106

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Menu

BỎ QUA NỘI DUNG

NHÀ NHỎ CỦA CHOU

Căn nhà nhỏ đăng những câu chuyện nho nhỏ.

RIÊNG TƯ: [TVKVH] CHƯƠNG 106 – NHÀN SỰ

20 Tháng Ba, 2022 — 10 bình luận

35 tình iu ´▽'ʃ♡ƪ

Chương 106 – Nhàn sự

edit: yuzhu

Nhàn sự (闲事): việc không quan trọng, tầm thường.
T

ang lễ của Đàm Táo Táo diễn ra vào bảy ngày sau lễ trao giải.
Tiết trời đã vào cuối hạ, tang lễ cử hành trong một khu rừng thông xanh tươi tốt. Ve đậu trên cây râm ran kêu, ngược lại khiến không khí càng thêm yên tĩnh. Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc mặc đồ đen, đi tận đằng sau đám người.
Đây là một lễ tang rất long trọng. Có đồng nghiệp của Đàm Táo Táo, có người thân và bạn bè của cô, thậm chí còn có cả những người hâm mộ của cô nữa. Các phương tiện truyền thông bị chặn lại bên ngoài nghĩa trang, nhưng vẫn có người mang ý đồ trà trộn vào, muốn bắt được những tin tức trực tiếp tại lễ tang.
Lâm Thu Thạch rất im lặng, anh nhìn tro cốt của Đàm Táo Táo được đưa vào mộ địa, dùng xi măng bịt kín lại. Trên mộ bia là tấm ảnh cô đang cười, môi hồng răng trắng, ý cười doanh doanh.
Thời gian của cô ngưng lại ở khoảnh khắc đẹp đẽ nhất.
Tất cả những điều này đều không chân thật đến mức Lâm Thu Thạch thậm chí còn cho rằng đây chỉ là một trò đùa dai, Đàm Táo Táo vẫn sẽ lén la lén lút đến chỗ bọn họ, mang theo đủ loại trái cây, cùng nằm trên sô pha với Trình Thiên Lí nói đủ mọi chuyện trên đời.
Trình Thiên Lí cũng tới tham gia lễ tang, cậu cùng Trình Nhất Tạ đứng chung một chỗ. Hai người đứng ở đầu bên kia, trên mặt chỉ đầy vẻ cô đơn. Mỗi khi thấy có người chết ở trong cửa, người ngoài cửa ai cũng sẽ  sinh ra cảm giác thố tử hồ bi*. Bởi vì có lẽ người tiếp theo nằm vào chiếc quan tài lạnh như băng này chính là bọn họ.
*khi Thỏ đã chết đi, Cáo cảm thấy đau buồn, cũng như như vì cảm thấy bất hạnh đau xót về cái chết của đồng loại.
Sau khi tang lễ kết thúc, Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc quay về biệt thự.
Liên tục một đoạn thời gian, bầu không khí trong biệt thự đều cực kỳ ngột ngạt. Hầu như kênh chương trình truyền hình nào cũng phát sóng về lẽ tang của Đàm Táo Táo.
Bởi vì có rất nhiều minh tinh ngoài ý muốn mà qua đời, nhưng chết ngay trong đêm tiệc trao giải, chết ngay trước sự chứng kiến ​​của tất cả người hâm mộ, lại chỉ có duy nhất một Đàm Táo Táo.
Vì thế tất cả đều được mở rộng, những người vốn dĩ có lẽ không hề biết đến Đàm Táo Táo cũng thành người hâm mộ của cô, các nhà phân phối cũng nhân cơ hội này để thông báo làm lại các bộ phim thời trẻ của Đàm Táo Táo trên đĩa Blue-ray…… Lễ tang biến thành lễ hội.
Lâm Thu Thạch chính là người chứng kiến lễ hội này.
Anh ngồi trên sô pha, nhìn thấy cảnh bạn bè của Đàm Táo Táo được phỏng vấn, được hỏi han, kể lại những kỷ niệm từ ngày làm quen với Đàm Táo Táo. Không cần biết họ đang nghĩ gì, ít nhất ở thời điểm này, bọn họ chính là những người bạn thân nhất của Đàm Táo Táo —— tuy rằng bạn thân của mình rốt cuộc là chết như thế nào họ cũng không biết.
Trình Thiên Lí cầm lấy điều khiển TV uể oải chuyển kênh, nói: “Sao lại như thế này chứ.”
Lâm Thu Thạch sờ sờ đầu cậu.
“Bọn họ phiền phức thật đó.” Trình Thiên Lí nói.
Lâm Thu Thạch nói: “Đúng vậy, bọn họ phiền phức thật.”
Chạng vạng, biệt thự có khách tới thăm.
Bạch Minh cùng Trương Dặc Khanh bấm chuông cửa biệt thự, là Nguyễn Nam Chúc đi ra mở cửa.
“Nam Chúc, đã lâu không gặp.” Bạch Minh cười chào hỏi Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, tránh sang một bên, ra hiệu cho hai người đi vào.
Lâm Thu Thạch ngước mắt nhìn lại, thấy sắc mặt của Trương Dặc Khanh cũng không đẹp, anh ta hẳn là một trong số ít những người bạn thân của Đàm Táo Táo, nếu không Đàm Táo Táo cũng sẽ không ra mặt thỉnh cầu Nguyễn Nam Chúc mang Trương Dặc Khanh qua cửa.
Chỉ là bây giờ Đàm Táo Táo đã mất rồi.
“Tôi có một số việc muốn bàn với cậu, tiện thể mang anh ấy qua đây thăm các cậu luôn.” Bạch Minh nói.
“Đi thôi.” Nguyễn Nam Chúc cùng Bạch Minh đi lên thư phòng trên tầng.
Trương Dặc Khanh đi đến sô pha rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Thu Thạch, trông anh ta gầy đi hẳn so với lúc gặp ở lễ tang, nhưng khí chất vẫn cực kỳ sắc bén như cũ, không hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Lâm Thu Thạch cũng không nói chuyện, chỉ ngồi im nhấm nháp mấy món ăn vặt trên bàn.
“Cánh cửa cuối cùng của Đàm Táo Táo là các cậu vào cùng cô ấy sao?” Sau một hồi im lặng, Trương Dặc Khanh chợt mở miệng.
“Không phải.” Lâm Thu Thạch nói, “Hắc Diệu Thạch không tiếp cánh cửa thứ sáu.” Anh nói xong, vốn dĩ cho rằng Trương Dặc Khanh sẽ hùng hổ doạ người tiếp tục truy vấn, lại ngờ anh ta chỉ rũ mắt, thấp giọng ừ một tiếng.
Vì thế bầu không khí lại trở nên yên ắng.
Dựa theo tính tình như trước đây của Lâm Thu Thạch thì anh vốn nên tìm một ít đề tài nói chuyện giảm bớt xấu hổ. Nhưng bây giờ cái gì anh cũng không muốn nói, chỉ muốn lẳng lặng ngồi. Còn xấu hổ gì đó…… cứ mặc kệ nó đi.
Bạch Minh với Nguyễn Nam Chúc nói chuyện rất lâu, cũng không biết rốt cuộc nói cái gì, cuối cùng lúc Bạch Minh từ thư phòng đi xuống vẫn luôn nở nụ cười, Nguyễn Nam Chúc thì vẫn duy trì vẻ mặt vô cảm như thường lệ.

“Tôi không giữ mấy anh ở lại ăn cơm đâu.” Nguyễn Nam Chúc nói.
Bạch Minh cười gật đầu, nói: “Đi thôi, Dặc Khanh.”
Trương Dặc Khanh ừ một tiếng, đứng dậy đi theo Bạch Minh.
Lâm Thu Thạch nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc, nói: “Anh ta tới tìm em làm gì thế?”
“Tới mua manh mối.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Anh ta muốn mang Trương Dặc Khanh vào cửa tập luyện.”
Lâm Thu Thạch: “……” Anh nghĩ tới cái gì đó.
Giọng Nguyễn Nam Chúc nhàn nhạt, cậu nói: “Thật ra sau lần đó em cũng có liên hệ Đàm Táo Táo, nhưng cô ấy từ chối.”
Lâm Thu Thạch hiểu ý Nguyễn Nam Chúc. Lần đó là vào buổi công chiếu bộ phim mới, Đàm Táo Táo cầu xin Nguyễn Nam Chúc tiếp tục mang cô ấy qua cửa. Nguyễn Nam Chúc không đồng ý —— cậu không thể lấy tính mạng của mình và các thành viên ra làm trò đùa. Cánh cửa thứ sáu đã sinh ra biến chất, một lần không cẩn thận thôi cũng có thể phải trả giá bằng sinh mệnh, không thể nào có chuyện cậu đồng ý mang theo một đồng đội yếu ớt đi vào đó.
Đàm Táo Táo không thích vào cửa, đây là chuyện rất bình thường, không ai thích vào cửa cả.
Sau đó Nguyễn Nam Chúc có hỏi Đàm Táo Táo, cô ấy vẫn còn một cơ hội cuối cùng. Vẫn còn vài tháng nữa trước khi cánh cửa thứ sáu của cô mở ra, chỉ cần trong khoảng thời gian này cô chịu đi theo Nguyễn Nam Chúc vào cửa luyện tập, Nguyễn Nam Chúc sẽ đồng ý cùng cô đi vào cánh cửa thứ sáu.
Nhưng Đàm Táo Táo từ chối.
Lâm Thu Thạch nói: “Tại sao cô ấy lại từ chối chứ?”
Nguyễn Nam Chúc nói: “Không phải ai cũng có can đảm như anh, cô ấy chỉ là một người bình thường.”
Lâm Thu Thạch cười khổ.
Đối với một số người, vào cửa so với cái chết còn khó chịu hơn. Anh không chú ý tới, dưới nụ cười tươi tắn nở hai lúm đồng tiền như hoa của Đàm Táo Táo, chính là trái tim đã bị nỗi sợ hãi ăn mòn.
Bằng hữu đã không còn, nhưng mỗi ngày vẫn phải trôi qua.
Sau khi Nguyễn Nam Chúc với Lâm Thu Thạch ở bên nhau cũng không che giấu gì, hai người bắt đầu thoải mái tự nhiên nắm tay nhau trong biệt thự, ôm nhau, hoặc làm những chuyện mà những người yêu nhau nên làm.
Trong biệt thự đều là nhân tinh[1], cho nên không thể không nhìn ra bầu không khí thay đổi rõ ràng như vậy. Dịch Mạn Mạn bội phục vỗ vỗ bả vai Lâm Thu Thạch, nói: “Lợi hại đấy người anh em, đến Nguyễn ca cũng bị cậu bắt lấy.”
[1] Nhân tinh ‘人精’: là những người đặc biệt có đầu óc, biết tính toán, đối nhân xử thế khôn khéo, không bao giờ để mình bị lừa gạt. (nguồn: baidu)
Lâm Thu Thạch cười nói: “Đúng vậy, lợi hại lắm đúng không, tôi cũng cảm thấy rất lợi hại.”
Trình Thiên Lí là người cuối cùng biết chuyện. Cậu nhóc biết chuyện là do ngày đó cắt ngang nụ hôn của Lâm Thu Thạch với Nguyễn Nam Chúc ở trong sân.
Không khí ngày hôm đó thật sự quá tuyệt, ánh trăng sáng ngời, gió nhẹ khẽ phất, Lâm Thu Thạch với Nguyễn Nam Chúc ngồi trong sân nói chuyện phiếm, trò chuyện một hồi hai người liền dính vào nhau.
Trình Thiên Lí mới từ bên ngoài trở về, vừa mới đặt chân vào sân, cậu nhóc đã gào ầm lên bằng tiếng hét đặc trưng của mình —— tiếng hét chả khác gì một con gà bị chọc tiết.
“Đậu móa, đậu móa, em đang nằm mơ sao!” Trình Thiên Lí nói, “Đậu móa, đậu móa, tại sao em lại nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc với Lâm Thu Thạch đang hôn nhau vậy!!”
Trình Nhất Tạ đứng bên cạnh cậu nhóc: “Mày hét làm cái gì……”
Nhưng mấy lời này của cậu đã quá muộn, Nguyễn Nam Chúc với Lâm Thu Thạch đều ngẩng đầu, nhìn về phía bọn họ.
Trình Thiên Lí: “Hai ảnh nhìn em kìa!”
Trình Nhất Tạ: “……” Mày hét như gà gáy như thế kia không nhìn mày thì nhìn ai?
Lâm Thu Thạch cười chào hỏi Trình Thiên Lí. Trình Thiên Lí xác định mình không phải đang nằm mơ, vẫn còn có chút ý thức mơ hồ, cậu nhóc nói: “À ồ, Thu Thạch buổi tối tốt lành nhé, hai người các anh ngồi đây làm gì thế? Thời tiết hôm nay tốt quá ha……
Trình Nhất Tạ liếc nhìn Trình Thiên Lí, đột nhiên có khát vọng mãnh liệt là tách cái đầu của thằng em mình ra làm đôi, để xem thử trong đầu thằng nhóc này có phải chỉ chứa toàn bông không. Cậu xin lỗi Lâm Thu Thạch rồi vội vội vàng vàng kéo Trình Thiên Lí đi. Trình Thiên Lí bị kéo đi còn ủy khuất mếu máo, nói anh hai, anh kéo nhẹ chút, cổ tay em bị nắm đỏ hết lên rồi.
Trình Nhất Tạ cười lạnh: “Mày không thấy được vẻ mặt của Nguyễn ca lúc đó à?”
Trình Thiên Lí: “……”
Trình Nhất Tạ nói: “Anh mày chỉ sợ kéo mày đi trễ thêm một giây thôi là Nguyễn ca của mày đánh chết mày ngay tại chỗ luôn mất.”
Trình Thiên Lí nhớ lại ánh mắt u ám của Nguyễn Nam Chúc, cảm thấy lời của anh hai nhóc cũng khá là có lý.
Lâm Thu Thạch nhìn theo bóng dáng của hai người, cảm thấy có chút buồn cười, nói: “Trình Thiên Lí dưỡng được thành cá tính như vậy cũng hay nhỉ.”
“Còn không phải do anh hai nó chiều quá đâm hư sao.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Sớm muộn gì chiều quá cũng gây ra chuyện thôi.”
Lâm Thu Thạch: “Chỉ số thông minh cũng có thể bị chiều tới mức thấp đi à?”
Nguyễn Nam Chúc nói: “Đó là bẩm sinh rồi.”
Lâm Thu Thạch nở nụ cười. Anh cảm thấy Trình Thiên Lí rất đáng yêu, chỉ là vừa thấy cậu nhóc đáng yêu, cũng vừa cảm thấy có hơi lo lắng cho Trình Thiên Lí. Rốt cuộc thì lúc vào cửa, mấy thứ kia cũng sẽ không vì thấy ngươi đáng yêu mà thủ hạ lưu tình.
“Bao giờ thì cánh cửa thứ mười một của em tới vậy?” Nói đến vào cửa, Lâm Thu Thạch lại đột nhiên nhớ tới chuyện này.
Nguyễn Nam Chúc nhìn Lâm Thu Thạch: “Còn sớm.”
Lâm Thu Thạch: “Còn sớm là khi nào?”
Nguyễn Nam Chúc: “Là chuyện của năm sau lận.”
Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ, đúng là vẫn còn sớm. Nhưng mà khoảng cách giữa hai cánh cửa cuối cùng quả thực khá là dài, anh chợt nghĩ ra điều gì đó: “Đúng rồi…… Đột nhiên anh nhớ ra, nếu cứ đi qua cửa với tốc độ chậm nhất thì chẳng phải sẽ sống lâu nhất sao?”
Nguyễn Nam Chúc nghe câu hỏi của Lâm Thu Thạch xong liền thấy hơi bất đắc dĩ: “Sao bây giờ anh mới nghĩ đến vấn đề này thế?”
Lâm Thu Thạch cười gượng: “Chẳng phải trước giờ anh vẫn luôn không chú ý sao?”
“Không phải.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Lấy ví dụ, nếu như anh từ cánh cửa thứ ba trực tiếp nhảy tới cánh cửa thứ sáu, như vậy thời gian đến khi cánh cửa thứ bảy của anh mở là bắt đầu đếm từ cánh cửa thứ ba.”
Lâm Thu Thạch ồ một tiếng thật dài, nghĩ thầm chẳng trách bao nhiêu người muốn nhảy cửa. Nếu nhảy cửa thành công, vậy chẳng khác nào kéo dài tuổi thọ thêm một đoạn thật dài, hơn nữa trong lúc đó không cần phải lo lắng tới chuyện qua cửa. Quả nhiên, rủi ro càng lớn, lợi nhuận càng cao.
Lâm Thu Thạch rất muốn hỏi Nguyễn Nam Chúc gặp phải chuyện gì ở trong cánh cửa thứ mười, nhưng là nghĩ đến sau khi Nguyễn Nam Chúc thoát ra khỏi cánh cửa kia, tinh thần cậu sa sút một đoạn thời gian rất dài, anh liền cảm thấy đề cập tới vấn đề này có thể hơi không thích hợp.
“Nếu có thể thì em vẫn muốn tiến vào cánh cửa thứ mười một lần nữa.” Nguyễn Nam Chúc chợt mở miệng.
“Cái gì?” Lâm Thu Thạch kinh ngạc, “Tại sao em lại muốn……”
Nguyễn Nam Chúc nhìn Lâm Thu Thạch, trầm mặc một lát, nói: “Em bắt được manh mối của cánh cửa thứ mười một.”
Lâm Thu Thạch vẫn không hiểu, bắt được manh mối chẳng phải chuyện tốt sao, vậy tại sao Nguyễn Nam Chúc còn muốn mạo hiểm. Chẳng lẽ manh mối kia khó đến mức Nguyễn Nam Chúc cũng không dám thử?
“Manh mối em bắt được rất kỳ quặc.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Cho nên em muốn kiểm tra thử, là cửa của em xảy ra vấn đề, hay là manh mối có vấn đề.”
“Thôi được.” Lâm Thu Thạch nói, anh suy nghĩ, lại nhớ tới cánh cửa tiếp theo của mình là cửa thứ mười. Anh hoài nghi nói, “Thật sự xảy ra vấn đề à? Chứ không phải em cố ý nói như thế để vào cửa cùng với anh sao?”
Nguyễn Nam Chúc nói: “Nhìn em có giống người làm việc tốt không để lại tên không?”
Điều này cũng đúng, Lâm Thu Thạch nở nụ cười: “Đúng là không giống.”
Cánh cửa thứ chín là Lâm Thu Thạch vào cùng Trình Nhất Tạ, nói cách khác cánh cửa thứ mười của hai người đều không cách nhau quá xa. Cánh cửa tiếp theo của Lâm Thu Thạch đại khái là sang năm mới mở ra, anh nói: “Nhất Tạ đi vào cùng chúng ta luôn đúng không?”
Nguyễn Nam Chúc lắc đầu: “Không, nó không vào cùng chúng ta đâu.”
Lâm Thu Thạch ngạc nhiên: “Tại sao ——”
Nguyễn Nam Chúc: “Nó muốn mang Thiên Lí vượt qua cánh cửa thứ mười.”
“Cái gì cơ?” Lâm Thu Thạch sửng sốt, anh thậm chí cho rằng mình nghe nhầm, “Em nói cái gì?”
“Nó muốn mang Thiên Lí vượt qua cánh cửa thứ mười.” Nguyễn Nam Chúc lặp lại một lần nữa, lần này Lâm Thu Thạch nghe được rất rõ ràng, “Trực tiếp giúp Thiên Lí nhảy đến cánh cửa thứ mười một.”
Lâm Thu Thạch: “……” Anh nhớ tới bộ dạng ngây ngốc của Trình Thiên Lí, nhất thời không biết nên nói gì.
“Em có khuyên nó rồi.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Nó không chịu nghe, em cũng không muốn quản chuyện này nữa.”
Lâm Thu Thạch lúc này mới nhớ tới trận cãi vã trước đó của Nguyễn Nam Chúc với Trình Nhất Tạ, nguyên lai là vì chuyện này, nhưng anh vẫn không rõ tại sao Trình Nhất Tạ lại làm ra lựa chọn như vậy. Với thực lực Trình Thiên Lí mà đi vào cánh cửa thứ mười mà đến Nguyễn Nam Chúc còn phải lột một tầng da, chẳng phải là trăm phần trăm là dữ nhiều lành ít sao?
“Nó cũng không có biện pháp gì.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Nó sợ mình đi trước thì không thể bảo vệ được Trình Thiên Lí.”
Lâm Thu Thạch cười khổ.
Trước sự ra đi của Lê Đông Nguyên, anh vẫn chưa có nhận thức rõ ràng về định nghĩa của hai chữ tử vong. Sau đó đến lượt Ngô Kỳ, Đàm Táo Táo, hàng loạt chuyện ngoài ý muốn liên tiếp xảy ra, khiến anh nhận ra tử vong làm bạn ở ngay bên người, và có thể vung lưỡi hái đoạt mạng xuống bất kỳ lúc nào.
Món quà của cửa cũng không phải vô điều kiện, nó lúc nào cũng có thể thu hồi lại tất cả những gì đã ban cho.
Người chết cũng đã ra đi, cuộc sống của người sống vẫn phải tiếp tục.
Ảnh hưởng của sự ra đi của Đàm Táo Táo dần dần cũng hạ nhiệt, cuộc sống của mọi người quay về sự bình lặng.
Lâm Thu Thạch tranh thủ thời gian về quê một chuyến, anh vốn định đi về một mình, nhưng Nguyễn Nam Chúc nhất quyết muốn đi về với anh.
Lâm Thu Thạch vốn muốn từ chối, nhưng thấy thái độ kiên quyết của Nguyễn Nam Chúc, anh liền đồng ý.
Lúc này đã hơn 5 năm kể từ lần cuối Lâm Thu Thạch quay về cố hương, lần cuối anh quay về là để dự tang lễ của bà nội, sau đó anh gần như cắt đứt tất cả liên hệ với gia đình.
Cha mẹ của Lâm Thu Thạch ly dị, sau đó hai người đều có gia đình riêng, bởi vậy Lâm Thu Thạch liền trở thành người thừa, hai bên không ai muốn gặp anh, Lâm Thu Thạch cũng rất ít khi liên lạc với bọn họ.
Lúc hai người về quê của Lâm Thu Thạch thì cũng đã là mùa thu, thời tiết nóng bức dần bị những cơn gió se se lạnh hạ nhiệt, đường phố bị phủ kín bởi một tầng lá vàng. Lâm Thu Thạch bước ra sân bay, nhìn cảnh vật xa lạ xung quanh, cảm thán: “Lâu lắm rồi anh không về, đến quê mình trông thế nào cũng sắp quên mất.”
Nguyễn Nam Chúc không nói gì, chỉ quan sát xung quanh.
“Đi thôi, chúng ta đi thăm mộ bà nội trước đã.” Lâm Thu Thạch trước khi đến đã lên sẵn kế hoạch, “Sau đó thì qua thăm mẹ……” Anh ngừng lại một chút, cười nói, “Nhưng mà anh không nhớ địa chỉ của bà ấy cho lắm.”
Nguyễn Nam Chúc nhìn anh: “Em giúp anh tra nhé?”
Lâm Thu Thạch nói: “Oa, đến cái này em cũng tra được à?”
Nguyễn Nam Chúc: “Cho đủ tiền thì muốn tra cái gì mà chẳng được?”
Lâm Thu Thạch nói: “Rõ ràng là anh mang em về, sao lại biến thành em giúp anh tìm đường rồi.”
Nguyễn Nam Chúc: “Vậy cũng đâu có liên quan gì.”
Cậu nói tìm là tìm, lấy điện thoại ra gọi điện, cung cấp một ít thông tin cho người ở đầu dây bên kia. Lâm Thu Thạch đứng bên cạnh nhìn cậu, tuy có hơi ngượng ngùng, nhưng anh phải thừa nhận rằng Nguyễn Nam Chúc thật sự rất đẹp, ngay cả khuôn mặt vô cảm của cậu cũng hấp dẫn tới vậy. Ngay cả người qua đường cũng sẽ làm bộ lơ đãng nhìn sang đây vài lần.
Nhìn giống hệt như đang lén nhìn một siêu sao nào đó vậy.
Nghĩ đến đây, Lâm Thu Thạch bật cười.
“Anh cười gì thế.” Nguyễn Nam Chúc cúp điện thoại, đúng lúc nhìn thấy nụ cười trêu chọc trên mặt Lâm Thu Thạch.
“Không có gì.” Lâm Thu Thạch nói, “Đã có ai nói với em là em rất đẹp chưa?” Anh vươn tay, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào sống mũi vừa cao vừa thẳng của Nguyễn Nam Chúc, “Đặc biệt đẹp.”
Nguyễn Nam Chúc nhướng mày: “Cho nên?” Cậu nghiêng người đến trước mặt Lâm Thu Thạch, “Ý anh là anh thích gương mặt của em hơn à?”
Khát vọng sinh tồn khiến Lâm Thu Thạch cảm thấy được nguy hiểm ẩn chứa trong những lời này, vội nói: “Không đâu, làm gì có, anh mà là người nông cạn như vậy à? Đương nhiên anh vẫn thích linh hồn của em nhất!”
Nguyễn Nam Chúc: “Ồ.”
Lâm Thu Thạch: “……” Mém tý là hù chết anh.
Một vài phút sau, bên kia liền gửi cho Nguyễn Nam Chúc một tin nhắn, nói rằng đã tra được địa chỉ nhà mẹ của Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch nói: “Đi thôi.”
Nguyễn Nam Chúc gật đầu.
Bọn họ bắt một chiếc taxi đi đến địa chỉ trong tin nhắn, gõ cửa. Vài phút sau, cánh cửa mở ra, lộ ra khuôn mặt của một người phụ nữ trung niên. Bà nhìn thấy Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc, trong mắt hiện lên một chút nghi ngờ: “Xin hỏi các cậu là?”
Lâm Thu Thạch gọi một tiếng: “Mẹ.”
Người phụ nữ sững người, sau đó ngập ngừng nói: “Con là…… Thu Thạch?”
Lâm Thu Thạch gật đầu: “Đúng vậy.” Hắn nói, “Con về thăm mộ bà nội, nhân tiện ghé qua thăm.”
“Ồ……” Người phụ nữ nói, “Vậy thì con vào nhà ngồi chút đi.” Ánh mắt bà nhìn về phía Lâm Thu Thạch hoàn toàn là xa lạ, như thể đã hoàn toàn quên mất mình còn có một đứa con trai như vậy. Cũng không trách được, từ sau khi cha mẹ của Lâm Thu Thạch ly hôn, anh gần như là không sống cùng với mẹ được mấy ngày, mấy năm sau đó bọn họ gần như là không còn liên hệ.
Nguyễn Nam Chúc trước đó vẫn luôn tự hỏi rốt cuộc Lâm Thu Thạch làm thế nào mà dưỡng thành tính cách như vậy, bây giờ nhìn thấy mẹ của anh, sự nghi hoặc này xem như đã được giải hơn một nửa.
Mẹ Lâm khách sáo rót trà cho bọn họ, trước cửa phòng ngủ lộ ra gương mặt tò mò của một cô bé, cô gọi: “Mẹ, đây là ai thế?”
“Đây là anh trai con, Lâm Thu Thạch.” Mẹ Lâm xấu hổ giới thiệu, “Anh đến thăm mẹ.”
Cô bé cũng đã nghe nói qua về người anh trai cùng mẹ khác cha này, chỉ là chưa từng gặp mặt Lâm Thu Thạch lần nào, cô nói: “Ồ……Vậy sao.”
“Con mau vào phòng học bài đi.” Lâm mẫu nói, “Sắp thi giữa học kỳ rồi đấy……” Bà càm ràm một hồi lâu mới nhớ tới trong nhà vẫn còn hai vị khách, vội vàng đổi chủ đề.
Nói là mẹ con, nhưng lại còn khách sáo hơn người xa lạ.
Lâm Thu Thạch ngồi một lúc, uống hết tách trà liền đứng dậy cáo từ, từ chối lời mời ở lại ăn trưa của mẹ Lâm.
Toàn bộ hành trình Nguyễn Nam Chúc không hề hé môi, khí chất đầy mình[2], chỉ ngồi yên một chỗ với khuôn mặt không biểu cảm, khiến mẹ Lâm căn bản không dám bắt chuyện với cậu.
Đến khi đi ra ngoài, cậu mới mở miệng: “Anh có muốn đi thăm cha anh không?”
Lâm Thu Thạch nói: “Không cần đâu.” Trên mặt anh cũng không có bao nhiêu thương cảm, càng nhiều hơn là bất đắc dĩ, “Xem ra sau này đúng là không cần phải lo lắng về nơi này nữa.” Cuộc sống của bọn họ trông không hề tệ, cũng không cần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kinhdi