Chương 212: Yêu quá sâu đậm, nước đổ khó hốt (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh không thể nói hết lời, nàng trợn tròn đôi mắt, cảm thụ được sự mềm mại ở trên môi mình, rất nhanh nàng đã luân hãm vào trong nụ hôn đó.

Dật Vương vừa mới mất, Phác Thái Anh biết mình không nên như thế.

Nhưng khi Lạp Lệ Sa xoay người đè lên người nàng, Phác Thái Anh cũng tự nhiên vòng tay ôm lấy cổ Lạp Lệ Sa.

Sau mấy nhịp thở, Phác Thái Anh cảm giác như Lạp Lệ Sa đang phác hoạ vành môi của nàng. Tâm nàng như nổi trống, thân tựa xuân thủy, phảng phất sức lực của nàng đều bị rút cạn.

Phác Thái Anh muốn gọi tên Lạp Lệ Sa, đôi môi đỏ khẽ nhếch lại vừa lúc chạm phải Lạp Lệ Sa, đây là trải nghiệm và xúc cảm nàng chưa bao giờ có.

Phác Thái Anh "ưm" một tiếng, nghe thấy hơi thở dồn dập của Lạp Lệ Sa, đại não nàng hoàn toàn trống rỗng, tâm cũng say theo.

Tuy đây cũng là lần đầu tiên của Lạp Lệ Sa, nhưng dẫu sao nàng đã dùng thân phận nam tử sinh hoạt ở Vị Quốc nhiều năm, thỉnh thoảng cũng có cơ hội tiếp xúc vài cuốn sách minh họa. Nếu nói đến thực hành thì đây chính là lần đầu tiên của nàng.

Lạp Lệ Sa cảm giác trái tim nàng đập thình thịch, nàng học theo tranh vẽ trong sách, vươn đầu lưỡi phác hoạ vành môi của Phác Thái Anh. Thực sự thì nàng căn bản không nghĩ Phác Thái Anh sẽ đáp lại, nhưng dù vậy nàng đã vô cùng thỏa mãn. Nàng giả phượng hư hoàng lừa gạt nàng ấy mấy năm nay, dẫu thân phận và giới tính là giả nhưng tình yêu nàng dành cho nàng ấy lại là thật.

Nàng tự xưng mình là người thông minh, thế nhưng lại vô cùng ngu ngốc trong chuyện tình cảm, tựa như Phác Thái Anh nói: "Bất cứ điều gì trái tim ngươi mong muốn đều nằm trong chính tay ngươi!" Chỉ tiếc, bảy năm nay nàng luôn hoảng sợ để rồi thời gian trôi qua một cách lãng phí, mãi đến khi thời gian còn lại của hai người bắt đầu đếm ngược thì nàng mới dần nhận ra.

Đột nhiên, Lạp Lệ Sa cảm giác người dưới thân hơi mở miệng ra.

"Oanh" một tiếng, Lạp Lệ Sa cảm giác ranh giới mang tên "lý trí" trong đầu nàng đã đứt đoạn.

Nàng thành công thăm dò khoang miệng của Phác Thái Anh, cũng đụng phải một vật nhỏ mềm mại.

Chỉ là vật nhỏ kia tựa như bị kinh hách, nhút nhát sợ sệt rúc ở một chỗ. Lạp Lệ Sa kiên nhẫn chạm tới, sau mấy lần châm ngòi rốt cuộc cũng được đáp lại.

Hơi thở Lạp Lệ Sa ngày càng dồn dập, nàng cảm giác như mình không còn chỗ để tay, đồng thời lại có chút ngo ngoe rục rịch.

Phác Thái Anh chỉ có thể bị động chịu đựng Lạp Lệ Sa trêu chọc. Lâu nay Phác Thái Anh sống ở thâm cung lại xuất thân cao quý, vì vậy nàng không có cơ hội tiếp xúc vài thứ "bậy bạ" giống như Lạp Lệ Sa. Nàng cảm giác cơ thể mình rất kỳ quái, mà cảm giác này chưa bao giờ có, khiến nàng có chút không biết phải làm sao.

Nàng theo bản năng muốn né tránh, lại phát hiện giường Bạt Bộ này tuy rộng rãi nhưng nàng lại bị giam cầm dưới thân Lạp Lệ Sa, không có chỗ nào để trốn.

Nàng muốn đẩy người châm lửa ở phía trên ra, nhưng thân thể nàng lại không nghe theo nàng sai khiến, ngược lại còn ôm chặt lấy cổ của đối phương.

Trong lúc đè lên người Phác Thái Anh, không biết vì sao Lạp Lệ Sa hơi di chuyển một chút, ngực của đối phương vừa lúc cọ vào phần ngực đầy đặn của Phác Thái Anh, làm Phác Thái Anh phát ra tiếng.

Nhưng âm thanh này lại có vẻ muốn cự còn nghênh, Phác Thái Anh nghe vậy thì mặt đỏ tai hồng, mà tim của Lạp Lệ Sa cũng đập loạn xạ.

Hai người vẫn tiếp tục đẩy nụ hôn đi sâu hơn, Phác Thái Anh đã hoàn toàn say, mà Lạp Lệ Sa thì dần tỉnh táo trở lại. Lạp Lệ Sa biết mình không nên như thế, nếu còn tiếp tục như vậy...
Nhưng có một giọng nói khác trong tim đang khuyên can nàng: Cứ tuỳ hứng một lần đi. Đời này kiếp này, có lẽ đây là lần duy nhất của ngươi và nàng.

Trái tim Lạp Lệ Sa bị hạnh phúc bao vây, nhưng chỗ sâu nhất trong lòng nàng lại đau đến mức rỉ máu.

Cứ tuỳ hứng một lần đi, cứ phóng túng một lần đi. Nàng đã sống theo khuôn phép, cẩn thận từng bước đi trong suốt mấy năm qua, hôm nay nàng ngược lại sẽ sống vì chính mình.

Thân phận bại lộ cũng được, như thế nàng sẽ giao toàn bộ trái tim của mình cho đối phương.

Nghĩ thông suốt chuyện này, Lạp Lệ Sa ngược lại nhẹ nhõm hơn nhiều. Nàng càng muốn nhiều hơn, muốn trấn an chính mình, cũng muốn xoa dịu sự bất an trong lòng đối phương.

Nụ hôn kết thúc, hai người thở hồng hộc tách nhau ra.

Kỳ quái chính là, rõ ràng là trong phòng rất tối nhưng Lạp Lệ Sa lại có thể tinh tường nhìn thấy đôi mắt Phác Thái Anh lóng lánh sóng nước, bên trong là sự dịu dàng và kích động như làn nước mùa thu.
Lạp Lệ Sa: "Điện hạ..."

Không đợi Phác Thái Anh đáp lại, Lạp Lệ Sa đã tiếp tục hôn. Nàng hôn lên trán, gương mặt, đôi mắt, chóp mũi, cằm, cổ và cả vành tai Phác Thái Anh...

Khi Lạp Lệ Sa lại lần nữa vươn đầu lưỡi phác hoạ vành tai mẫn cảm của Phác Thái Anh, Phác Thái Anh đột nhiên ôm lấy người Lạp Lệ Sa, thân thể nàng hơi cong lại: "Không! Không cần..."

Ánh mắt Lạp Lệ Sa có chút ảm đạm, nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Lạp Lệ Sa: "Thực xin lỗi...là thần lỗ mãng."

Phác Thái Anh nghe ra Lạp Lệ Sa mất mát, lòng nàng cũng có chút hoảng hốt.

Nàng không chán ghét Lạp Lệ Sa, cho dù cảm giác này khiến nàng cảm thấy lạ lẫm và sợ hãi, nhưng nếu người đó là Lạp Lệ Sa, nàng nguyện ý tiếp thu tất cả.

Lạp Lệ Sa làm bộ lấn tới, Phác Thái Anh đột nhiên ôm lấy nàng.

Phác Thái Anh: "Đừng..."

Trong bóng đêm, khóe miệng Lạp Lệ Sa cong lên. Bằng vào tâm trí của Lạp Lệ Sa, sao nàng có thể không hiểu tâm tư của Phác Thái Anh chứ? Nhưng nàng lại tỏ ra khác thường, trong lòng thì nảy ra ý đồ xấu.

Nàng dán ở bên tai Phác Thái Anh, thấp giọng nói: "Đừng cái gì?"

Phác Thái Anh cắn môi, nhưng nàng vẫn muốn thỏa lòng Lạp Lệ Sa: "Đừng đi."

Lạp Lệ Sa: "Không phải...điện hạ không thích sao?"

Phác Thái Anh bị Lạp Lệ Sa bức cho đỏ hốc mắt, nhưng nàng thật sự sợ Lạp Lệ Sa cứ như vậy rời đi, nàng sợ mình làm tổn thương lòng Lạp Lệ Sa.

Khóe mắt Phác Thái Anh chảy ra nước mắt, nhưng nàng vẫn ôm chặt lấy cánh tay Lạp Lệ Sa, cố chiến thắng sự rụt rè trong nàng nhiều năm qua. Phác Thái Anh hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Nếu...đây là con đường mỗi một nữ nhân nhất định phải đi qua... Ta, ta nguyện ý vì ngươi...tiếp thu."
Một giọt thanh lệ cọ qua vành tai Phác Thái Anh, chảy xuống chiếc gối ngọc và bị tơ lụa màu đỏ thắm hút lấy, hóa thành một vòng tròn.

Lạp Lệ Sa lại lần nữa hôn lên môi Phác Thái Anh, lần này người dưới thân đáp lại rất tích cực.

Đây vẫn là lần đầu tiên hai người mở rộng cửa lòng, ngươi tình ta nguyện thân mật. Cả hai đều không mang theo mục đích, không có áy náy muốn bồi thường gì cả.

Chỉ vì tình sâu vô cùng, nước đổ khó hốt.

Một khắc đó, Lạp Lệ Sa nghĩ: Có được khanh như thế, chết cũng cam lòng.

Lạp Lệ Sa đưa tay vào bộ trung y màu đỏ thắm của Phác Thái Anh. Khi chạm đến dây lưng, nàng nhẹ nhàng kéo xuống, khiến vạt áo trung y tản ra.

Lạp Lệ Sa vuốt ve eo Phác Thái Anh, nhẹ nhàng xoa xoa. Người sau ngầm hiểu, nàng ôm lấy cổ Lạp Lệ Sa rồi nhấc người lên, trung y liền bị người phía trên cởi ra.
Trong bóng đêm, bách điểu triều phượng bằng chỉ vàng trên yếm như ẩn như hiện, mà đường cong sinh động kia cũng gần ngay trước mắt.

Trái tim Lạp Lệ Sa đập thình thịch, nếu không dùng cấm dược, có lẽ nàng... Cũng không biết nàng sẽ có kích cỡ ra sao?

Lúc này, Lạp Lệ Sa tán thưởng từ tận đáy lòng: "Điện hạ, người thật đẹp."

Ngón tay thon dài của Lạp Lệ Sa chạm vào cánh tay trắng nõn như ngó sen của Phác Thái Anh, lại phác họa xương quai xanh duyên dáng của đối phương. Lạp Lệ Sa vô cùng thành kính và cẩn thận, tựa như đang vuốt ve trân bảo tuyệt thế.

Ngực Phác Thái Anh không ngừng phập phồng, mỗi một lần Lạp Lệ Sa chạm vào đều có thể khiến chỗ sâu nhất trong linh hồn nàng run rẩy.

Vị Quốc thừa hành Nho gia, tiểu thư khuê các ra ngoài đều phải lấy lụa mỏng che mặt, để lộ một đôi tay đã xem như là khoan dung lớn nhất.
Khi còn niên thiếu, tuy Phác Thái Anh đã từng cải trang ra cung, nhưng thân thể của nàng chưa bao giờ giống ngày hôm nay...

Phác Thái Anh cắn môi dưới, nàng vô cùng hạnh phúc, bởi lẽ nàng chỉ thuộc về Lạp Lệ Sa, thể xác và tinh thần này tất cả đều là của Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa liên tục hôn lên xương quai xanh của Phác Thái Anh, thân thể mềm mại của Phác Thái Anh không ngừng run rẩy, bộ quần áo đơn bạc trên người Lạp Lệ Sa đã bị nàng túm đến nỗi nhăn nhúm.

Lạp Lệ Sa: "Điện hạ...người có hối hận không?" Lạp Lệ Sa không có quên thân phận thật sự của mình, đáng tiếc chính là, dù đã thẳng thắn sẽ đối xử bình đẳng với nhau, nhưng nàng vẫn che giấu một bí mật.

Phác Thái Anh lắc đầu, bàn tay nàng di chuyển dọc theo cổ Lạp Lệ Sa, lùa ngón tay vào mái tóc đối phương: "Ta đã sớm là của ngươi, từ bảy năm trước đã là của ngươi..."
Đúng vậy, nàng là thê tử của Lạp Lệ Sa, bắt đầu từ lúc lạy hoàng bái địa vào bảy năm trước.

Bảy năm, người này dung túng nàng, sủng nàng nên mới đẩy bước cuối cùng đến ngày hôm nay.

Hiện giờ, đồng liêu trạc tuổi Lạp Lệ Sa ai mà không có nhi nữ cao đến đầu gối? Nàng đã thua thiệt Lạp Lệ Sa quá nhiều.

Nghe Đại tỷ nói, lần đầu tiên của nữ tử đều sẽ đau.

Sẽ có bao nhiêu đau chứ? Phác Thái Anh có chút sợ, nhưng nàng nguyện ý.

Lạp Lệ Sa vươn ngón tay phác hoạ phượng hoàng thêu trên yếm, mà nàng chưa bao giờ chạm vào thứ gì mềm mại đến như vậy. Lạp Lệ Sa có chút hối hận, nếu nàng không dùng cấm dược thì sẽ thế nào đây?

Nghĩ như thế, Lạp Lệ Sa thành kính hôn lên, nàng tìm thấy nụ hoa bên dưới yếm rồi bắt đầu liếʍ ʍúŧ.

Nàng luồn cái tay khác vào yếm, đặt tay lên vùng bụng phẳng lì của Phác Thái Anh và bắt đầu xoa nắn vuốt ve.
Lạp Lệ Sa: "Điện hạ, thần...có một bí mật."

Phác Thái Anh cảm giác đầu óc choáng váng, phảng phất nàng biến thành một diệp lục bình lắc lư trong sóng to gió lớn, mà người phía trên chính là điểm tựa duy nhất của nàng.

Lạp Lệ Sa đột nhiên dùng răng nhẹ nhàng sượt qua nụ hoa kia, tuy không dùng nhiều lực nhưng lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến cho Phác Thái Anh kinh hô ra tiếng. Nghe thấy âm thanh run rẩy ấy, Phác Thái Anh cảm thấy nàng không còn là nàng nữa.

Phác Thái Anh cảm thấy mình như diệp lục bình bị ném đi, mà tối nay vẫn là lần đầu tiên nàng rêи ɾỉ thành tiếng. Phác Thái Anh vô cùng thẹn, cũng không chịu nổi hết đợt kíƈɦ ŧɦíƈɦ này đến đợt kíƈɦ ŧɦíƈɦ khác của Lạp Lệ Sa. Một tia ánh sáng trắng lóe lên trong mắt nàng, sau đó nàng không còn biết gì nữa.

Cánh tay ngọc nhẹ nhàng trượt xuống, Lạp Lệ Sa hoảng sợ, vội vàng dừng hiệp chơi nóng bỏng này.
Lạp Lệ Sa: "Điện hạ?"

Lạp Lệ Sa bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh, tay nàng run run kiểm tra hơi thở của Phác Thái Anh, sau đó nàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lạp Lệ Sa yên lặng mỉm cười, nàng vốn định mặc lại trung y cho Phác Thái Anh, nhưng lại sợ làm phiền giấc ngủ của đối phương.

Sau khi càn rỡ một hồi, Lạp Lệ Sa đã nếm được vị ngọt, mà nàng cũng dần tỉnh táo.

Lần hoan ái không đầu không đuôi này đã là trời cao ban ân cho nàng, nàng không dám đòi hỏi gì thêm.

Ít nhất...trước khi Phác Thái Anh biết thân phận và giới tính của nàng, Lạp Lệ Sa sẽ không nghĩ về chuyện này nữa.

Nàng là nữ tử, nàng đã cô phụ Phác Thái Anh rất nhiều, nàng không thể ngụy trang thành nam tử để lấy đi thứ quý giá nhất của nàng ấy.

Nếu thân phận của nàng bại lộ mà nàng còn sống.

Nếu thân phận của nàng bại lộ mà nàng ấy còn yêu...
Vậy thì nói sau.

Nghĩ thông suốt chuyện này, Lạp Lệ Sa đau lòng hôn lên trán Phác Thái Anh. Nàng dùng tay áo lau mồ hôi trên trán và cổ Phác Thái Anh, kéo chăn đắp cho cả hai, ôm Phác Thái Anh chỉ mặc yếm và khố rồi mỹ mãn nhắm hai mắt lại.

Điện hạ...

Đây là lần đầu tiên của ta và ngươi, cũng là lần cuối cùng ta ngụy trang làm nam tử.

Cũng không thể trách Phác Thái Anh sẽ ngất xỉu ở thời điểm mấu chốt. Trước đêm qua, Phác Thái Anh đã ba ngày ba đêm không chợp mắt, Lạp Lệ Sa trêu chọc một phen khiến nàng mất sức rất nhiều, thật sự không chịu nổi nên mới như vậy.

Vô hình trung đã thành toàn Lạp Lệ Sa, cũng thỏa mãn tâm nguyện của nàng và Phác Thái Anh. Thông qua đêm thân mật này, hai người không còn ngăn cách gì nữa.

Giống như những gì Lạp Lệ Sa suy nghĩ, vận mệnh chú định như có một thế lực nào đó chiếu cố đoạn tình cảm giữa nàng và Phác Thái Anh. Nếu Phác Thái Anh không ngất xỉu vào khoảnh khắc cuối cùng, có lẽ bây giờ Lạp Lệ Sa đã vào tù.
Lạp Lệ Sa vốn không buồn ngủ nhưng cuộc chiến đêm qua đã khiến áp lực trong lòng nàng thoáng vơi đi. Hơn nữa, có ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, nàng cũng thϊếp đi một cách bình yên.

Sáng sớm hôm sau Lạp Lệ Sa đã tỉnh, nhìn thấy Phác Thái Anh trong lồng ngực, Lạp Lệ Sa nở một nụ cười hạnh phúc.

Tuy không biết con đường này còn có thể kéo dài bao lâu, nhưng ít ra giờ này khắc này, lòng các nàng đều có hình bóng của đối phương.

Nhìn thấy vành mắt Phác Thái Anh nhàn nhạt sẫm màu, Lạp Lệ Sa vô cùng đau lòng. Nàng biết mấy năm nay Phác Thái Anh luôn âm thầm xử lý quốc sự, tuy có ngự thiện tẩm bổ nhưng nàng ấy vẫn mệt mỏi, không phải chỉ cần ngủ một đêm ngon giấc là có thể khỏe lên.

Lạp Lệ Sa đơn giản ôm lấy Phác Thái Anh, để nàng ấy ngủ nướng một giấc thật ngon.
Thu Cúc tới gọi Phác Thái Anh dậy như canh giờ bình thường, nàng ở ngoài cửa gọi vài tiếng nhưng chẳng nghe thấy ai đáp lại. Hôm qua Phác Thái Anh từng dặn dò Thu Cúc: Hôm nay Quỳnh Hoa điện hạ và Chước Hoa điện hạ sẽ đến thăm phò mã gia, vì vậy phải gọi nàng dậy sớm một chút.

Thu Cúc nhìn sắc trời, thấy gần đến giờ, nàng lớn gan đẩy cửa tẩm điện ra.

Kỳ thật Lạp Lệ Sa có nghe thấy tiếng Thu Cúc, nhưng nàng sợ mình vừa động đậy sẽ khiến người trong lòng tỉnh giấc, vì thế nàng mới giữ im lặng.

Thu Cúc vòng qua bình phong: "Điện..."

Chỉ thấy phò mã gia nhìn nàng, dựng thẳng một ngón tay ở bên môi ra hiệu cho nàng im lặng.

Mà đôi tay trắng như ngó sen của điện hạ đang bại lộ trong không khí...

Thu Cúc vội vàng cúi đầu, quỳ trên mặt đất yên lặng cáo tội, sau đó lui ra ngoài.
Dù đã rời khỏi tẩm điện nhưng Thu Cúc vẫn còn kinh hoàng. Tuy nàng đã hầu hạ trong hoàng cung nhiều năm, nhưng dẫu sao nàng vẫn là cô nương gia chưa xuất giá, mà ở mép giường...

Cái trung y màu đỏ thắm đó, không phải là của điện hạ sao?

Mặt Thu Cúc càng đỏ hơn, rất nhanh cảm giác quẫn bách đã thế chỗ cho sự sợ hãi. Nàng cảnh giác nhìn xung quanh và nói với cung tì đang canh giữ ở ngoài điện: "Điện hạ không khoẻ, phò mã gia đang ở bên trong hầu bệnh, các ngươi lui xuống trước đi, khi nào cần ta sẽ gọi các ngươi."

Chúng cung tì: "Vâng." Sau đó bọn họ bưng đồ dùng rửa mặt của Phác Thái Anh rời đi.

Thu Cúc thở dài, cảnh giác canh giữ ở cửa, không cho bất cứ kẻ nào tới gần.

Không có nguyên nhân gì khác, trong cung liên tiếp đưa ma, Duệ Vương vừa mới được an táng chưa đến trăm ngày thì Dật Vương lại qua đời. Dựa theo cung quy luật lệ, tông thân hoàng thất ngang hàng với hai vị vương gia này phải để tang ba tháng xem như tưởng nhớ.
Đêm qua, Phác Thái Anh ở lại chỗ Lạp Lệ Sa mà Thu Cúc lại không treo đèn đỏ lên theo quy củ, thậm chí còn nghiêm khắc dặn dò mấy cung tì kia không được để lộ chuyện công chúa và phò mã ôm nhau.

Chuyện này không nhỏ cũng không lớn, may mà điện hạ nhà nàng chỉ là công chúa, nếu là hoàng tử thì e là sẽ bị trách cứ, thậm chí mất đi tư cách giành ngôi vị Thái Tử! Nhưng cho dù là công chúa, một khi truyền ra thì cũng sẽ khiến ngôn quan phê bình.

Thu Cúc trung thành và tận tâm, trong lòng chỉ có một mình chủ tử của nàng, có vài chuyện nhỏ Phác Thái Anh không chú ý thì đều có Thu Cúc cẩn thận trông chừng.

Phác Thái Anh ngủ tới khi mặt trời lên cao thì mới dần tỉnh lại.

Phác Thái Anh mở to đôi mắt, thứ đầu tiên nàng nhìn thấy chính là đôi mắt màu hổ phách và nụ cười xán lạn của Lạp Lệ Sa: "Chào buổi sáng, điện hạ."
Phác Thái Anh chớp chớp mắt, trả lời: "Chào buổi sáng."

Rất nhanh Phác Thái Anh đã nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, nàng sợ hãi hét lên một tiếng rồi che kín mặt.

Lạp Lệ Sa quan tâm hỏi: "Điện hạ làm sao vậy?"

Phác Thái Anh: "A!! Ngươi quay lưng qua kia, không được nhìn ta!"

Lạp Lệ Sa: "Điện hạ?"

Phác Thái Anh cảm thấy hơi lành lạnh, lúc này nàng mới phát hiện hình như nàng...không có mặc quần áo?

Vì thế nàng càng cảm thấy thẹn, chui vào trong chăn một cái "vèo", còn cơ trí thưởng cho Lạp Lệ Sa một cú, trực tiếp đá người ta ra khỏi chăn.

Phác Thái Anh: "Ngươi... A a a a!"

Nàng và Lạp Lệ Sa... Tuy ngượng ngùng nhưng nàng cũng rất vui mừng, chỉ là chuyện nàng "không chịu nổi" rồi ngất đi thực sự là quá mất mặt! Nàng không còn mặt mũi nào gặp Lạp Lệ Sa nữa!

Lạp Lệ Sa bị đá đau cũng không giận, ngược lại còn cười xán lạn hơn, nàng cách một cái chăn ôm chặt lấy Phác Thái Anh.
Lạp Lệ Sa: "Điện hạ?"

Phác Thái Anh: "Ngươi đáng ghét..."

Lạp Lệ Sa: "Điện hạ, người đừng khó chịu mà."

Phác Thái Anh im lặng một lúc, âm thầm để lộ một khe hở.

Lạp Lệ Sa dỗ thêm vài câu thì Phác Thái Anh mới chịu để lộ đầu ra, nhưng nàng vẫn quấn kín mình trong cái chăn bồng.

Khuôn mặt Phác Thái Anh ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp ngập nước, thực sự chọc người trìu mến.

Phác Thái Anh không dám nhìn Lạp Lệ Sa, mà đối phương lại kiên định cách chăn ôm nàng, thậm chí còn gác chân lên người nàng, tựa như sợ Phác Thái Anh nàng chạy mất.

Phác Thái Anh ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại như thấm mật đường. Bảy năm qua, có bao giờ Lạp Lệ Sa thân mật với nàng như vậy?

Lạp Lệ Sa thấy mặt Phác Thái Anh càng ngày càng hồng thì cũng không trêu chọc đối phương nữa. Nàng thả lỏng tay, chuyển sang nằm nghiêng bên cạnh Phác Thái Anh.
Lạp Lệ Sa: "Điện hạ?"

Phác Thái Anh: "Hả?"

Lạp Lệ Sa: "Điện hạ...còn giận thần chứ?"

Phác Thái Anh mím môi: "Nếu là hiểu lầm, ta tất nhiên không có keo kiệt như vậy."

Lạp Lệ Sa cười khẽ thành tiếng, Phác Thái Anh giương mắt nhìn liền bị nụ cười của đối phương làm choáng ngợp.

Đây vẫn là lần đầu tiên Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa cười như vậy. Nụ cười trong sáng của đối phương làm người ta cảm thấy hâm mộ, kết hợp với dung nhan tinh xảo này càng đặc biệt vui tai vui mắt.

Phác Thái Anh: "Ngươi cười cái gì?"

Lạp Lệ Sa cười thêm một lúc mới chịu dừng lại, nàng lắc đầu như trống bỏi: "Tử [1] bảo: Không thể nói, không thể nói. Nếu nói thì điện hạ sẽ giận nữa."

[1] Tử: ở đây ám chỉ Khổng Tử, là một triết gia và chính trị gia của Trung Quốc, sống vào thời Xuân Thu.
Phác Thái Anh giận dỗi liếc nhìn Lạp Lệ Sa: "Tử chưa từng nói như vậy! Mau nói, không cho ngươi làm ta tò mò!"

Lạp Lệ Sa giơ tay sửa tóc mái giữa trán Phác Thái Anh, nàng dán ở bên tai Phác Thái Anh, dịu dàng vỗ về gương mặt đối phương và nói: "Thần...nhớ tới một câu thô tục ở dân gian."

Phác Thái Anh: "Hả?"

Lạp Lệ Sa: "Phu thê cãi nhau, đầu giường đánh nhau, cuối giường làm hòa [2]. Thì ra..có nghĩa là như vậy."

[2] Đầu giường đánh nhau, cuối giường làm hòa: Ở cổ đại, chỉ những người giàu mới có một chỗ rộng rãi để đặt một đồ vật giống như chiếc bàn hẹp nhưng lại dài ở cuối giường. Đây được gọi là "Sập xuân". Cả "xuân" trong "hương xuân" và xuân trong "sập xuân" đều được phát âm là "chūn" nhưng xuân trong hương xuân là "椿" (13 nét) còn xuân trong sập xuân là "春" (9 nét) chính là cảnh xuân, chỉ hành động thân mật liên quan đến tìиɦ ɖu͙ƈ. Trên thực tế, chiếc sập này không chỉ được các cặp vợ chồng dùng để ngồi trò chuyện mà còn làm một số chuyện để cho cuộc sống nhàm chán thêm vui vẻ. Điều này giống như các cặp vợ chồng khác, thường có những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, hai bên đều vô tình bỏ qua, không quan tâm. Tuy nhiên, một khi ở nơi riêng tư hơn như là cuối giường, hai người sẽ bình tĩnh trò chuyện, cởi bỏ nút thắt. Ngoài ra, trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#notag