x

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như mọi năm, trường sẽ tổ chức một chuyến đi ngoại khoá vào giữa mùa thu để sinh viên có khoảng thời gian thư giãn đầu óc, trau dồi thêm kiến thức đời sống. Lần này cũng vậy, họ quyết định lựa chọn cắm trại ở một khu sinh thái nổi tiếng cách đó vài tiếng đi xe, dựng lều hoà mình với thiên nhiên.

Vì để cho dễ quản lí cũng như tạo điều kiện cho các sinh viên làm quen, giao lưu với nhau, nhà trường sẽ phân chia mọi người thành từng nhóm nhỏ, mỗi nhóm đều có đủ sinh viên năm ba, năm hai và năm nhất. Những ai có kinh nghiệm có thể chia sẻ, giúp đỡ thành viên trong nhóm mình.

Và bằng một cách thần kì đến khó tin, hội anh em cây khế của Chrollo được phân chung nhóm với đội Kurapika, còn có thêm cả Shalnark rồi Feitan nữa. Ngay khi vừa biết tin, Chrollo đã nở một nụ cười ba phần nham hiểm, bảy phần như ba đầy ghê rợn khiến cho cả hai thằng bạn thân cũng phải lạnh sống lưng.

Hẳn rồi, được tiếp xúc ở cự li siêu gần với người đẹp của hắn, còn gì hạnh phúc hơn nữa đâu, có khi bây giờ Chrollo đang đi đặt bàn tiệc cưới luôn rồi ấy. Còn về phần Kurapika, em chỉ biết cạn lời. Sinh viên ở trường tuy không nhiều, có thể nói là hơi ít so với mặt bằng chung. Nhưng tại sao đàn anh rơi vào nhóm của em lại là Chrollo? Tại sao cứ phải là hắn? Tại sao thế? Tại sao?

Sau khi nằm vật vã lăn lộn cùng muôn vàn thắc mắc ở trong đầu, Kurapika lười biếng nhắm mắt. Thôi, chuyện gì đến thì cứ đến đi, bé con đành phải miễn cưỡng đón nhận nó vậy.
___________________________________
Vào ngày khởi hành, 5 giờ sáng, xe bắt đầu lăn bánh. Vì ai cũng mong muốn bản thân tràn đầy năng lượng khi đến nơi nên tất cả mọi người ngay khi vừa thả mình lên ghế đều đã chìm vào giấc ngủ.
- Kurapika, nhìn sắc mặt anh thấy ghê quá, hôm qua anh không ngủ hả?
- À ừ, anh vừa chợp mắt được một tí thôi.
- Thế thì bây giờ anh ngủ luôn đi, không là tới nơi chỉ cần anh xỉu một cái là em lôi anh vứt cho ông Chrollo liền.
- Killua ơi mày mà không nói chuyện thì dễ thương hơn gấp trăm lần đó em.

Kurapika vì mải lo nghĩ đủ thứ chuyện sẽ xảy ra ngày hôm nay nên gần như thức trắng cả đêm, may mà em kịp thời ngủ bù trên đường đi nên bây giờ đã ổn hơn phần nào. Lúc bước xuống xe, cậu nhóc bỗng cảm thấy túi áo mình như vừa bị ai đó đụng chạm, em đút tay vào xem thử thì lấy ra được một viên kẹo caramel.

Lạ nhỉ? em có bao giờ mang kẹo bên người đâu? Kurapika nghi hoặc nhìn quanh thì trông thấy "thủ phạm" đang đứng cách đó không xa, chỉ vào viên kẹo trong tay em rồi cười tươi, một nụ cười ấm áp khiến cho không biết bao nhiêu sinh viên đi ngang qua phải ngoái lại nhìn. Mà ở ngay bên cạnh, Hisoka đang để tay lên vai Illumi với gương mặt phán xét người đời.
- Ngộ ha, đi với bọn mình nó có bao giờ trưng cái mặt đó ra đâu.
- Chứ gì, nhìn thằng này cười thì ai chả tưởng nó lành, mà lành ít dữ nhiều.

Kurapika luống cuống dời mắt sang chỗ khác, xé vỏ kẹo cho vào miệng, gò má hơi phiếm hồng chậm rãi bước đến lập nhóm. Lúc này đã gần đến giờ ăn trưa, các nhóm chào hỏi nhau xong sẽ phân chia công việc rồi bắt đầu dựng lều, nấu nướng luôn. Theo ý kiến của tất cả thành viên thì họ sẽ để cho Leorio làm nhóm trưởng, vì có lẽ ngoài anh ra, nếu bất kì ai lên thay thế thì cái khu này sẽ thành bãi chiến trường mất.

- Vậy bây giờ tôi bắt đầu phân công nhé.

- Killua, Feitan và Shalnark sẽ đi nhặt củi, anh Hisoka, anh Chrollo và anh Illumi dựng lều, tôi, Gon và Kurapika phụ trách nấu ăn, mọi người có ý kiến gì không?
Leorio chia việc rất hợp lý, tưởng chừng như sẽ không có ai phản đối thì đột nhiên có một cánh tay giơ lên.

- Xin lỗi, nhưng mà hiện tại tay trái của tôi đang bị đau ấy. Tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến tiến độ dựng lều.
Hắn vừa dứt lời, hai thằng bạn thân đứng cạnh đó liền trợn tròn mắt khó tin. Thật sự luôn? Mày bị đau tay từ bao giờ thế?
- Tao thấy tay mày có làm sao đ...
Hisoka chưa nói hết câu đã bị Shalnark nhảy lên bịt miệng. Feitan và Illumi thì cố gắng nín cười đến mức rơm rớm nước mắt.
- Anh im lặng chút coi, suýt thì làm hỏng việc rồi.

May cho tên cáo đen lươn lẹo là Leorio không để ý đến bốn con người bất ổn bên kia, anh sẵn sàng đổi chỗ mà chẳng mảy may nghi ngờ.
- Tay anh bị đau hả? Vậy để đấy tôi làm cho, anh sang phụ nấu ăn với hai đứa nhỏ đi.
- Thật á? cảm ơn cậu nhiều lắm.
Bây giờ đến lượt Kurapika bất ngờ, sắp xếp kiểu gì mà thành ra em chung tổ với Chrollo luôn rồi? Nhưng lỡ như tay hắn đau thật... Em mà lằng nhằng đòi đổi thì lại phiền Leorio. Thôi kệ, Kurapika chỉ cần giao cho Chrollo vài việc để hắn ngồi yên một chỗ, không bày trò trêu chọc em là được.
___________________________________

___________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net