel cũng biết, bởi sáng nay vội quá nên mua tạm cho y thôi, thế nên Jihoon ngỏ ý muốn tặng cho người khác. Seonho vừa nhìn thấy, còn đang định xin thì thầy giáo gọi lên bảng trả bài. Đến lúc trở về chỗ ngồi thì hay tin Kuanlin đã lấy nó.

Seonho nhăn nhó mặt mày quay xuống nhìn Kuanlin cuối lớp, mấp máy môi. "Cho tao đi?"

Tức thời, gói kẹo vù một cái bay lên, đủ nhanh để thầy Yoon đang xem giáo án không nhìn thấy được.

Tối ấy, ngồi vào bàn học rồi Seonho mới chợt nhớ đến kẹo dẻo thân thương. Bóc vỏ rồi bỏ một cái vào miệng, còn chưa kịp nhai đã cảm nhận được đau nhức từ hàm răng trái - nơi vừa tiếp xúc với cái kẹo.

Yoo Seonho âm thầm văng tục.

Mẹ nó, như thế này có được gọi là ngọt đến sâu răng không?

Ừ thì, kẹo qua tay crush rồi quả nhiên là ngọt hơn bình thường.

04.

Hôm nay lại học thể dục, Lai Kuanlin lại đá bóng, và điều quan trọng hơn là lớp hết nước còn trời thì nóng bức vô cùng.

Buồn nhỉ.

Trùng hợp là, Seonho hôm nào cũng có một chai nước từ nhà mang đi. Và các bạn cả trai lẫn gái hiện đang tận dụng mối quan hệ lẫn tiền tệ để có một ngụm nước, chẳng khác gì dân tị nạn thiếu nước sạch.

"Seonho, có nước không?"

Kết quả là gì? Đương nhiên lớp trưởng Yoo sẵn sàng ném chai nước còn hơn phân nửa cho crush rồi. Tiếc thay, Kuanlin không bắt được chai nước, thậm chí còn ngồi thụp xuống ôm lấy bên mắt mà chai nước (xém?) trượt qua. Còn điều gì hạnh phúc hơn là có nước từ trên trời rơi xuống, Samuel, Daniel, Dahyun và hai bạn học khác điên cuồng rót nước vào miệng. Và hẳn là, một cái chai 500ml còn tầm 470ml sẽ không đủ cho cả sáu đứa mồ hôi nhễ nhại. Việc đó nói lên rằng, khi chai nước được đem đến cho Kuanlin đóng kịch để được nhận sự cảm thương hối lỗi của lớp trưởng thì đã chẳng còn giọt nào.

Yoo Seonho tức đến nổ đom đóm mắt. Yah cái lũ kia!!!

Một lần khác, Kuanlin đá bóng xong liền đem hai bình nước rỗng đi đổi bình mới. Và trong thời gian đó, Park Jihoon cùng Park Woojin đã uống cmn hết chai nước của Yoo Seonho rồi.

Kuanlin về lớp với hai bình nước mới tinh đầy ắp. Lúc này, hai đứa họ Park lại tranh thủ đi bù lại chỗ nước đã mất, mấy giọt nước bằng đầu ngón tay của lớp trưởng sao mà đủ cơ chứ. Kuanlin lau mồ hôi trên trán, ngồi vào chỗ mình rồi lại hướng đến Seonho trên bàn đầu hỏi to.

"Seonho, có nước không?"

Seonho chỉ vào hai bình nước hắn và Samuel mới mang về, ý nói lớp có nước mà.

"Lười lên." Thực ra đây không phải lí do. Chỉ đơn thuần là hắn muốn uống nước của họ Yoo thôi.

Seonho nhìn vỏ chai rỗng trong ngăn bàn, mặt mũi đen xì.

"Nhưng tao hết nước rồi."

Ôi, cái này còn buồn hơn lần trước nè.

05.

Cô giáo chủ nhiệm bỗng đổi chỗ của Kuanlin lên bàn thứ hai, ngay sau Seonho, dù vẫn khác tổ. Seonho ngồi bên phải bàn đầu của tổ hai, Kuanlin lúc được cô chuyển lên nhận ngồi bên phải của tổ ba.

Nói lớp trưởng Yoo không thất vọng là nói dối. Nếu như Kuanlin ngồi bên trái, khoảng cách của bọn họ sẽ rất gần. Thật đấy.

Sáng hôm sau đến lớp, Seonho lại nhìn thấy Kuanlin ngồi bên trái, không khỏi tò mò. "Tưởng mày ngồi bên kia?"

Kuanlin vẫn tiếp tục soạn văn, không chịu ngẩng đầu, nhưng miệng lại đáp. "Ngồi bên này nhìn rõ bảng hơn."

Cũng gần cậu hơn nữa.

06.

Seonho bị ốm. Cái mũi khụt khịt đến khó thở và phải trùm chăn ở một mình trong kí túc xá thật không dễ chịu gì.

Hừ hừ cầm chiếc điện thoại lên nhắn cho Daehwi một cái tin dặn cậu ta lúc tan học nhớ qua căng tin mua một bát cháo mang về. Chẳng nhớ còn thuốc dự phòng hay không, lại gửi thêm cái tin bảo mua thêm vỉ thuốc cảm cúm và mấy cái kẹo ngậm ho. Bị ốm phiền phức thật đấy.

Chẳng biết đến khi Seonho ngủ được mấy giấc thì nghe tiếng mở cửa và tiếng bước chân vào phòng. Một bàn tay mát lạnh áp lên trán cậu. Sau đó, cậu nghe được tiếng thở dài.

Khẽ hé mở mi mắt nặng trĩu, Seonho cảm thấy cổ họng mình khô rát hơn bao giờ hết. "Sao mày ở đây?"

Lai Kuanlin nghe giọng khản đặc của cậu không khỏi xót xa. Đứng dậy rót một cốc nước, lấy cái ống hút của một hộp sữa vừa mua cắm vào, đưa đến miệng Seonho.

"Uống đi."

Seonho hài lòng, thầm tán thưởng cũng thông minh đấy, biết cắm uống hút vào cơ à. Cổ họng có nước quả nhiên đã dễ chịu hơn một chút.

Cả hai người đều im lặng. Kuanlin lấy cháo ra, lại ân cần lấy thìa xúc thổi phù phù mới bón cho cậu. Dù Seonho không thích điều này lắm, nhưng quả thực cậu chẳng còn sức mà cầm bát đâu.

"Daehwi chỉ bảo tao mua cháo thịt bằm. Tao cũng biết mày không thích ăn cháo ngải. Nhưng đang ốm, ăn cháo ngải sẽ tốt hơn." Thấy người kia nhíu mày khi vừa ăn thìa đầu tiên, Kuanlin nhanh chóng lên tiếng giải thích.

Seonho gật gù. Được rồi, cậu sẽ cố nuốt cái món khó ăn này vậy, dù sao cũng được hẳn Kuanlin bón kia mà.

Nhưng.. sao hắn biết cậu không thích cháo lá ngải nhỉ?

07.

Ngày 08/03 Quốc tế Phụ nữ.

Lớp của Seonho tổ chức sự kiện nho nhỏ. Đó là các bạn nam sẽ tặng hoa cho bạn nữ mà mình bốc thăm trúng tên. Tuy vậy, ở lớp cậu nam nhiều hơn nữ sáu người, tức là có sáu kẻ thoát khỏi phi vụ này.

Trong đó có Kuanlin và Seonho đều tránh được.

Lai Kuanlin được khá nhiều người hâm mộ, nên việc ai được hắn tặng hoa sẽ gây ra kha khá sóng gió, vì thế hắn cáo rút lui. Còn với Seonho, hắn rất tò mò nha.

"Vì sao ấy hả?" Nghe câu hỏi của hắn, Seonho có chút buồn cười, trả lời một cách qua loa. "Tao không thích. Thế thôi."

Bởi vì có tặng, tôi cũng chỉ muốn tặng cho cậu.

09.

Lai Kuanlin chuyển trường. Bố mẹ hắn ly hôn. Và hắn đi cùng bố. Để đến một thành phố khác.

Khi nghe tin này, Seonho đã thực sự hụt hẫng. Thậm chí còn rơi nước mắt. Chỉ là cậu cảm thấy, thời gian cùng chung với Kuanlin thực sự quá ít, còn chưa đủ để cậu thực sự thích hắn, chưa đủ để hình ảnh của hắn khắc ghi trong tâm trí cậu. Cả hai cũng không thân thiết đến mức trao nhau những cái bá vai bá cổ, để cậu có cơ hội cảm nhận áo sơ mi trắng đó có mùi gì. Nhưng không có cách nào cả, cậu là không đủ quan trọng để níu giữ lại hắn. Tiếc thật đấy.

Đến ngày tạm biệt, Seonho đã có cơ hội ôm hắn một lần. Bảo hắn giữ sức khỏe và học tập tốt xong, cậu mới nở nụ cười.

"Lai Kuanlin, có duyên sau này sẽ gặp lại."

Nụ cười khiến Lai Kuanlin hai năm cao trung sau đó cũng không quên nổi.

10.

Yoo Seonho cầm giấy báo trúng tuyển trong tay, sự hạnh phúc như dâng cao theo phút giây.

Vậy là, cậu đã trở thành một sinh viên của Đại học Luật, và có vẻ như ước mơ của cậu từ thuở bé đã thực hiện được một nửa rồi.

Chỉ là không biết, anh chàng mỗi lần đá bóng đều xắn cao quần thích mặc sơ mi trắng có còn tồn tại trong tâm trí Yoo Seonho không nhỉ?

Kuanlin cố lắm cũng chẳng thể quên được cậu lớp trưởng năm lớp 10 một ngày năm bữa mà vẫn gầy của mình. Cứ mãi nhớ những khi cả hai cùng trao đổi nhau về một bài toán khó, cứ mãi nhớ những khi cậu ta khó chịu nhíu mày rồi cục súc với hắn, mãi nhớ cả khi cậu dịu dàng, trong suốt như làn nước mùa thu.

Lai Kuanlin biết Seonho sẽ học luật. Và hắn đã chọn một ngôi trường ngay cạnh đó, Đại học Thể dục thể thao, cũng là để tiếp tục niềm đam mê bóng đá của mình.

Ở gần nhau, nhỡ đâu có thể gặp lại. À, nếu như có duyên.

Và Kuanlin đã thầm than rằng thật may mắn, hai bọn họ quả là còn duyên.

"Seonho!"

Nghe thấy tiếng gọi tên mình, Seonho dừng lại hành động chọn bánh, theo quán tính quay ra đằng sau. Và cậu đã nhìn thấy hình bóng quen thuộc thời cao trung cứ ngắm nhìn mãi.

Lai Kuanlin sải bước đến gần cậu. Nụ cười tỏa nắng tựa ánh ban mai.

"Chúng mình lại gặp nhau lần nữa."

Lần gặp mở đầu cho nhiều điều mới mẻ. Ngày ấy, Seonho chưa kịp nói rằng cậu crush Kuanlin, còn lần gặp này Seonho có nói hay không thì không rõ, nhưng Lai Kuanlin thì chắc chắn là có.

--the end--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net