15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook đỡ lấy Hoseok đang ngất lịm trên cánh tay mình, nhịp tim cũng vì cái ngã của đối phương mà rơi chậm mất một nhịp. Hắn luống cuống tay chân, vỗ nhẹ lên má Hoseok, giọng hoảng hốt gọi tên người kia.

" Hoseok. Hoseok, tỉnh lại. Hoseok."

Trán Hoseok lấm tấm mồ hôi, đôi mắt nhắm chặt và chân tay bắt đầu lạnh toát. Jungkook chẳng nghĩ ngợi gì thêm liền bế cậu lên, đi nhanh đến phòng y tế.

Mỗi bước chân càng ngày càng tăng tốc, Jungkook nhìn xuống khuôn mặt xanh xao của người kia, trong đầu nhớ lại hình ảnh của một năm trước. Vào đêm đông lạnh lẽo, những bông tuyết đầu mùa buông xuống thành phố Busan, cũng trong hoàn cảnh tương tự hiện tại, chỉ khác là hắn đã biết tên của đối phương.

Jungkook thở gấp, cổ họng khô khốc vì di chuyển nhanh nhưng cánh tay một chút cũng không buông lỏng người trong lòng. Hắn điều chỉnh lại nhịp thở, đi sâu vào phòng y tế. Hộ sĩ nhìn thấy Jungkook liền đứng dậy khỏi bàn, lo lắng tiến tới kiểm tra, phát hiện người trong lòng hắn là Hoseok, đầu mày bà càng nhíu chặt, ôn tồn nói.

" Là Hoseok sao? Trước hết em hãy đặt thằng bé xuống giường đã."

Jungkook gật đầu, nhẹ nhàng đặt Hoseok xuống giường. Hắn cúi thấp người, hạ cánh tay xuống, dùng một tay đỡ gáy cậu, từ tốn từng chút cho đến khi Hoseok hoàn toàn yên ổn nằm trên chiếc gối mềm. Hộ sĩ chứng kiến cảnh vừa rồi, bà cười trộm, cậu học sinh này cũng quá mức bảo hộ rồi, giờ bạn bè đối xử với nhau thật tốt.

" Em ấy ngất lâu chưa?" Hộ sĩ đeo tai nghe kiểm tra nhịp tim, đo huyết áp cho Hoseok, phát hiện ra huyết áp của cậu khá thấp, bà liền quay sang hỏi.

" Vừa mới thôi ạ. Anh ấy làm sao vậy cô?" Jungkook bối rối lắc đầu, bàn tay nắm chặt thanh giường, lo lắng nhìn hộ sĩ. Hoseok sắc mặt xanh xao, đôi môi không còn sắc hồng, vô hại nằm đó, làm trái tim hắn ngứa ngáy không thôi.

" Thằng bé bị hạ đường huyết. Thật là, bị xuất huyết dạ dày còn để bản thân ăn uống không đầy đủ. Giờ cô sẽ truyền nước cho Hoseok, em đừng quá lo lắng."

Hộ sĩ quan sát khuôn mặt Hoseok, nhỏ giọng trách mắng cậu, đứa trẻ này luôn hành hạ bản thân như thế, bà thở dài, rời khỏi giường bệnh đi đến tủ thuốc ở góc phòng.

Kim tiêm sắc nhọn đâm vào bàn tay thon gầy của Hoseok, hộ sĩ chỉnh lại tốc độ chảy của nước dịch rồi đi đến bàn làm việc của mình. Jungkook mắt không rời bàn tay trắng muốt của người kia, đường gân xanh cũng vì thế mà nổi lên rõ ràng. Hắn chạm nhẹ lên khuôn mặt Hoseok, âm thầm vuốt ve, cảm nhận làn da mịn màng dưới tay mình, nét mặt hắn trở nên hiền dịu. Giọng hộ sĩ vang lên khiến Jungkook giật mình, như bị bắt làm việc xấu xa, hắn rụt tay lại dấu vào túi áo đồng phục.

" Em là học sinh mới phải không? Cô chưa gặp em bao giờ."

" Vâng, em mới chuyển đến kì này. Em là Jeon Jungkook, lớp 2-3."

" Nếu cảm thấy trong người có gì không ổn hãy đến đây nhé. Mà em gọi Taehyung lớp 3-5 đến đây giúp cô được không?"

Kim Taehyung? Tại sao hắn phải đi tìm tên khó ưa đó chứ?

" Tại sao lại là em?" Jungkook nhíu mày, nét mặt không vui trả lời.

" À, bệnh của Hoseok, Taehyung là người hiểu rõ nhất. Thằng bé lúc nào cũng cầm thuốc trong người, mà cô không có thuốc ở đây nên em gọi em ấy giúp cô nhé. Hoseok có lẽ sắp tỉnh rồi."

Jeon Jungkook hiện tại đang rất khó chịu nhưng vẫn buộc phải đến lớp 3-5 để tìm đến tên kia. Hắn âm thầm trách mắng Hoseok, trách anh sao không mang thuốc bên người mà lại để Taehyung giữ chúng? Quan hệ của hai người tốt đến mức dựa dẫm vào nhau, đến đồ đạc cũng là đối phương chuẩn bị?

Jungkook đứng trước cửa lớp, liếc mắt nhìn vào trong lớp, không quá hai giây đã phát hiện khuôn mặt khó ưa của tên kia. Taehyung ngồi sát cửa sổ, anh đang lơ đãng nhìn ra bên ngoài, hoàn toàn không chú tâm vào bài giảng.

Jungkook không quan tâm Taehyung có đang học hay không, dù sao nhiệm vụ kia cũng không thể không làm. Hắn lục túi quần được tờ giấy kiểm tra sáng nay đút vội, vo tròn nó. Jungkook ranh mãnh tung lên xuống cục giấy trong tay, mắt quan sát giáo viên trên bục giảng. Chỉ chờ giáo viên quay lên viết bài lên bảng, hắn nhắm trúng đầu Taehyung ném đến.

Cục giấy vo tròn của Jungkook hoàn hảo đập vào đầu Taehyung một cái đau đớn, thành công khiến Taehyung quay lại ngó nghiêng tìm thủ phạm. Jungkook nhịn cười, dùng tay vẫy thu hút sự chú ý của đối phương. Taehyung nhìn thấy Jungkook ngoài cửa sổ, hất hàm tỏ ý tứ muốn gì, đáp lại anh chỉ là cái ngoắc tay của tên kia. Anh nhướn mày, đối với trò trẻ con của Jungkook anh không rảnh chơi đùa. Cơn giận trong lòng càng ngày càng lớn, Taehyung cố nhìn miệng Jungkook, dường như hắn muốn nói gì đó.

" Hoseok ngất, hiện đang nằm trong phòng ý tế."

Taehyung nghe được tên người kia, hồn vía như ở trên mây, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều liền lẻn ra ngoài phòng học, mặc kệ những lời nói thao thao bất tuyệt của cô giáo Anh văn. Những việc liên quan đến Hoseok đều là điểm yếu của Kim Taehyung.

Jungkook nhìn bóng dáng chạy như ma đuổi của Taehyung trên hành lang, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ. Hắn để tay ra sau đầu, thong thả đi. Thời gian còn dài, người thắng cuộc chưa chắc đã phải là người đi trước, tựa như truyện " Thỏ và rùa".

Taehyung chạy thẳng vào phòng y tế, nhìn ngang dọc tìm kiếm thân ảnh người kia. Chỉ khi ánh mắt dừng tại chiếc giường bên góc phòng, anh mới âm thầm thở ra một hơi. Giọng hộ sĩ vang lên kéo sự chú ý của Taehyung, anh quay lại, hướng bà nở nụ cười có chút hối lỗi.

" Taehyung ah, Hoseok bị hạ đường huyết. Em phải chú ý đến sức khỏe của thằng bé nhé."

" Là lỗi của em." Taehyung cụp mắt, bàn tay nắm chặt từ lúc nào, nhỏ giọng nói như tự nói với chính bản thân mình.

" Em có mang thuốc chứ?"

" Thuốc nào ạ?" Taehyung mở to mắt, ngạc nhiên nhìn hộ sĩ.

" Jungkook không..."

" Là em chưa nói xong, anh ta đã chạy bán sống bán chết đi rồi."

Jungkook ngắt lời bà, tựa vai vào tường, không nhanh không chậm nói. Taehyung trừng mắt nhìn tên kia, rõ ràng là hắn ta không nói gì cả, còn không có ý định gọi hắn trở lại. Đáp lại ánh mắt nảy lửa kia của Taehyung, Jungkook chỉ biết nhún vai, cái này không liên quan gì đến hắn.

Hộ sĩ lắc đầu, lên tiếng nhắc nhở Taehyung đi lấy thuốc. Anh cụp đuôi, ngoan ngoãn đi trở lại phòng học, khi đi ngang qua Jungkook còn cố tình va mạnh vào vai đối phương.

Jungkook trở lại ngồi lên ghế bên cạnh giường bệnh, bình nước dịch đã vơi đi nhiều, còn người trên giường vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Hắn hai tay khoác trước ngực, lặng lẽ quan sát Hoseok, kỷ niệm đêm đông đó quay lại chân thật đến không ngờ.

Hàng mi cong của Hoseok khẽ rung, cậu nhăn mặt, từ từ hé mắt nhìn khung cảnh xung quanh. Mọi thứ mờ ảo dần trở nên rõ ràng, khuôn mặt Jungkook phóng đại trước mặt làm cậu giật mình. Hoseok rụt người lại phía sau, đầu đập mạnh vào bàn tay của người kia, mặt đối diện với khuôn ngực rộng rãi của Jungkook.

Hoseok hiện giờ tỉnh táo hoàn toàn, cậu ngại ngùng đỏ mặt lan xuống cả vùng cổ, mùi hương đàn ông từ người Jungkook ngập tràn vào cánh mũi. Hoseok nhắm chặt mắt, lấy tay đẩy người kia ra.

Jungkook khi nãy mắt thấy đầu Hoseok sẽ đập vào thành giường nên nhanh chóng dùng tay chặn trước đầu cậu. Cả thân người cũng vì thế mà đổ rạp về phía trước, tạo thành tư thế này. Hắn đã định đứng dậy nhưng thấy biểu hiện ngại ngùng của Hoseok, trong lòng muốn khi dễ đối phương, duy trì khoảng cách cực gần này một thời gian nữa.

Hoseok dùng sức đẩy người kia ra nhưng hắn một chút cũng không dịch chuyển, tựa như tảng đá vững chắc, bất di bất dịch. Cậu thẹn quá hóa giận, đánh liên tiếp vào lưng người kia mấy cái, miệng không ngừng nói câu tránh ra.

Jungkook cười nhẹ, cái đánh của Hoseok hoàn toàn vô lực, chẳng bằng xoa lưng cho hắn. Hắn lấy tay giữ chặt cánh tay của cậu, khuôn ngực cũng áp chặt lấy mặt của Hoseok, giữa hai người không còn khoảng cách nào.

" A..."

Hoseok cố gắng thoát ra khỏi bàn tay của Jungkook, nhưng mọi cố gắng hoàn toàn vô dụng, chỉ càng làm cho tên kia khoái chí cười thành tiếng.

Hai người dây dưa như vậy một hồi, chẳng ai quan tâm đến xung quanh. Nào ngờ, một màn ân ái như vậy thu gọn vào trong mắt Taehyung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net