Ch27 (H nhẹ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mở miệng ra, tôi sẽ nói cho cậu biết."

Giọng nói Akashi trầm thấp lại đặc biệt từ tính, nói lời ám muội như vậy mà cũng không hề cảm thấy khác thường, ngược lại lại ngoài ý muốn mà thêm phần gợi cảm.

Đúng vậy, chính là gợi cảm.

Chính là loại gợi cảm đầy mê hoặc.

Akashi Sejiurou chiều cao bình thường, tại nơi ai ai cũng vóc dáng cao to như trong đội bóng rổ này thì có vẻ không hề nổi bật.

Thân thể cũng không thể gọi là cường tráng, nhiều nhất chỉ được xưng là mạnh khỏe mà thôi.

Không có dáng người to lớn, cũng không có chiều cao nổi bật, một người như vậy lại có thể khiến cho tất cả các thành viên trong đội đều tin phục, sợ hãi, lúc nào cũng nghe theo lời hắn...

Không ai sẽ phản đối quyết định của Akashi, cho dù là Aomine Daiki tính cách cuồng ngạo bất kham cũng không ngoại lệ.

Bất kể là khả năng của Akashi, hay là sức mạnh của Akashi... Chưa từng có người nào sẽ nghi ngờ.

Ngày xưa đội bóng rổ Teiko tựa như năm bè bảy mảng lại nhờ Akashi mà có được thành tích huy hoàng như bây giờ, có thể giành được ngôi quán quân quốc gia.

Akashi Seijurou - chính là một người như thế!

Trong nhà tắm ngập hơi nước, cũng không biết người tắm xong lúc trước là ai, lại quên đóng cửa phòng xông hơi.

Từng lượng hơi nước lớn từ trong khe cửa bay ra, lặng lẽ phủ mờ lên không khí buồng tắm thứ hai nơi hai bóng người đang dán sát lấy nhau.

Thiếu niên tóc xanh hai má hơi phiếm hồng, hai cánh môi khẽ sưng lên, thân thể bị đặt trên vách tường lạnh lẽo, hai tay bị khóa chặt trên đỉnh đầu không thể nhúc nhích, trước ngực lại có một thân thể nóng bỏng kề sát.

Cảm giác lửa băng tách biệt này, thật khiến cậu không biết phải làm sao.

Mà khi Akashi nói ra câu nói kia, nơi trái tim mê mang của cậu như hé ra một cánh cổng nho nhỏ, khiến cậu không thể không tự hỏi, nhưng lại vẫn theo bản năng mà ngoan ngoãn làm theo.

Giống như từ khi biết Akashi đến giờ, bất kể hắn nói gì cũng đều làm theo... Trong tiềm thức của cậu, cậu biết người này sẽ không thương tổn mình, hơn nữa tất cả những chuyện yêu cầu đều là vì muốn tốt cho cậu.

Chỉ có điều Kuroko không biết, bóng rổ cùng tình yêu lại là hai chuyện hoàn toàn bất đồng.

Hai cánh môi đang mím chặt cũng dần dần thả lỏng, khe khẽ hé ra, để lộ ra cái lưỡi nhỏ nhắn lúc ẩn lúc hiện.

"Thực ngoan."Akashi thấp giọng khen ngợi một câu.

Đôi mắt Kuroko mở thật lớn, cậu không hiểu vì sao chỉ há miệng cũng được khen, mà những khi cậu muốn lại chẳng bao giờđược.

Lấy đôi môi mình áp lên cánh môi kia, động tác Akashi vừa nhanh vừa chuẩn lại vô cùng mạnh mẽ!

Môi lưỡi vừa giao hòa, thật giống như một hồi bão tố đột ngột đánh úp lại, hắn điên cuồng cùng mê muội mà càn quét qua từng nơi sâu kín nhất trong khoang miệng nhỏ nhắn kia, từng giọt nước bọt vì nụ hôn kịch liệt mà chảy ra ngoài cũng bị Akashi bá đạo mà đoạt lấy.

Mạnh mẽ cướp đi không khí trong miệng cậu, từng chút từng chút một bị hắn rút ra, khiến cậu không thể không đáp lại, không thể không dùng đầu lưỡi mà phản kháng lại hành vi cướp đoạt kia của Akashi.

Nếu không, cậu thật sự sẽ nghẹn chết!

Giây phút này, Kuroko chính là khát cầu không khí như vậy, dù chỉ là một hơi nhỏ cũng khát cầu vô cùng.

Ánh mắt càng ngày càng mê ly, mơ hồ, cơ thể cứng ngắc cũng mềm xuống, cơ hồ muốn biến thành một bãi nước, phải hoàn toàn dựa vào vách tường mới có thể miễn cưỡng mà không ngã xuống.

Giây phút này, không khí xung quanh cậu còn yếu hơn cả cảm giác tồn tại của cậu!

Làm sao bây giờ?

Tiếp tục như vậy thật sự sẽ hôn mê....

Còn có thể làm sao nữa?

Chỉ có thể dùng chính đầu lưỡi của mình mà cùng đối phương liều mạng!

Đơn phương đoạt lấy cuối cùng lại chuyển biếng thành một nụ hôn cuồng nhiệt, đầy áp lực nhưng cũng là có đáp lại.

Kuroko không thể không dùng đầu lưỡi mà tiến vào khoang miệng của Akashi, thu hồi lại một chút nước bọt bị tước đoạt cũng muốn dành về một chút không khí vốn thuộc về mình.

Thế này cũng xem như... Phản kháng lại Akashi đi?

Nhưng là dưới tình huống như vậy, còn có thể làm sao bây giờ?

Tâm trí cậu mơ hồ vô cùng, có lẽ cũng không hề biết hành động như vậy sẽ mang đến hậu quả gì.

Mà thiếu niên tóc đỏ tựa như lại vô cùng hài lòng với hành động của cậu, gợi cảm mười phần mà hừ một tiếng, bắt lấy đầu lưỡi của Kuroko đang chạy loạn trong khoang miệng hắn, thoải mái mà đoạt lấy vật nhỏ ngây ngây ngô ngô này.

Chẳng qua cậu rõ ràng là kỹ thuật không tốt, càng muốn giành thì lại càng mê man.

Ngay khi cậu vô lực bắt đầu ở trên vách tường trượt xuống, Akashi rốt cuộc cũng nổi lòng từ bi mà buông tha cho cậu.

Nụ cười nhẹ cũng không kìm được mà theo khóe miệng tràn ra.

"Ha ha, thật đáng yêu."Ngốc nghếch này, đã thả cửa cho cậu chiếm tiện nghi như thế, vậy mà cái gì cũng không làm được, thiếu chút nữa còn đem chính mình xỉu luôn.

Thế nên mới nói cậu có cái gì tốt chứ?

Ngay cả đáng yêu cũng không đủ để hình dung Kuroko Tetsuya.

"Đừng..."Kuroko cảm giác trước mắt biến thành một màu đen, ngay cả ngọn đèn hôn ám nơi nhà tắm cũng trở nên vô cùng chói mắt.

Cậu bị thiếu dưỡng khí trầm trọng, đôi mắt khép dần lại như muốn ngất đi.

Từng hơi từng hơi tham lam hít vào không khí xung quanh, cơ thể vô lực mà ngã về phía trước lại rơi vào vòng tay Akashi, hai tay rốt cuộc cũng được tự do, chỉ có thể vô lực mà khoát lên vai hắn.

Xích quả* tương đối, da thịt khăng khít. (*)Beta : e hèm, chính là hai cái trước ngực mà mọi người đều có, đề nghị không tò mò.

Giây phút này chúng ta thật thân mật khăng khít.

"Tetsuya, bám vào vai tôi."Akashi vuốt ve lưng cậu, một đường chạy dọc hết sống lưng cuối cùng dừng lại ở tiểu PP cong cong đầy co dãn.

Nhẹ nhàng mà véo một cái, xúc cảm mềm mại thật giống như một làn nước ôn nhuận chảy.

Thật không tồi chút nào, Tetsuya.

Cậu nhất định không biết... Tôi vừa ý cậu nhiều thế nào...

Đôi mắt lam nhạt của Kuroko hiện lên một tia mê mang bất lực, hai tay chỉ có thể gát gao bám vào cánh tay hữu lực của Akashi, tựa như bắt lấy một nhành rơm cứu mạng.

Nhưng thật ra nhành rơm này, tuyệt đối là nguy hiểm chết người a.

Vô sắc vô vị.

Mê mang chuyện gì, bất lực chuyện gì?

Tiểu chồi chưa bao giờ được đụng qua kia bỗng nhiên lại ngạnh lên, thật giống như đã không còn là của cơ thể cậu nữa.

Hôm nay biết bao cảm giác kỳ lạ chưa từng được trải nghiệm qua ập đến, loại cảm giác khiến cậu khó hiểu bối rối.

Cậu không thể hiểu nổi?

Vì sao cơ thể của mình lại biến thành như vậy?

Akashi khiêu khích. Khiêu khích đến vô cùng thành công, một trận vuốt ve lại rơi xuống trước ngực cậu, lại một nụ hôn dài thô bạo, Kuroko trì độn đã hoàn toàn cứng rắn, hơn nữa đây còn là 'sơ tinh' của cậu, ý nghĩa phi phàm a!

Đương nhiên, Akashi cũng đã cứng lên.

Đã sớm ngạnh lên từ sớm.

Akashi thâm trầm hoàn toàn làm sao có thể so sánh với kẻ trì độn như Kuroko được?

Tuy rằng trước mặt là người trong lòng, nhưng vẫn có thể nhẫn nại vài phần.

Bởi vì hắn rõ ràng, nhẫn nại lúc này chính là vì hưởng thụ tốt đẹp sau này.

"Cầm của tôi." Akashi cúi đầu hôn lên khóe môi Kuroko, cũng không chờ cậu trả lời, đã trực tiếp nắm lấy tay cậu, đưa đến nơi kia, để cho cậu cảm nhận địa phương nóng bỏng cùng bức thiết kia.

"A... Là... Vì sao... Uhm..."

Nói còn chưa dứt lời, môi đã bị hung hăng chặn lại.

"Không nên hỏi vì sao nhiều như vậy, đúng không?" Akashi vuốt ngược mái tóc vướng bận trên trán hắn, gát gao ôm lấy thắt lưng cậu, khẽ nâng người cậu lên, cầm lấy tiểu chồi nhỏ nhắn kia.

Thật nhỏ nhắn a... Nhưng cũng rất xứng với Tetsuya.

Mặt Kuroko đỏ lên, thứ bình thường dùng để đi WC lại bị người khác cầm như vậy!

Sau đó cậu bi phẫn phát hiện cái vật kia cứ ngoài ý muốn mà dần dần cứng rắn hơn, vì sao Akashi-kun không nói cho cậu biết đây là chuyện gì đang xảy ra, Akashi-kun rốt cuộc là muốn làm gì!

"Không thể được... Buông ra?"Trời mới biết cậu mấy bao nhiêu sức mới nói ra được một câu đầy đủ này.

Chẳng qua biểu tình của Akashi lại thay đổi trong nháy mắt, cánh tay đang giữ thắt lưng cậu đột nhiên càng thêm dùng sức, cậu biết Akashi đang tức giận, nhưng lại không hiểu vì sao hắn lại tức giận.

Là cậu... Là cậu đã làm chuyện gì sai... sao...

"Akashi."

"Hừm."

Một tiếng gọi nhỏ này khiến ánh mắt Akashi bình tĩnh lại đôi chút.

Buông ra sao?

Không có khả năng đâu, vĩnh viễn cũng sẽ không có, Tetsuya.

"Gọi tôi làm gì, Tetsuya." Bàn tay nắm chồi non kia bắt đầu chậm rãi di chuyển lên xuống. Cảm giác kích thích kỳ lạ ập đến, tràn ngập cả tâm hồn lẫn trái tim cậu.

Cậu thậm chí ngay cả vết chai do chơi bóng rổ trên tay của Akashi cũng có thể cảm nhận được.

Địa phương mẫn cảm nhất bị người ta nắm lấy.

Kuroko bất an giãy dụa cơ thể, một bàn tay nắm lấy vật nóng bỏng kia của Akashi, tay kia vẫn cố chấp mà nắm chặt lấy cánh tay của hắn không muốn cho hắn tiếp tục hnàh động.

Akashi thu liễm khí thế mãnh liệt, lẳng lặng chờ đợi phản ứng của cậu.

Không muốn?Phản kháng?Chán ghét?

Cái gì cũng được, nếu còn không có biểu hiện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu nữa.

Kuroko cố gắng mở lớn hai mắt, nhìn rõ hai thân thể đang dính sát, mái tóc đỏ rực trước mắt, con ngươi đỏ thâm thúy.

Trong con ngươi ấy như phản phất có cả biển trào cảm tình quay cuồng, đứng trước ánh mắt ấy, tất cả phản kháng chỉ có thể biến thành một cái than nhẹ.

"Tetsuya."

"Ừm..Tớ..."Kuroko hiếm khi lại ấp a ấp úng, nói mãi mới xong, "Akashi-kun, xin, xin đừng tức giận."

Thật giống như ánh mắt của một chú cún nhỏ vậy, thoạt nhìn vô cùng vô tội lại có chút đáng thương.

Suy nghĩ cả nửa ngày mới nói ra được -- lại chính là thế này?

Đồ ngốc.

Đồ ngốc đáng yêu nhất.

"Không giận cậu." Akashi vẻ mặt nghiêm túc nâng cằm cậu lên, đầu ngón tay truyền lại xúc cảm bóng loáng ma mị, khó có được hắn mà cũng giải thích nguyên nhân hành động của mình như thế này, "Thứ hai có buổi học sinh lý."

Kuroko, "? ? ?"

Buổi học sinh lý?

Cho nên?

"Cậu cái gì cũng không biết như vậy đến khi đó sẽ bị mọi người cười nhạo." Trong mắt Akashi hiện lên một tia buồn cười khó phát hiện, ngón tay buông lỏng cằm cậu ra, một lần nữa nắm lấy tiểu chồi bé nhỏ kia.

"Tớ, không biết sao?"Bởi vì động tác biến hóa bên dưới, hô hấp của cậu dần trở nên dồn dập.

Hiểu biết của cậu về mấy việc đó đúng là rất ít, cho nên lại phiền khiến Akashi-kun phải quan tâm sao?

Lý do này rất nhanh đã được Kuroko chấp nhận, thân thể cũng theo đó mà càng ngày càng thả lỏng.

Buổi học sinh lý với chuyện hôm nay có quan hệ sao?

Đương nhiên là có, quan hệ cực lớn!

Cho dù không có, Akashi nói có là có rồi!

"A...Không... muốn!" Kuroko tựa trên vai Akashi, không biết phải làm gì cho đúng, chỉ có thể thở dốc, có gắng kiềm lại tiếng rên rỉ kỳ lạ lúc nào cũng trực thốt ra kia.

"Không nên đứng ngốc như vậy, Tetsuya, nên biết tôi cũng không phải là phục vụ cho cậu, chỉ là muốn chỉ đạo cho cậu biết phải làm như thế nào.Như vậy để cho công bằng, cậu cũng làm cho tôi mới được, không nên cắn môi trừng mắt nhìn như thế."Câu nói của cậu nhanh chóng bị chặt đứt.

"Tớ... ưm..."

Nghe lời khuyên của Akashi, Kuroko ngượng ngùng nhắm hai mắt lại.

Tuy rằng không có năng lực sao chép thiên tài như Kise, nhưng thực ra lên lên xuống xuống động động chạm chạm một chút cũng khá là đơn giản a.

Đôi tay nhỏ bé của cậu khẽ bao lấy địa phương thật lớn của Akashi kia, nhẹ nhàng mà động động, bắt chước những thứ Akashi vừa làm... Ai, đứa nhỏ này, sớm muộn gì cũng bị mấy tên trong đội bóng rổ này làm hư thôi.

Có một đội trưởng 'nhiệt tình' muốn giúp đỡ về tri thức phương diện sinh lý! Cộng thêm một đám thành viên cả ngày ăn đậu hũ, nghĩ muốn tiếp tục đơn thuần cũng khó a.

Đây cũng chỉ là bắt đầu mà thôi.

Akashi cắn cắn vành tai nhỏ nhắn của Kuroko, thấp giọng chỉ đạo, "Hướng về phía trước một chút, Tetsuya."

"Ưm..." Cậu khựng lại một lúc, rồi cũng làm theo.

"Dùng sức hơn một chút, buổi sáng ăn chưa no sao?" Nghe nói không ngờ là Midorima đến nhà Kuroko làm.

"Ưm..." Cậu hé miệng muốn hít sâu một hơi, tiếp tục làm theo.

Yết hầu Akashi khẽ chuyển động, dường như bởi vì lực đạo nơi bàn tay Kuroko mà động, con ngươi càng ngày càng thâm thúy, là màu vàng, nhưng vẫn có sắc đỏ...

Chỉ là, ở lúc hai người đang bùng nổ như thế, ai cũng không rảnh đi hỏi chuyện khác.

Trong đầu, vốn đã chỉ còn lại một mảnh trắng xóa.

Lúc Kuroko bắn ra, nơi kia của Akashi vẫn còn thẳng đứng.

Chất lỏng đậm đặc sền sệt bắn ra. Bám đầy tay Akashi, Kuroko vô cùng quẫn bách, đã thếđội trưởng-sama còn đưa tay lên miệng khẽ liếm vài cái.

Sơ tinh của Tetsuya, chính là đồ uống đại bổ trong truyền thuyết.

"Xin đừng liếm nữa Akashi-kun!" Nếu hiện tại trên mặt đất có một cái lỗ, cậu nhất định sẽ không do dự mà nhảy xuống sau đó không bao giờ... đi ra nữa!

"Không liếm nữa sao?Cũng được."

Nhưng là phải có yêu cầu.

"Khiến cho của tôi cũng bắn ra, tôi sẽ không liếm nữa."

"..............''

___________________________
Akashi phúc hắc công =.,=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net