Ch17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Aomine vai đeo balô, chân tùy tiện đá tung cánh cửa nhà thi đấu ra, thiếu chút nữa thì đã bị hình ảnh dịu dàng phía trước làm cho mờ mắt.

Kuroko đang ngồi đó chăm chú xem xét thời khóa biểu, đôi môi hồng phấn khẽ mím, đầu hơi cúi xuống, vài sợi tóc cũng theo đó mà nghiêng nghiêng mơn trớn làn mi mắt dài mượt.

Trong nháy mắt ấy, hình ảnh kia đi vào lòng người, khiến người ta có xúc động muốn chạm vào cậu.

Nếu chỉ đến đó, thìđây quả là một bức tranh tuyệt mỹ. Sườn mặt tỉ mỉ khéo léo của Tetsu vừa thanh tú lại lộ điểm đáng yêu, khiến người ta ý đẹp cảnh vui.

Nhưng hết lần này đến lần khác, bức tranh đẹp lúc nào cũng sẽ xuất hiện một tên khốn nào đó phá hư.

Cái tên tứ chi dài ngoằng đầu tóc tím lịm kia sao lại ngồi dựa sát vào Tetsu thế hả... Khốn khiếp, tên khốn đó muốn làm gì? Mau bỏ móng vuốt của cậu ra khỏi người Tetsu ngay!

Còn nữa, mồm cậu dí sát vào lỗ tai người ta như vậy làm gì?

"Murasakibara ! Ra đây ngay!" Aomine sắc mặt âm trầm, thanh âm lạnh băng.

Vừa nói đồng thời cũng ném quả bóng rổ trên tay chính xác hướng đến chỗ Murasakibara, chỉ là Murasakibara cũng không phải chỉ ngồi một mình.

Hắn nếu không bắt được quả bóng, như vậy người bị liên lụy sẽ là Kurochin!

Cho nên ___ hắn phải bắt được! Hơn nữa còn phải bắt thật đẹp mắt!

Tên Aomine này cũng cặn bã quá đấy, không thấy Kurochin đang nghiên cứu thời khóa biểu ở đây sao? Thật vất vả mới thuyết phục được Kurochin cùng mình trốn tiết...

Murasakibara chỉ cảm thấy mi mắt nhảy nhảy, rốt cuộc cũng phải buông lỏng người bên cạnh ra.

"Để làm gì?" Lười biếng đứng dậy, còn lười biếng ngáp dài thêm một tiếng, Murasakibara trong lòng còn nghĩ muốn trở về nhấm nháp cái vành tai nhỏ nhắn xinh đẹp kia.

Dai dai, mềm mềm, nếu có thể cắn một cái...

Ưm... Kurochin quả nhiên là vẫn vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn không phát hiện ra.

Bị chiếm tiện nghi mà cũng không biết sao, hôm nay đúng là mình chiếm được hoàn hảo rồi, nhưng nếu là người khác... cũng khó mà làm được.

Murasakibara gãi gãi đầu, biếng nhác quay đầu lại nhìn Aomine vẻ mặt lạnh lùng đứng đó.

Lại nữa rồi, cùng người quen bày cái khuôn mặt thối đó ra làm gì, tình tình của cậu cả đội còn có ai chưa biết sao!

"Buổi sáng tốt lành, Aomine-kun." Kuroko nghe được thanh âm quen thuộc thì cùng hắn chào hỏi, nhưng cũng không ngẩng đầu.

"Buổi sáng tốt lành, Tetsu." Tầm mắt Aomine đảo qua chỗ cậu, sắc mặt khẽ dịu đi một chút.

Nhưng là lại lập tức quét đến chỗ tên chướng mắt kia, hừ lạnh thấp giọng nói, "Đi ra chơi cùng tôi một ván."

Murasakibara ném cho hắn vẻ mặt chịu thua, bất đắc dĩ nhún vai nói, "Minechin, cậu tối qua gặp chuyện gì bất mãn hả?"

Khuôn mặt Aomine nháy mắt trở nên vặn vẹo, "..."

Tên ngốc này, không biết giữ mồm giữ miệng như vậy!

Trước mặt Tetsu mà dám tùy tiện nói như vậy?

Murasakibara khốn khiếp! Xem tôi trừng trị cậu thế nào!

"Mau ra đây!" Aomine không muốn tiếp tục nhiều lời với hắn, lớn tiếng trầm giọng quát lên.

Murasakibara thở dài, bước từng bước nhỏ đến gần, đến bên cạnh Aomine, "Cái gì mà một ván a, tôi vừa mới chạy xong một vòng, vẫn đang mệt."

"Vừa đúng lúc, tôi cũng vừa mới chạy xong." Hơn nữa còn nhiều hơn cậu, cậu có tư cách gì mà từ chối lời thách đấu của tôi?

Murasakibara đỡ trán, rốt cuộc vẫn bị Aomine tha đi giáo dục "nhân cách".

Được rồi, được rồi, hắn đúng là vừa mới ăn được chút đậu hũ non mềm nhất, nhưng là... này Minechin, cậu cũng đúng là đang bắt nạt tôi đi?

Akashi cũng đã làm không ít rồi, sao cậu không đi tìm cậu ấy mà đơn đấu?

Khi hai người đi rồi, một chàng trai với mái tóc vàng óng xuất hiện bên người Kuroko, hắn cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay người kia, không phải chỉ là thời khóa biểu thôi sao?

Có cái gì mà nghiên cứu chứ?

"Buổi sáng tốt lành, Kuroko đồng học!" Khóe miệng Kise giương lên thành một nụ cười sáng lạn, nhưng kết quả người kia hoàn toàn không ngẩng đầu nhìn hắn, nụ cười kia trực tiếp hóa đá trên môi.

Cậu cũng quá không nể mặt tớ rồi.

Kise Ryouta ủy khuất bĩu môi, bắt đầu làm biểu hiện muốn khóc, như vậy thì mới thể hiện rõ được hắn coi trọng Kuroko thế nào.

"Kurokocchi, cậu không để ý đến tớ!"

"A? Thật xin lỗi, buổi sáng tốt lành Kise-kun." Phản ứng của Kuroko đúng là có chút chậm trễ, nhưng là cậu rất là lễ phép bổ sung.

Kise lau đi khuôn mặt nước mắt chảy không ngừng, tội nghiệp hỏi, "Cậu rốt cuộc đang xem cái gì? Thời khóa biểu hôm nay có vấn đề gì sao?"

Kuroko lắc lắc đầu, "Không có vấn đề gì, Murasakibara nói buổi sáng muốn ở lại trong sân tập luyện."

Mà ba tiết trong buổi sáng là ____ Tiếng Anh, Gia chính, Quốc ngữ (gia chính như kiểu là công nghệ ý, học về việc nội trợ các loại)

Trừ tiết gia chính ra thì Kuroko cũng không muốn bỏ tiết nào, nhưng Murasakibara-kun chân thành mời cậu như vậy, nếu trực tiếp từ chối thì...

Đột nhiên cảm thấy có chút phiền não.

Kise mở to hai mắt nhìn, che lại thời khóa biểu trong tay cậu, hỏi ra vấn đề đã đè nặng trong lòng hắn đã lâu, "Đúng rồi, có chuyện mãi tớ vẫn chưa hiểu được a, vì sao tớ chuyển đến lâu như vậy rồi mà vẫn chưa bao giờ thấy mấy người trong đội chúng ta đến lớp? Bọn họ đến bây giờ vẫn không chịu đi điểm danh như vậy, mà không bị thầy chủ nhiệm nói gì sao?"

"Chuyện này..." Kuroko khẽ ngừng lại, sắp xếp lời nói một chút.

"Chuyện này?" Kise lặp lại.

Kise thật sự không biết phía sau hắn còn có người ngồi, hơn nữa lại còn là người lùn hơn hắn rất nhiều, trong lớp này thế nhưng cũng không xếp chỗ ngồi theo chiều cao... Được rồi, Kuroko nếu vì cảm giác tồn tại quá yếu, không phát hiện được thì cũng có thể hiểu được (khụ).

Nhưng là Murasakibara Atsushi, Midorima Shintaro cùng Momoi Satsuki thì sao?

Cảm giác tồn tại không hề yếu, hơn nữa bạn học Midorima còn là cán bộ lớp trong truyền thuyết nha... Momoi Satsuki trừ làm quản lý cho đội bóng rổ, còn kiêm nghiệm chức bí thư đoàn.

Ngày ngày trốn học, còn có thể làm cán bộ?

Trường Teiko này, tình trạng đi cửa sau đúng là quá nghiêm trọng rồi.

Trên thực tế thì Kise đoán cũng không hoàn toàn sai, đúng thật là có liên quan đến đi cửa sau.

Aomine là quang minh chính đại trốn tiết, mỗi lần giáo viên điểm danh cũng đều là hắn vắng mặt, nhưng là Momoi Satsuki, lại là một chuyện trốn tiết đầy kỹ thuật.

Các thành viên chính thức của đội bóng rổ vốn dĩ đã được nhận nhiều đặc quyền, đặc biệt là sau vô địch toàn quốc xong, đặc quyền càng trở nên nhiều hơn nữa.

Aomine chỉ cần đảm bảo không làm gì quá đáng, bớt đi vài lần khiến giáo viên chủ nhiệm bứt đứt tóc giả... Sẽ được thoải mái mà trốn học.

Mà thành tích học tập của Midorima từ trước đến nay vô cùng xuất sắc, lúc nào cũng là học trò cưng của các thầy cô, mà giờ cực cưng ấy muốn hoàn thiện hoàn mỹ cả học tập lẫn thể thao vận động, các thầy cô tự nhiên sẽ khôn gây trở ngại.

Nhất là Midorima thoạt nhìn vừa nhã nhặn lại vừa bác học, nhất định là phải cố gắng rất nhiều mới được vào đội chính tuyển, làm sao các thầy cô có thể nhẫn tâm tạo thêm áp lực cho trò cưng?

Midorima mừng thầm các thầy cô hiểu nhầm, tuy không đúng sự thật, nhưng cũng tiết kiệm được một phen võ mồm cho hắn.

Vậy nên tình trạng cửa sau nghiêm trọng nhất chính là quản lý Momoi Satsuki, bởi vì bạn ấy thực ra có quan hệ với giáo viên chủ nhiệm, thân phận là ____

"Chú, sáng nay cháu phải đi thống kê tư liệu cho đội bóng rổ, hì hì, tiết sau cháu sẽ mượn vở chép lại đầy đủ!"

Giáo viên chủ nhiệm lớp B đầu cũng không thèm ngẩng nghe Momoi nói chuyện, tiếp tục chấm bài tập nói, "Satsuki, lý do này đã dùng quá nhiều lần rồi."

Momoi đảo đôi mắt trong veo, "Vậy phiền chú nghĩ cho cháu một cái lý do gì hay hơn đi, nhờ chú nhé! Hi hi hi... Cháu còn có việc!"

"Con bé này... Chương trình học năm hai rất quan trọng, đừng tưởng muốn lấy cớ là được." Mắt thấy thân ảnh màu hồng biến mất trước cửa phòng làm việc, hắn nhẹ giọng thở dài.

Cháu gái nhà hắn học cũng không quá giỏi, chuyện nghiêm khắc quản thúc đúng là rất hợp lý.

Nhưng mà Satsuki lại là một đứa bé chăm chỉ hiếu học, tuy ngày nào cũng chạy ngược chạy xuôi lo chuyện cho đội bóng rổ, nhưng hắn thân làm chú của Momoi thì biết, con bé này mỗi đêm đều trở về điên cuồng học bù lại chương trình học ban ngày đã bỏ lỡ, tuyệt đối sẽ không bị tụt dốc học hành.

Cũng không phải chưa từng khuyên bảo hay ngăn cản qua, nhưng là... Cô cực kỳ kiên quyết, một khi đã quyết định thì không bao giờ chịu từ bỏ.

Khả năng biểu đạt ngôn ngữ của Kuroko hữu hạn, khả năng tiếp thu của Kise cũng hữu hạn.

Chon nên cuối cùng, Kise vẫn không hiểu được vì sao đội chính tuyển cùng quản lý lại trâu bò như vậy, nghĩ muốn học thì học, muốn nghỉ liền nghỉ luôn.

Cũng không phải lý do gì khác, đơn giản là hắn cũng không muốn cả ngày ườn ra trong phòng học...

Một thanh niên đang thanh xuân phơi phới, ai lại muốn nghẹn trong phòng học cả ngày bất động ởđó? Ngáp ngủ mà nghe giáo viên tụng kinh?

Để tăng cường sức sống, để rơi mồ hôi, chơi bóng rổ tuyệt đối sẽ ý nghĩa hơn ngồi nghe giảng nhiều!

Kise nắm chặt tay, chuẩn bị toàn lực phấn đấu, quyết định trong năm nay phải theo sát được thực lực của nhóm chính tuyển...

"Chúng ta nhanh lên khởi động một chút đi!" Hắn vô cùng tự nhiên lôi kéo cậu đứng dậy.

"A? Không... Chờ một chút..."

"Chờ cái gì a?"

Kise vẫn dùng sức kéo, sống chết không chịu buông ra, một câu trúng hồng tâm nói, "Cậu cho dù đi học cũng có ai biết đâu cơ chứ!"

Kuroko, "...."

Tuy sự thật đúng là vậy, nhưng vẫn thật khiến người ta tức giận.

Ánh mắt Kuroko dừng lại trên khuôn mặt tươi cười sáng lạn của chàng trai kia, đôi môi cong cong, nụ cười tỏa nắng, vô cùng rạng rỡ, vô cùng đẹp.

Nụ cười ấy sáng chói đến mức dường như có thể khiến người ta chói mắt, nhưng là vẫn không cách nào mà rời ánh nhìn đi được, cảm giác chỉ được nhìn thêm một chút nữa là tốt rồi.

Tốc độ chạy của hai người cũng không nhanh, chàng trai tóc vàng cao hơn nhịp nhàng mà dắt theo thiếu niên tóc xanh, bàn tay nắm chặt.

Kuroko vài lần muốn nói lại thôi, cậu cảm thấy tình huống hiện tại thì làm gì cũng sẽ đều đả kích Kise-kun mất.

Ký ức hai hàng nước mắt chảy dài của hắn vẫn còn mới mẻ trong đầu cậu.

Vậy...Cứ dứt khoát... Là như vậy đi...

Kuroko Tetsuya thả lỏng bàn tay cứng ngắc, học Kise nắm lại lấy tay hắn, chạy theo Kise vẫn luôn mồm không ngừng nghỉ hôm qua Aomine đã làm gì với hắn, kể ra đủ các loại "tội trạng".

"Kurokocchi, cậu không biết Aominecchi có bao nhiêu quá đáng đâu!! Hắn còn dẫm lên cặp sách của tớ, đã thế còn dẫm đến là tự nhiên, bắt nạt người mới oa oa! Ngay cả quản lý cũng có chung ý tưởng đen tối với hắn! Sao nhà tớ lại nằm cùng một hướng với nhà hắn chứ, thật đáng ghét oa oa oa, sáng nay ở cửa nhà lại gặp phải hắn, nghiệt duyên a! Tớ nhất định phải đánh bại hắn... Blablabla..."

"Kise-kun, cẩn thận phía trước!"

"Oa oa ___ cái mũi của tớ ___ " Kise bịch bịch một cái đâm vào cột bóng rổ.

Hai hàng lệ lại chảy dài trên má, cái mũi sưng to, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.

Kise ôm lấy đùi Kuroko khóc lớn, "Oa Oa Oa... Đừng vứt bỏ tớ!"

Kuroko, "...."

Đây là cái tình huống gì vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net