Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tuần thứ hai của tháng Mười Hai, tuyết bắt đầu rơi. Midorima tỉnh giấc, nhìn lên trần của căn hộ trống vắng khi chuông đồng hồ điểm chính xác 7 giờ sáng. Anh bật dậy, lật lớp chăn ra và run rẩy trước cái lạnh. Anh lần tìm cặp kính, đi vào phòng tắm và bắt đầu đánh răng, cạo râu, chải tóc. Anh gọi cho mẹ trong khi làm bữa sáng, nói chuyện với bà về thời tiết, công việc, em gái và đủ thứ trên trời dưới biển khác. Anh ăn sáng một mình trong phòng khách, nghe những tin tức trong ngày trên tivi trước khi chuyển qua kênh Oha Asa. Anh nghe những dự đoán may mắn trong khi rửa bát. Rồi Midorima bắt đầu ăn mặc chỉnh tề, sắp xếp mọi thứ vào cặp táp, kiểm tra lại tin nhắn điện thoại, mặc áo khoác, choàng khăn, đeo găng tay và bước ra khỏi nhà.

Midorima bắt chuyến tàu sáng một cách vội vàng. Anh mua một tờ báo từ một cậu con trai trầm tính và một cậu mặt trông như mèo ở cửa hàng tạp hoá nhỏ cuối con đường. Anh bước vào quán cà phê trong sảnh của toà nhà và chào Izuki, người làm vào ca sáng. Midorima gọi một cốc trà sữa, trả tiền và đi thang máy lên tầng. Ngay khi anh vừa bước vào văn phòng, Kise đã tấn công anh với gương mặt như sắp khóc.

"Midorimacchi!" cậu con trai tóc vàng than vãn, đu bám lấy cánh tay Midorima. "Cậu phải giúp tớ đi mà!"

"Không," Midorima trả lời như một phản xạ. "Tôi sẽ không chịu trách nhiệm cho mấy việc mà cậu gây ra một lần nào nữa đâu."

"Cậu xấu tính quá đó!" Kise vẫn tiếp tục nài nỉ, hai người họ như đang nhảy một điệu tango kì quặc khi di chuyển giữa hành lang chật hẹp, qua phòng nghỉ và đến văn phòng của Midorima. Midorima càu nhàu, anh biết tuy Kise hay nhõng nhẽo và nhiều khi vô dụng một cách đáng kinh ngạc, nhưng tên này rất giỏi thuyết phục và đầy mưu mẹo. Nếu không cảnh giác, anh sẽ bị lôi kéo vào mấy kế hoạch điên rồ cậu ta bày ra mà không hay biết cho coi.

"Không phải cậu có rất nhiều việc để làm ư?" Midorima hỏi trong khi treo áo khoác lên. "Tôi có thể kể ít nhất bốn việc đã quá hạn từ tuần trước mà đến giờ vẫn chưa thấy báo cáo đâu cả."

"Ah, đúng vậy, nhưng cậu cũng biết là do mấy chuyện đột xuất xảy ra mà?" Kise nói vẻ hối lỗi, tuy nét mặt cậu ta thì chẳng có gì là hối lỗi cả. "Vì tớ đang nghĩ là, công ty chúng ta nên có một buổi tiệc."

Midorima nhìn cậu ta chằm chằm. "Tại sao chứ?"

"Đừng nói là cậu không biết đấy nhé? Sắp đến sinh nhật Akashicchi rồi nè!" Kise kêu lớn, vẫy tay loạn xạ. "Chúng ta phải mở tiệc thật to!"

"Một ý tưởng quá tồi tệ," Midorima phản bác. "Cậu không biết là Akashi rất nhạy cảm với vấn đề tuổi tác à? Cùng với việc cậu ta không cao thêm được phân nào trong vài năm vừa qua nữa, thì cậu đang tự đào mộ cho chính mình đó Kise."

Kise vẫn bướng bỉnh bảo vệ quan điểm của mình. "Ầy, Midorimacchi, đừng có phá hỏng tâm trạng người khác như vậy chứ! Nếu như Akashicchi không thích tổ chức sinh nhật, chúng ta vẫn có thể biến nó thành tiệc Giáng sinh là được mà!"

"Tôi xin rút," Midorima thẳng thừng nói. "Giờ thì ra khỏi văn phòng tôi và làm nốt việc của cậu đi."

Kise phụng phịu. "Tốt thôi, tớ sẽ đi hỏi Momoicchi vậy. Đừng có mà kêu ca khi bọn tớ không cho món súp đậu đỏ vào menu đấy nhé!"

"Cậu muốn làm gì thì làm." Midorima càu nhàu khi cậu con trai tóc vàng nhảy chân sáo ra khỏi văn phòng anh. Kise như thể có nguồn năng lượng không bao giờ cạn, nhưng không phải ai trong công ty này cũng được may mắn như cậu ta, nhất là Midorima. Nhiều khi anh quá mệt mỏi để có thể ra khỏi giường, nhưng cứ nghĩ đến công việc chất đống là anh lại tự ép buộc mình phải tiếp tục.

Máy tính của anh đã khởi động xong. Ngoài trời, tuyết đang phủ lên thành phố một màu trắng xoá.

------------------------------------------------------------------------

Anh lại gặp người con trai tóc đen vào cuối ngày. Midorima cảm giác như vừa trút được một gánh nặng, và tim anh đập mạnh hơn một chút khi cậu cười với anh. Người con trai mặc một cái áo khoác dày hơn thường lệ, có lẽ là để chống chọi với cái giá lạnh khủng khiếp của ngày hôm nay, và đã gọi một cốc Mocha bạc hà với topping chocolate trắng từ Kuroko. Midorima nhận lấy cốc trà của mình, thả vài đồng tiền lẻ vào lọ tiền boa, và đi ra ngoài cùng người con trai tóc đen.

Họ đi qua những cửa hàng.

Họ cùng đứng đợi ở ngã tư, đụng vai nhau một lần nữa.

Họ xuống dưới hầm, di chuyển về hai phía đối diện của sân ga.

Midorima nhìn về phía sau khi tàu tới.

Người con trai tóc đen đã lên chuyến tàu của mình, dần dần cậu trở thành một chấm đen nhỏ trong vô vàn hành khách khác.

Midorima nhìn đồng hồ của mình.

Mười bảy phút.

(còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net