Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Còn nói nữa thì em sẽ phải hối hận."

Kuroo vừa đe dọa vừa cúi xuống hôn phớt lên hai cánh môi nhợt nhạt bệnh trạng của Thập Nhất. Vết thương sâu hoắm trên trán nó đã bắt đầu lành, lớp da non màu hồng nhạt nhắc nhở về việc đã từng có người dám vung roi đánh vào gương mặt này. Hắn ngồi thẳng dậy, bất ngờ hai tay xốc nách Thập Nhất lên như xách con thú nhỏ, sợ chạm phải vết thương của nó nên cố hết sức nhẹ nhàng. Thập Nhất đang yên đang lành nằm trên đệm, chỉ kịp thấy đất trời xoay một cái, bản thân đã được nâng lên cao, chân lơ lửng không chạm đất.

Tư thế này giống như cái cách mà ngày xưa thỉnh thoảng phụ thân vẫn hay ôm Thập tỷ đáng yêu vậy. Thập Nhất từng bắt gặp, ông ấy xốc nách con gái nhỏ nâng lên cao, xoay mòng mòng trên không trung, tiếng cười đùa giòn tan.

Thập Nhất vốn không được mặc y phục, giờ phút này đến cả áo khoác ngoài cũng rơi xuống, cả người trần như nhộng trước mắt Kuroo.

"Ngài quỷ ơi, em lạnh. Ngài thực sự là biến thái đấy à? Mau bỏ em xuống đi."

Kuroo ngạc nhiên. Rõ ràng hắn cảm nhận được khao khát nho nhỏ ấy len lỏi trong tâm hồn đối phương. Hắn biết thiếu gia nhỏ sẽ rất thích thử một lần cảm giác được bế lên như thế này nên mới đáp ứng nó, lại bị nó bảo biến thái.

"Không phải em thích tư thế thế này sao?"

Thập Nhất ngơ ngác: "Ngài quỷ, ngài đọc được suy nghĩ của em luôn hả?"

"Một chút thôi... Mà em đừng gọi ta như vậy..."

Nghe rất xa lạ.

"Vậy em phải gọi thế nào?"

"Trước giờ em đều gọi Tetsu mà?"

Kuroo vừa nói vừa bắt đầu hôn hít từ mặt xuống cổ Thập Nhất. Nó bị nhột liền bắt đầu vùng vằng muốn được thả xuống nhưng Kuroo không chịu. Cả người nó chỗ nào cũng thương tích, dù là nằm trên đệm êm cũng sẽ bị đau. Vậy nên hắn cứ bế bổng người ta lên mà hôn như thế, lực cánh tay đúng là không đùa được.

Thập Nhất mấy lần muốn đẩy ra đều không thể. Môi răng hắn lạnh ngắt, hôn lâu khiến nó nổi da gà khó chịu, bắt đầu giở tính khí:

"Tetsu của em không có bự con như ngài."

Vẻ ngọt ngào trên mặt Kuroo tắt ngúm. Thập Nhất thấy đồng tử hổ phách của hắn hình như hơi lóe lên, hoa văn hắc diệm bên sườn mặt phải cũng thấp thoáng ánh đỏ như than hồng, cảm giác sờ vào sẽ lập tức phỏng tay vậy. Nó tò mò muốn chạm thử, nhưng chưa kịp làm gì đã bị đặt lại xuống đệm.

Động tác của Kuroo hơi mạnh làm nó bị đau. Thập Nhất còn định mắng một tiếng, nhưng chưa kịp làm gì đã bị chặn lại bằng một nụ hôn.

Hôn rất nôn nóng, cũng rất áp bách hung hãn, không cung kính, càng không dịu dàng. Thập Nhất tức giận, chân không đạp ra được bèn chuyển sang vừa đấm thùm thụp vừa cào.

Kuroo để mặc cho nó chống cự, chỉ chuyên tâm hôn. Dường như hắn đang tức giận, cũng có chút tủi thân. Thập Nhất đánh đến bở cả hơi tai mà đối phương vẫn trơ trơ như mình đồng da sắt. Cho dù đều là Kuroo Tetsurou, tính cách của cả hai lại rất khác nhau. Kuroo ngày xưa đối với nó là yêu thương và cung kính, mà Kuroo hiện tại trong mắt chỉ chứa dục vọng, ghen tuông cùng thiếu kiên nhẫn.

Thập Nhất bị hôn một trận đến kinh hồn khiếp vía. Xưa nay mọi người xung quanh đều xem nhẹ cảm nhận của nó. Không sao, nó cũng không rảnh mè nheo than thở với ai. Nhưng Kuroo nhất định phải khác. Kuroo sẽ biết lúc nào cần tình thú, và khi nào thì nên dừng lại.

Ví dụ như lúc này. Thập Nhất chống cự quyết liệt, muốn Kuroo buông mình ra. Môi nó bị răng nhọn của hắn cắn đến rướm máu. Hai tay Kuroo như gọng kìm, ghì lấy mặt nó không sao nhúc nhích nổi. Nó muốn dùng răng cắn đứt cái lưỡi dài thô lỗ của đối phương, nhưng quai hàm bị bóp chặt đến mức cảm giác sắp nát vụn tới nơi. Nước bọt không kịp nuốt, chỉ có thể không ngừng ho lên sặc sụa.

Thời điểm Kuroo buông môi nó ra, nó đỏ mắt thất thần một hồi lâu, sau đó nghiêng đầu úp mặt xuống gối, yên lặng chảy nước mắt.

Kuroo biết nó đang khóc thì bất chợt thấy hơi hối hận. Lòng hắn khó chịu, giơ tay muốn xoa xoa tóc nó, bị nó hét lên:

"Ta muốn Kuroo! Ngươi không phải!"

Bàn tay hắn dừng lại phía trên đỉnh đầu nó, run rẩy dữ dội. Nhưng Thập Nhất vẫn cảm thấy như thế chưa đủ nên lại tiếp tục nghẹn ngào mắng:

"Cút đi! Sao ngươi và anh ấy có thể là một? Trả Kuroo cho ta! Trả đội trưởng của ta lại đây! Ngươi là cái thá gì mà dám thay thế anh ấy?"

Chẳng biết là nó đang mắng Kuroo, mắng hoàng hậu quá cố đã cướp đi người của nó, hay là mắng phụ mẫu đã ban cái chết cho hắn nữa. Nó chỉ đơn giản là hận. Hận mọi người đều muốn cướp Kuroo khỏi tay nó, xóa đi sự hiện diện của hắn trong cuộc đời nó. Ngay cả chính Kuroo đang đứng trước mặt nó đây, cũng muốn lấy đi toàn bộ hình ảnh của Kuroo ngày xưa trong ký ức đẹp đẽ duy nhất mà nó có.

Tức giận vì những lời nói của đối phương, Kuroo túm lấy vai Thập Nhất ép buộc nó xoay người lại đối mặt với mình. Nó liều mạng ghì chặt lấy gối nhưng không cách nào thắng nổi sức lực của cái tên Kuroo trong hình hài cao hơn nó hai cái đầu này, cuối cùng vẫn phải bất lực đối mặt với hắn, ném cho hắn một tia nhìn căm phẫn.

Kuroo sững sờ khi chạm phải ánh mắt đó của Thập Nhất. Gương mặt hắn sa sầm xuống, không lâu sau bật ra một tiếng cười chua chát.

"Em cuối cùng vẫn không thể chấp nhận ta. Em cứng đầu đi yêu một tên Kuroo phàm tục đã chết kia, lại chán ghét Kuroo mang thân phận quỷ dữ này mặc dù trong thâm tâm em vẫn biết bọn ta là một. Tên đội trưởng đó thì có gì hơn ta, hả Tsukishima Kei? Em có biết ta là ai không? Hay nói cách khác, em có biết thân phận thật sự của Kuroo này không? Hắn vốn dĩ không thể so sánh với ta!"

"Đồ thần kinh!" - Thập Nhất mắng.

Bị chập mạch mới đi hơn thua với chính mình.

"Ngươi cũng xứng được so sánh với anh ấy sao?"

Nếu trên đời có người nào luôn ngậm một mồm thuốc độc, treo đao kiếm bên môi, thì đó nhất định chính là Thập Nhất. Lúc tức giận nó rất xấu tính. Thập Nhất không đánh lại người khác nên chỉ biết luyện võ mồm, lúc khó chịu thường buông lời mỉa mai cho hả lòng hả dạ, mặc dù đôi khi thâm tâm nó cũng không hề nghĩ về đối phương như vậy.

Ví dụ như lúc này, Thập Nhất mặc dù tức giận ấm ức là thật, nhưng cũng chỉ muốn làm mình làm mẩy để được dỗ dành chứ không thực sự nghĩ ngài quỷ đây không xứng được mang ra so sánh với đội trưởng của nó.

Dù sao thì nó cũng đã chấp nhận cả hai Kuroo trước đây và bây giờ đều chỉ là một.

Nhưng đao kiếm trên môi lưỡi nó đã đâm thẳng một nhát vào đối phương rồi.

"Ta sẽ cho em biết thế nào là xứng hay không." - Kuroo lặng lẽ đáp trả.

Thập Nhất nhìn thấy một luồng khói đen ngùn ngụt tỏa ra từ thân thể hắn. Hoa văn hắc diệm trên má phải hắn hừng hực đỏ, đồng tử thu hẹp như đôi mắt loài thú hoang.

Kuroo đột nhiên nhấc bổng Thập Nhất lên vai, bước ra ngoài. Khung cảnh xung quanh nó không biết từ bao giờ đã thay đổi. Dinh thự biến mất. Bốn bề âm u, không khí đặc quánh, mùi xác chết nồng nặc.

Dưới hồ không có hoa sen, chỉ có máu tươi chảy thành dòng. Mái ngói xanh kiêu hãnh cũng chẳng còn, thay vào đó là những hang động vách đá âm u dựng đứng. Gió thổi liên tục, mang theo từng luồng không khí chợt nóng chợt lạnh. Thập Nhất run lên cầm cập vì rét, rồi lại bị hơi nhiệt hun đến mức choáng váng mặt mày. 

"Đây là nơi quái quỷ gì vậy?" - Nó không chịu được giãy dụa hỏi.

"Chào mừng em đến với Âm Giới." - Kuroo thì thầm vào tai nó.

Thập Nhất chấn động. Rõ ràng nó đang ở trong dinh thự, sao có thể thoắt một cái đã ở Âm giới? Âm giới? Không thể nào... Kuroo đang đùa đúng không?

"Bỏ ta xuống!" - Nó ra lệnh.

"Em chắc không?" - Kuroo cười cợt, cố ý giẫm mạnh lên một vũng nước thối gần đó. Thập Nhất không kịp tránh, bùn văng lên dính đầy khuôn mặt trắng trẻo của nó.

"..." - Tên khốn này!!! Thập Nhất vừa rủa thầm trong bụng vừa cuống quít chùi đi.

Kuroo nhếch môi, xoay người mang theo Thập Nhất đi vào bên trong. Dinh thự biến mất. Tây viện cũng không còn là Tây viện nữa. Thập Nhất nằm sấp trên vai hắn, ngước mắt nhìn hang động đen ngòm sừng sững trước mặt, giống như có thể nuốt chửng bất cứ ai, chỉ có vào mà không có ra.

Nó bắt đầu giãy dụa, vừa cào vừa cắn vừa đấm thùm thụp lên người Kuroo, miệng vẫn không ngừng mắng. Hắn mất kiên nhẫn, quyết định đặt nó xuống đất.

Thập Nhất bị thả xuống nền đất sình lầy gớm ghiếc, cơ thể trần truồng nhanh chóng lấm lem như con heo. Thiếu gia nhỏ tính tình vốn chẳng mấy ôn hòa, giờ phút này tức đến mức nghẹn họng không biết nên phản ứng thế nào. Thập Nhất định bụng sẽ ngồi ăn vạ ở đây luôn. Nó không sợ chết, chỉ có ai kia là sẽ xót xa giùm nó thôi.

Đột nhiên, bốn bề đang thinh lặng bỗng vọng lại từng đợt gào khóc rên rỉ cùng tiếng cười man dại. Nó hoảng hốt vội vã lồm cồm ngồi thẳng dậy, tay chống xuống đất chỉ thấy nhớp nháp bẩn thỉu, nhìn kỹ lại mới nhận ra đó là máu thịt nhầy nhụa.

Thập Nhất cảm thấy gớm ghiếc. Dạ dày cuộn lên muốn nôn mửa. Nó không biết chùi vào đâu, cuối cùng quyết định chọn gấu quần Kuroo làm giẻ lau.

"Em thích ứng cũng nhanh quá nhỉ?"

Thập Nhất không trả lời.

"Hình như em đánh giá thấp nơi này rồi đấy Thập Nhất."

Dứt lời, đằng sau những vách đá âm u, bên dưới mặt hồ loang máu, dần dần xuất hiện rất nhiều thân ảnh dị dạng. Quỷ không đầu, ma cổ dài, ma rút ruột, quỷ tay dài, quỷ không xương, quỷ thối rữa, quỷ không có gương mặt, ma nữ tóc dài, quỷ nước,... toàn bộ những con quỷ nó từng được nghe qua và cả chưa từng, đều ở đây. Bọn chúng có vẻ bị hấp dẫn bởi sự xuất hiện đột ngột của kẻ lạ mặt, đồng loạt ẩn nấp dò xét, dùng ánh mắt lom lom nhìn nó.

Thập Nhất cảm tưởng nếu không có sự hiện diện của Kuroo, có lẽ nó đã bị hàng trăm hàng vạn con bay vào cắn xé đến chết rồi.

Nhưng sĩ diện của nó rất cao, mặc dù đã sợ đến mức tái xanh mặt mày, tay run lên cầm cập, vẫn làm bộ cứng cỏi tỏ vẻ không cần đến sự trợ giúp của ai kia.

Mà tên Kuroo khốn kiếp kia cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn.

"Không định gọi Tetsu giúp đỡ em à?"

Thập Nhất hận bản thân sao lúc đầu không nhận ra rằng hắn cũng có bộ mặt trơ trẽn này chứ???

Trước phản ứng lì lợm của Thập Nhất, Kuroo chỉ nhếch môi, bắt đầu xoay lưng rời khỏi đây. Trước khi đi còn không quên bồi thêm một câu:

"Trông em ngon miệng thế này, đảm bảo chưa đến một phút sẽ bị bọn chúng nhai luôn cả xương. Bản lĩnh giết được hàng trăm tên lính cận vệ và cả gia nhân bên trong cái dinh thự kia của em đâu? Lấy ra mà dùng. Hoặc là chờ Tetsu kia của em đến cứu. Còn Tetsu này xin phép không liên quan."

Nói rồi hắn xoay người bỏ đi luôn. Đám ma quỷ lâu la kia thấy hắn rời đi thì phát ra những tiếng hét phấn khích chói tai, bắt đầu thăm dò dịch chuyển từng bước một về phía Thập Nhất.

Thập Nhất hiện giờ đương nhiên không có bản lĩnh đối phó với lũ này. Có điều Kuroo lại quên bản lĩnh duy nhất của nó là gì rồi...

Đó là không sợ chết.

Nếu người ta đan tâm vứt bỏ nó cho ma quỷ xâu xé, vậy thì nó đành ngoan ngoãn mà chết vậy, bởi vì chống cự cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hơn thế, lần này người vứt bỏ nó lại là Kuroo. Kuroo bây giờ khác lắm, có lẽ sẽ chẳng đau lòng vì nó, vậy thì nó sẽ chết, hóa thành quỷ, xem xem hắn có thương tâm hay không.

Có điều chết thì chết, nó cũng không muốn để cho lũ quỷ ma này mặc sức thỏa mãn mà xâu xé mình.

Một con quỷ trông mặt mũi hung tợn nhất đánh bạo tiếp cận con mồi. Nó vừa lân la đến gần, vừa liên tục dò xét phản ứng của Kuroo ở phía xa. Con quỷ đến trước mặt Thập Nhất rồi mà hắn dường như vẫn không hề đưa ra bất kỳ phản ứng nào tỏ ý đe dọa, có vẻ là ngầm đồng ý thật. Da thịt trắng trẻo trần trụi của con mồi đã ở trước mắt. Cừu non sắp rơi vào tay, nó không kiềm nổi cơn phấn khích mà bắt đầu điên cuồng ngửa mặt cười.

Tiếng cười của nó chưa kéo dài được bao lâu, đã thấy bàn tay đầy móng vuốt sắc nhọn của chính nó... bay mấy vòng ngay trước mặt, rồi 'bịch' một tiếng rơi xuống đất.

Nó nhìn xuống, phát hiện bàn tay của mình đã bị đứt lìa từ lúc nào. Là Thập Nhất dùng chính thanh kiếm ngắn mà Kuroo cho thiếu gia nhỏ để tự vệ, dứt khoát chém đứt lìa một bàn tay của con quỷ.

Kuroo trợn mắt kinh ngạc. Hắn đứng cách đó không xa, tận mắt chứng kiến nó giấu thanh kiếm đó ở đâu khi mà toàn thân chẳng có lấy một mảnh vải.

Lợi dụng đôi chân tàn phế, lợi dụng khả năng tự lành vết thương, Thập Nhất vậy mà đã... đem thanh kiếm ấy đâm sâu vào da thịt nơi cẳng chân mình, chờ đợi vết thương tự liền da là có thể hoàn toàn che giấu được mọi vết tích. Ban nãy, chính Thập Nhất đã tự rạch một nhát lên da thịt mình, lặng lẽ lôi thanh kiếm được giấu kỹ trong cơ thể ra, dùng nó để tấn công con quỷ ngu ngốc đang còn mải hả hê.

Con quỷ nọ bị chém đứt một bàn tay, tức giận gào thét muốn giết chết Thập Nhất ngay tại chỗ. Nhưng nó còn chưa kịp phản ứng, đã thấy máu tươi bắn lên tung tóe.

Thập Nhất nhặt bàn tay đã bị chém đứt lìa, đầy móng vuốt nhọn hoắc của con quỷ lên. Đoạn, nó xoay mặt về phía Kuroo, mỉm cười...

Kế tiếp, một phát đâm thẳng vào cần cổ của chính mình.

Móng vuốt sắc lẹm trên bàn tay con quỷ dễ dàng đâm xuyên qua da thịt của Thập Nhất, máu tươi từ động mạch bắn ra tung tóe. Thân hình nó lung lay rồi đổ gục xuống sình lầy dơ bẩn, trước đôi mắt hoảng sợ của Kuroo.

Thập Nhất cảm thấy bản thân mình là kẻ may mắn nhất trên đời.

May mắn vì nó đã cược đúng. Con người không giết được nó, nhưng quỷ thì có thể.

May mắn vì nó đã kịp chết trước khi bị bọn quỷ kia lao vào cắn xé.

May mắn vì đã tự sát thành công mà không cần dùng đến thanh kiếm ngắn kia. Thứ Kuroo tặng nó để tự vệ, nó tuyệt đối sẽ không bao giờ dùng để kết liễu chính mình.

May mắn vì trước khi mắt nhắm lại, nó kịp nhìn thấy Kuroo vì nó mà đại sát tứ phương, giết sạch mấy con quỷ cản đường để chạy đến bên nó.

"Haha... Ngài thua rồi nhé."

Đó là câu cuối cùng nó lẩm bẩm trước khi hoàn toàn mất đi ý thức.

-

Thời điểm Tsukishima tỉnh dậy, nó thấy mình đang ở giữa một căn phòng rộng thênh. Ánh lửa lập lòe từ mấy ngọn nến ở góc phòng không đủ để thắp sáng nơi âm u này.

Giấc mơ quá khứ rất dài, khiến nó nhất thời không nhận ra hiện tại là thời điểm nào.

Cho tới khi nó nhìn xuống bộ kimono đỏ đang mặc trên người, mới nhận ra giờ đã là hơn một ngàn năm sau. Vật đổi sao dời, Kuroo lại làm người, mà nó thì chính thức trở thành quỷ.

Nhưng tại sao nó lại ở đây?

Bỗng nhiên một loạt tiếng rên rỉ đau đớn vang lên. Bên trong căn phòng tối tăm, Tsukishima chỉ nghe thấy những tiếng bước chân lạ lẫm.

Quỷ nhỏ lúc này mới nhớ ra lý do tại sao mình lại ở đây.

Kuroo cùng bạn bè của hắn đã rời khỏi dinh thự, bỏ lại một mình Tsukishima. Trước đó nó đã bị hắn lừa gạt cho uống thuốc khiến bản thân tạm thời mất hết năng lực, đành chịu bị nhốt lại bên trong Tây viện.

Nó cứ thế buồn bã, chán chường, tủi thân, tuyệt vọng nằm dài ở ngạch cửa chờ đợi điều gì chẳng biết. Cuối cùng, nó không đợi được Kuroo quay về, lại đợi được hai kẻ lạ mặt viếng thăm.

Một kẻ mặc đạo bào, một kẻ mặc tăng y, bất ngờ xuất hiện trước mặt quỷ nhỏ.

Khoảnh khắc hai kẻ này vừa xuất hiện, Tsukishima đã vô cùng chấn động.

Tên mặc đạo bào kia, là kẻ thù không đội trời chung, cũng là nỗi ám ảnh của Tsukishima từ thuở nó vừa lên năm.

Chính là gã tư tế bên cạnh hoàng hậu, kẻ đã thực hiện nghi thức xẻ thịt rút gân tiểu thiếu gia Thập Nhất.

Cũng chính là kẻ đã chia cắt nó và Kuroo hơn một ngàn năm cho đến tận hôm nay.

Gã chính là...

"Lâu rồi không gặp! Trốn cũng kỹ quá nhỉ, Thập Nhất thiếu gia?"

Tsukishima đang bị mất đi năng lực tất nhiên không thể đối phó với gã, chỉ có thể mở mắt trừng trừng mà nhìn. Nếu ánh mắt có thể hóa thành vũ khí, chắc chắn là gã tư tế này đã bị nó đâm cho thành cái rổ.

"Chậc chậc... ghét ta đến vậy sao? Người quen cũ lâu ngày gặp lại, không có gì muốn hàn huyên à?"

"Quỷ và súc vật không cùng ngôn ngữ đâu." - Nó đáp.

Nụ cười tự mãn trên gương mặt gã tư tế tắt ngúm, thay vào đó là vẻ âm u tức giận vốn không nên xuất hiện nơi một kẻ tu hành. Gã nghiến răng, tát một phát vang dội lên mặt Tsukishima. Đầu nó lệch sang một bên, khóe môi rỉ máu.

"Ông không cần phải làm chuyện vô nghĩa vậy đâu. Chúng ta phải mang nó đi càng sớm càng tốt." - Kẻ mặc tăng y đi cùng quay sang nhìn gã tư tế nhắc nhở.

Tsukishima nghe vậy bèn ngẩng phắt đầu lên, nhưng chưa kịp phản ứng lại thì bọn chúng đã bắt đầu rì rầm đọc gì đó không rõ. Đầu óc nó lập tức quay cuồng đau nhức, cơ thể không nghe theo chỉ đạo của não bộ nữa, bất lực đổ rạp xuống nền nhà.

"Ta sẽ giết ngươi, Houmonkyaku. Ta nhất định sẽ giết ngươi!"

Quỷ nhỏ bị cưỡng ép trở về hình dạng đốm lửa. Đây vốn là trạng thái mà Tsukishima dùng để lẩn trốn sự truy đuổi của quỷ thần và lũ trừ tà, giúp khí tức của nó giảm xuống mức thấp nhất. Tuy lúc ở trong hình dạng này sẽ không thể chiến đấu, nhưng lại có thể ẩn thân, cũng có thể thâm nhập vào bất cứ đâu, kể cả tâm trí người khác. Bây giờ lại bị chính kẻ thù lợi dụng cách này mà đưa đi. Bọn chúng nhanh chóng đem nó nhét vào một chiếc túi nhỏ rồi nhanh chóng rời khỏi dinh thự.

Đến lúc tỉnh dậy chẳng biết rốt cuộc bản thân đã bị đem đi đâu.

Tsukishima thử cử động một chút, phát hiện năng lực của bản thân đang dần dần trở lại.

Bỗng nhiên, từ trong bóng tối lập lòe của căn phòng, một kẻ mặc đạo bào gào thét lao ra, cầm kiếm xông về phía nó.

Chính là Houmonkyaku?

Tsukishima không nghĩ nhiều. Nó lập tức bay lên để né tránh. Kimono đỏ nhào lộn một vòng xinh đẹp giữa không trung, móng vuốt sắc nhọn ngay lập tức đâm thẳng vào đỉnh đầu gã. Gã thậm chí không kịp kêu lên một tiếng nào, đã lăn đùng ra chết tươi.

Quỷ nhỏ không tin mình lại có thể kết liễu được gã dễ dàng đến thế. Thời điểm nó còn đang hoang mang, lại có một kẻ khác cầm kiếm gào thét xông tới.

Lại là Houmonkyaku?

Không phải nó vừa giết chết gã rồi sao?

Kẻ thù lao đến rất nhanh, Tsukishima không kịp suy nghĩ nhiều, lại tiếp tục ra tay kết liễu thêm một tên nữa.

Quỷ nhỏ biết mình không ổn rồi, khi mà nó cứ tưởng đã giết được gã rồi, thì một tên Houmonkyaku khác lại lao tới.

Cứ thế, số xác chết dưới chân nó phút chốc đã chất đống đến mức không thể nào đếm được.

-

Kuroo đứng trước ngôi đền giữa chốn thâm sâu cùng cốc mà Tadashi vừa đưa hắn tới, cảm nhận được quỷ nhỏ chắc chắn đang ở bên trong.

Con ma da tên Shimizu nói với Tadashi rằng muốn đi qua cổng đền nhất định phải tìm được một tên loài người lợi hại để bám vào, thế nên nó mới phải cắn răng mà đưa cái tên Kuroo Tetsurou khó ưa này theo cùng. Nó còn đang tính toán trong đầu, nếu Kuroo không giúp nó vào được bên trong đền, vậy thì nó sẽ đạp thằng cha vô dụng này xuống con suối kia cho làm bạn với ma da luôn.

Nhưng tính toán của nó không thành, Kuroo vậy mà một đường băng băng đi qua cổng trời Torii mà không gặp bất kỳ cản trở nào.

"Xem ra cũng không đến nỗi vô dụng." - Tadashi vừa bám theo Kuroo vừa không cam lòng thừa nhận.

Những cánh cổng Torii kéo dài, bậc thang nối tiếp tưởng chừng như vô tận. Càng đến gần, khí đen dày đặc xung quanh ngôi đền càng nồng đậm. Bản thân Tadashi không hề là một con quỷ tầm thường, vậy mà vẫn sợ đến mức suýt nữa đã quay đầu bỏ chạy.

Ấy vậy mà cái tên loài người Kuroo Tetsurou kia vẫn đường hoàng bước đi như chẳng hề cảm nhận được nguy hiểm gì.

"Đi chậm một chút! Ta không theo kịp! Ngươi có phải người không vậy? Sao mà cứ phải giống hệt con quỷ Tsukki kia vui vẻ đi tìm chết thế?" - Tadashi một bên lo lắng cho Tsukishima, một bên vẫn tỉnh táo cho rằng không nên cứ ngu ngốc xông vào mà chẳng có kế hoạch gì.

"Không có thời gian lên kế hoạch đâu." - Kuroo bỗng dưng lên tiếng.

"Gì? Ngươi đọc được suy nghĩ của ta hả tên quái thai này?" - Tadashi sợ hãi nổi da gà: "Rốt cuộc ngươi là cái giống gì thế?"

"Ta cũng không biết nữa..." - Kuroo cúi đầu thì thầm, chẳng biết đang trả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net