Chương 211: Lòng này có nhật nguyệt chứng giám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
không tiếc uống thuốc độc tra tấn chính mình còn không phải là vì muốn lùi thời hạn viên phòng với Phác Thái Anh sao? Như vậy thì sẽ có thể kéo dài thời gian nàng được ở bên cạnh nàng ấy! Mặc dù Lạp Lệ Sa hiểu rõ kết cục của nàng và Phác Thái Anh chính là đường chết, nhưng nàng nghĩ nếu được đi trên con đường này, có thể đi lâu thêm một chút đã là tốt rồi.
Tuy không biết Phác Thái Anh hiểu lầm cái gì, nhưng đối với Lạp Lệ Sa mà nói, đây là chuyện tốt không phải sao? Như vậy hai người có thể lạnh nhạt một thời gian, mà nàng cũng sẽ an toàn!

---

Nhưng mà...Lạp Lệ Sa luôn cảm thấy, nếu lần này để Phác Thái Anh rời đi, các nàng sẽ không thể quay về như trước đây được nữa.

Nàng không còn nhiều thời gian, mấy năm nay nàng tựa như một ảo thuật gia, một bên dùng thủ thuật che mắt, một bên khác thì lại phá giải bí mật của ảo thuật...

Phác Nhượng gần đất xa trời, Phác hoàng tự điêu tàn hầu như không còn, người đeo mặt nạ ngo ngoe rục rịch, Lạc Bắc như hổ rình mồi.

Nàng không còn thêm bảy năm để hàn gắn mối quan hệ với Phác Thái Anh. Có lẽ đúng như những gì người đeo mặt nạ nói, đây chính là năm cuối cùng.
Một khi đã như vậy, vì sao phải...sống như thế này?

"Bất cứ điều gì trái tim ngươi mong muốn đều nằm trong chính tay ngươi!"

Lạp Lệ Sa: "Điện hạ!" Lạp Lệ Sa hô to một tiếng, để chân trần đuổi theo.

Trời bên ngoài đã tối, Phác Thái Anh đi rất nhanh, Lạp Lệ Sa liền để chân trần đuổi theo ở phía sau. Ban đêm tháng mười một, phiến đá trong hoàng cung lạnh lẽo đến tận xương, nhưng Lạp Lệ Sa hoàn toàn không để tâm.

Thu Cúc: "Điện hạ, phò mã gia đuổi theo."

Phác Thái Anh vẫn nhanh chóng rời đi, Thu Cúc lại lần nữa khuyên nhủ: "Điện hạ, phò mã gia không có mang giày, chỉ mặc áo mỏng đuổi theo! Phò mã gia lại không nhìn thấy gì vào ban đêm, bậc thang này cao như vậy, lỡ ngã xuống thì làm sao cho phải đây?"

Phác Thái Anh dừng lại, Thu Cúc vội vàng cầm đèn lồng chạy qua, Lạp Lệ Sa thở hồng hộc đi tới chỗ Phác Thái Anh, sau đó đột nhiên ôm lấy Phác Thái Anh từ phía sau.
Mấy cung tì lập tức mở to hai mắt, Thu Cúc âm thầm ra hiệu, mọi người đồng loạt quay lưng đi.

Cũng không biết là vì lạnh hay là vì kích động.

Cơ thể Lạp Lệ Sa run lẩy bẩy, ngay cả giọng nói của nàng cũng run lên.

Lạp Lệ Sa: "Điện hạ...đừng đi."

Phác Thái Anh cúi thấp đầu xuống: "Ban đêm lạnh, trở về đi... Ta đưa ngươi về."

Nói rồi, Phác Thái Anh thoát khỏi cái ôm của Lạp Lệ Sa, chuyển sang nắm tay nàng rồi đưa nàng về tẩm điện.

Lạp Lệ Sa lại túm tay Phác Thái Anh không chịu buông ra, nhìn chằm chằm vào đối phương.

Phác Thái Anh: "Buông tay đi, bản cung phải đi về."

Lạp Lệ Sa nắm chặt tay Phác Thái Anh để lên tim mình: "Điện hạ! Nơi này...chỉ có một mình điện hạ."

Phác Thái Anh quay đầu sang chỗ khác, thật lâu sau nàng nức nở: "Trong mộng, ngươi đều gọi tên nàng ta."
Lạp Lệ Sa trở nên khẩn trương, quả nhiên đúng như những gì nàng nghĩ. Nhưng vô luận thế nào đi chăng nữa, Lạp Lệ Sa cũng không thể giải thích rõ chuyện của Tiểu Điệp. Dưới tình huống cấp bách, Lạp Lệ Sa dựng thẳng ba ngón tay lên, cất cao giọng nói: "Nếu lòng ta có nữ tử khác thì ta nhất định chết không được tử tế!"

Phác Thái Anh bịt miệng Lạp Lệ Sa, đỏ mắt trách cứ: "Ngươi làm cái gì vậy?"

Lạp Lệ Sa nắm lấy bàn tay khác của Phác Thái Anh, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt Phác Thái Anh, vứt bỏ tất cả gánh nặng trong lòng: "Điện hạ, ta và Tiểu Điệp đều là những người đáng thương không cha không mẹ. Trong lòng ta, nàng ấy càng giống một muội muội... Điện hạ, tin ta có được không?"

Phác Thái Anh khóc, mũi cũng hồng hồng, nàng ủy khuất nói: "Tin thì tin...nhưng trong mộng ngươi đều kêu tên của nàng!"
Lạp Lệ Sa vô cùng đau lòng, nàng ôm Phác Thái Anh vào lồng ngực, thuận miệng bịa ra một lời nói dối: "Thần mơ thấy ác mộng, mơ thấy lúc Lục điện hạ đến nhà ta đoạt người, cầm lòng không đậu nên gọi vài tiếng, mà thần cũng mơ thấy điện hạ nữa."

Phác Liệt vừa mới chết, Phác Thái Anh nghe Lạp Lệ Sa nói như vậy thì cũng hơi sợ hãi: "Đừng nói bậy, Lục ca hắn..."

Lạp Lệ Sa: "Thần đã biết, thần đáng chết."

Phác Thái Anh: "Mới vừa khỏe một chút đã ăn nói linh tinh. Sao ngươi còn không mang giày? Mau quay về giường cho ta!"

Lạp Lệ Sa nắm tay Phác Thái Anh không buông: "Điện hạ...tối nay người đừng đi được không? Thần sợ."

Phác Thái Anh giận dỗi liếc nhìn Lạp Lệ Sa, cuối cùng cũng đồng ý.

Hai người rửa mặt, sau đó thổi đèn và nằm trên giường.

Lạp Lệ Sa ôm lấy Phác Thái Anh, thấp giọng nói: "Chờ thời cơ chín muồi, thần...sẽ nói cho điện hạ nghe một bí mật, có được không?"
Phác Thái Anh có hứng thú: "Là bí mật gì?"

Lạp Lệ Sa: "Đã nói rồi, phải chờ thời cơ chín muồi đã."

Phác Thái Anh: "Đó là khi nào, ít nhất là phải có kỳ hạn, ngươi không thể cứ đặt ra quy củ..."

Phác Thái Anh không thể nói hết lời, nàng trợn tròn đôi mắt, cảm thụ được sự mềm mại ở trên môi mình, rất nhanh nàng đã luân hãm vào trong nụ hôn đó.

Dật Vương vừa mới mất, Phác Thái Anh biết mình không nên như thế.

Nhưng khi Lạp Lệ Sa xoay người đè lên người nàng, Phác Thái Anh cũng tự nhiên vòng tay ôm lấy cổ Lạp Lệ Sa.

Sau mấy nhịp thở, Phác Thái Anh cảm giác như Lạp Lệ Sa đang phác hoạ vành môi của nàng. Tâm nàng như nổi trống, thân tựa xuân thủy, phảng phất sức lực của nàng đều bị rút cạn.

Phác Thái Anh muốn gọi tên Lạp Lệ Sa, đôi môi đỏ khẽ nhếch lại vừa lúc chạm phải Lạp Lệ Sa, đây là trải nghiệm và xúc cảm nàng chưa bao giờ có.
Phác Thái Anh "ưm" một tiếng, nghe thấy hơi thở dồn dập của Lạp Lệ Sa, đại não nàng hoàn toàn trống rỗng, tâm cũng say theo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#notag