#02. Suy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm dần ập hẳn xuống phía bên trên những tòa nhà cao chọc trời, đậu lại đâu đó trên tấm vải nhung đen kìn kịt sắc buồn tẻ là một vầng trăng khuyết được treo vắt vẻo cô độc. Ánh trăng bàng bạc trải dài khắp mọi ngóc ngách của chốn thị thành, lan dài cho đến từng nơi xa xôi nhất.

Adachi ngồi thẫn thờ trước tấm rèm trắng tung bay trong từng đợt gió khuya se lạnh, với ô cửa sổ mở toang có tầm nhìn hướng thẳng ra đoạn đường thưa thớt bóng người qua lại. Cậu mò mẫm tìm kiếm sợi dây chuyền vẫn luôn yên vị trên cổ mình, đưa bàn tay mân mê lấy nó trong một chốc rồi lại hé môi, buông ra tiếng thở dài thườn thượt não nề vô cùng. Thứ ánh sáng mờ ảo từ vầng trăng giữa trời phủ lên một phần khuôn mặt chán nản của cậu chàng, khiến những nỗi niềm vốn dĩ đã lan tràn trong căn phòng nhỏ bé nay lại càng trở nên miên man hơn nhiều.

Phía trên bức tường cạnh giường ngủ, tờ lịch trắng xóa cũng bay lên phất phơ giữa buổi đêm lộng gió thổi. Thời gian trôi đi thật sự quá nhanh, chỉ mới chớp mắt một cái đã là cận kề ngày cuối cùng trong tháng.

/-/

Tâm trạng Adachi dạo gần đây có vẻ tuột dốc thấy rõ, tôi không làm sao không chú ý cho được với cái cách mà ánh nhìn đượm buồn của em ấy cứ chăm chăm dán lên một khoảng không trống hoác nào đó, ngay cả trong giờ làm việc hay giờ nghỉ giải lao. Những bữa ăn ngon lành trong căn tin dường như cũng chẳng còn khiến em nở một nụ cười vui vẻ như dạo trước nữa. Tôi không hề muốn xen vào quá nhiều việc riêng tư của Adachi, nhưng mỗi khi tôi đánh rơi sự chú ý của mình về phía em dù chỉ trong chốc lát, có nhiều điều khiến tôi phải bận tâm hơn tôi tưởng.

Đây không phải lần đầu tiên tôi nhận thấy những diễn biến khác thường trong cảm xúc của em, tôi đã giấu nhẹm đi bộn bề bao mối lo nghĩ suốt bảy năm ròng rã, nhưng không khi nào tôi có thể tập quen dần với chúng. Có vẻ như Adachi đang thật sự gặp vấn đề nào đó, tôi dám chắc là vậy. Nhưng bất chợt, tôi cảm thấy bản thân cứ hệt như một kẻ vô dụng vì chẳng thể làm gì được hơn ngoài đứng từ xa nhìn về phía em với sự lo lắng dâng trào như thế này.

Giá như mà tôi có đủ tư cách để hỏi han em, một tư cách gì đó khác ngoài hai chữ "đồng nghiệp". Vì từ này chỉ khiến tôi cảm thấy mối quan hệ giữa chúng tôi ngày một trở nên thật khiên cưỡng và xa cách hơn mà thôi.

/-/

"Cậu ổn chứ?"

Kurosawa chạm nhẹ vào vai Adachi đầy lo lắng sau khi chứng kiến cảnh cậu chạy vội ra khỏi công ty ngay khi đến giờ tan tầm. Thông thường với tính cách của Adachi, cậu hiếm khi rời đi sớm đến vậy, hơn hết, hôm nay trông cậu khác thường lắm, ít ra thì đối với một người luôn quan sát cậu thật kĩ càng từ xa như anh.

"Tôi không sao."

Adachi xoay người nhầm thoát khỏi cái chạm từ Kurosawa, cậu không muốn đọc thêm bất cứ suy nghĩ nào thuộc về anh nữa, cậu ghét khôn cùng cái mùi hương Alpha nồng nặc toát ra từ anh, cũng chẳng thích cái cách mà anh dành sự quan tâm thái quá đến cậu như vậy. Cậu không làm sao lý giải được thứ cảm xúc bài xích này của bản thân, nhưng phần nào đó, có thể chỉ vì cậu ghét việc để lộ ra bản ngã bị che khuất từ lâu trong con người mình mà thôi. Adachi luôn luôn chân thành và sống thật thà nhất có thể đối với mọi người xung quanh, nhưng sâu thẳm bên trong, cậu cũng chất chứa nơi trái tim những nỗi niềm riêng khó nói thành lời.

"Để tôi đưa cậu về. Trong cậu chẳng ổn chút nào cả."

Ấy là giọng nói trầm khàn của Kurosawa vang lên khi cậu bất chợt loạng choạng ngã vào lòng anh, đầu óc cậu cứ mù mịt và choáng váng hết cả, có lẽ là do cậu đã dầm mưa suốt buổi tối ngày hôm trước trên đường từ công ty về nhà. Cơ thể rệu rã này của cậu càng ngày càng mang lại cho cậu thêm nhiều rắc rối, nhưng cậu lại không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận những điều tồi tệ ấy lần lượt xảy đến với mình.

/-/

Adachi tự vò mạnh lấy mớ tóc trên đầu trong sự bối rối và lúng túng không thôi khi bị đặt vào tình huống khó xử đương diễn ra trước mắt, cậu không biết vì cớ gì mà chị gái của Kurosawa lại xuất hiện vào đúng lúc thế này, khiến anh không còn cách nào khác phải ngủ nhờ lại nhà của cậu vài hôm, có lẽ vậy.

Thật ra thì... Adachi vội vàng trấn tỉnh chính bản thân, rụt rè giương đôi mắt đen láy long lanh ánh sao hướng về phía con người rạng rỡ cứ như đang toát ra ánh hào quang nọ, điều ấy thật ra cũng không quá tệ đâu. Chẳng rõ có phải do cái khí chất Alpha nồng nặc đầy áp bức tỏa ra từ Kurosawa hay không nữa, Adachi thi thoảng vẫn có cảm giác an toàn vô cùng khi ở bên cạnh anh. Cái mùi hương thoang thoảng như được pha lẫn bởi một ít quế, với chút bạc hà len lỏi vào giữa mùi thuốc lá quấn khiến người ta như bị cuốn theo, thu hút và quyến rũ cực kỳ.

"Xin lỗi, làm phiền cậu quá. Chị tôi..."

Kurosawa có hơi ấp úng, anh cười nhàn nhạt, đánh ánh mắt nhìn sang nơi khác để tránh phải chạm mắt với cậu. Căn phòng này quá yên tĩnh, sợ rằng những đợt loạn nhịp nơi ngực trái của anh sẽ bị cậu phát giác ra mất. Hơn cả, anh cũng thật lòng cảm thấy áy náy, có lẽ đặt vào tình thế của một người vốn có hơi hướng khép nép đối với xã hội như cậu sẽ cảm thấy khó chịu lắm khi xuất hiện thêm ai đó khác trong nhà mình. Anh lại càng chẳng muốn vì lẽ ấy mà khiến mối quan hệ giữa cả hai vốn đã chẳng mấy thân thiết, nay còn xa cách hơn gấp bội.

"Anh muốn ở lại cho đến khi nào cũng được."

Adachi đã chẳng cần nghĩ ngợi quá nhiều để tức khắc thốt ra câu nói ấy, đến mức Kurosawa cũng phải mở to cả mắt vì quá đỗi bất ngờ. Và rồi anh nở một nụ cười chói lóa đặc trưng, hứng khởi quay đi tìm nước ấm cho cậu, nhưng thực chất cũng chỉ là cái cớ để che đậy đi niềm vui sướng đang hiện hữu rõ ràng trên gương mặt mà thôi.

Ngay khi thấy bóng dáng anh đã khuất sau cánh cửa dẫn đến căn bếp, Adachi mới đưa hai tay lên vỗ nhẹ vài cái vào mặt mình, cậu không biết tại sao những suy nghĩ dạo gần đây của cậu lại mâu thuẫn và xoắn tít hết lên như thế nữa, điều đó ảnh hưởng đến cả hành động và mấy lời nói mà cậu thốt ra, thật sự khiến cậu ngại ngùng không thôi.

"Trán cậu nóng quá..."

Kurosawa thì thầm thật khẽ cứ như sợ sẽ làm phá vỡ bầu không gian yên tĩnh giữa cả hai vậy, còn tay anh thì vẫn đặt lên chiếc khăn ấm đương nằm yên vị trên trán Adachi. Ánh đèn trong phòng đã bị tắt hầu hết, bầu trời bên ngoài ô cửa sổ đã nhen nhóm vài ánh sao đêm. Cậu vô thức nhìn về phía ấy, cố gắng kiếm tìm cho ra mặt trăng ẩn mình đằng sau mấy áng mây bồng bềnh trôi, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thấy đâu.

Trong lúc cậu thả hồn mình trôi lênh đênh đến một vùng trời nào đó khác, bất chợt, sàn nhà trơn trượt khiến Kurosawa đang chồm người về phía cậu ngã nhào đến một cách đột ngột. Adachi hoảng hốt nhắm tịt cả hai mắt, còn anh thì bối rối khựng lại, chống hai tay lên thành giường, cúi xuống nhìn thật kĩ đôi môi có hơi run rẩy vì lo âu của cậu chàng trong khi vẫn chưa kịp rời khỏi tư thế kì quặc kia.

Khoảng lặng dài thênh thang được kéo ra thật lâu giữa hai người, họ cứ giữ sự yên ắng ấy mãi, không ai nói với ai tiếng gì, mà dường như là quá bất ngờ để có thể thốt nên lời. Âm thanh vội vã thình thịch của tiếng tim đập loạn nhịp dồn dập vang lên trong một đêm đầy sao, ánh sáng yếu ớt từ mấy vì tinh tú bên ngoài chiếu xuyên qua ô cửa sổ, rải một phần lên khuôn mặt cả hai, khiến sự bối rối tựa như đã được nhân đôi lên vậy.

/-/

End chap 2.

#Lewis

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net