Chương I. Mở Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên con đường đầy nắng bây giờ là một cô gái mủm mỉm đang  tung tăng bước về phía trước với nụ cười rạng rỡ đặt trên môi. Đó không phải ai khác ngoài cô nàng Lạc Anh trong cơ thể của nguyên chủ Himawari Fukkatsu. Trên người cô là đồng phục trường trung học Teiko lừng danh với tiếng tăm của thế hệ kì tích, là một người yêu thích bóng rổ, cô không thể nào chưa nghe qua danh tiếng của họ. Hôm nay là ngày đầu tiên cô học ở trường nên tâm trạng cực kì tốt mà tung tăng đến trường.

Cô còn nhớ lúc xuyên đến nơi này cô đã hoang mang tới chừng nào, hên là nguyên chủ không hề có người thân, tuy béo nhưng hiện diện rất mờ nhạt, gần như không có người bạn nào làm cô thuận lợi chiếm chỗ, cô cũng ko cần phải lo về tiền chi tiêu vì cha mẹ nguyên chủ đã để lại một số tiền bảo hiểm khổng lồ tới khó tin và còn tài khoản trong ngân hàng nên cô đã trở thành một tiểu thư giàu có a~~cuộc sống của nhà giàu thật sướng, có thể làm gì mình thích, khổ cái thân hình quá cỡ khiến cô ủ rủ suốt ba tháng trời, nhưng tới bây giờ cũng đã 2 năm khi cô dến đây, giờ trừ thân thể còn hơi mũm mỉm thì mọi thứ điều hoàn hảo, trừ việc cô quá mờ nhạc nên vẫn không có người bạn nào....hơn nữa, cô cũng không thể lại chơi bóng, không phải cô không muốn, cũng không phải không được, cô hiện tại còn xuất sắc hơn trước nhiều lắm nhưng vẫn không thể được, mỗi khi vào cuộc đấu chính thức, chân cô không còn nghe theo cô nữa, đầu cứ hiện lên hình ảnh người bạn thân nhất toàn thân đầy máu trong tay giữ chặc lá cờ cổ vũ mang tên cô, nó khiến cô không thể lại cử động, nhìn người khác chơi tâm cô cứ luôn rạo rực, cô muốn lần nữa, lần nữa co thể đứng trên sân bóng mà úp rổ, nhưng không thể, cô chỉ cố khắc chế không được đụng vào bóng, tự thôi miên để bản thân rời xa nó. Khi đến đây, cô không còn khắc chế được nữa, chỉ có thể gậm gùi nhìn người ta chạy qua lại trên sân mà mặc cho bản thân bị giầy xé, cô yêu bóng rổ, đó là cuộc sống của cô, ít nhất hãy cho cô được ngắm nhìn nó trong cuộc chiến gay cấn, chính vì vậy, khi ổn định được tâm lí bản thân, cô chuyến đến trường Teiko học để có thể được xem nhiều hơn nhiều trận đấu. Vừa nghĩ tới là cô đã không nhịn được mà vui sướng nhảy chân sáo chạy nhanh đến trường. Teiko, thế hệ kì tích, ta đến đây.

_____________
Nữ chính ko thể chơi ở cuộc đấu chính thôi, chứ tập với đấu tập vẫn là có thể vì cô ko còn khắc chế bản thân ko đụng vào bóng nữa, do cái của người bạn ảnh hướng quá sâu trở thành tâm bệnh khiến cô  sợ hãi nên ko tài nào chơi được, khi nào còn chưa giải được khuất mắt, cô vĩnh viễn chỉ có thể dứng sau bức màn mà ngắm nhìn các trận đấu vơi đôi mắt khác khao cùng cực

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net