Chương 223: Thập sinh cửu tử cớ sao phải sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh đột ngột lao ra khỏi sân giống như phát rồ! Lạp Ngọc Tiêu hô to "mẫu thân" rồi chạy theo. Phác Tố Nữ, Phác Xu Nữ và Lục Trọng Hành cũng chạy ra ngoài cùng Phác Thái Anh.

Lúc này Lạp Lệ Sa và Phác Đạt đã đi rất xa, người ở đại điện không nghe được gì cả, nhưng Phác Thái Anh vẫn suy xét tới tác phong hành sự và tính cách của Lạp Lệ Sa trước đây. Nàng biết, Lạp Lệ Sa tuyệt đối không phải là người thích chuyện bé xé ra to, nhất định là đối phương đã nhận ra nguy hiểm gì đó nhưng không kịp thương lượng với nàng nên tự quyết định trước!

Bên này, Phác Đạt và Lạp Lệ Sa đã đi qua chỗ ngoặt, lập tức nhìn thấy tâm phúc của Phác Đạt dẫn một ngàn Ngự Lâm quân xuyên qua cung tường và đi về phía linh đường, mà trong tay bọn họ còn cầm bội đao và cung tiễn.

Cam Tuyền cung, tẩm điện của đế vương.

Linh cữu của Phác Nhượng được đặt ở trung tâm và cũng là nơi sâu nhất Cam Tuyền cung, muốn đến đây thì cần phải đi qua ba bức cung tường và ba cửa cung. Bên ngoài mỗi cung tường đều có thiên điện với các chức năng khác nhau, trên đường đi còn có Ngự Lâm quân tuần tra, thậm chí mỗi cửa cung đều có Ngự Lâm quân canh gác. Thị vệ tuần tra Cam Tuyền cung được chia làm bốn tổ, ba tổ cố định, một tổ lưu động. Mỗi tổ được phân thành bảy ban, mỗi ban sẽ tuần tra một canh giờ, mà một ngày cũng chỉ có mười hai canh giờ, nói cách khác: Phòng vệ ở Cam Tuyền cung không có góc chết, thời gian thị vệ thay ca cũng không cách nhau, bức tường phòng thủ cứng rắn như thùng sắt.

Nhưng hiện tại những thị vệ này lại lướt qua từng lớp phòng ngự, còn cầm binh khí vọt vào chỗ sâu nhất Cam Tuyền cung, vậy thì đáp án chỉ có một: Cam Tuyền cung đã bị bao vây.

Ánh mắt Phác Đạt sáng lên, hắn lập tức vung gậy nện lên người Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa cắn răng chịu đòn, nàng tìm thời cơ nâng tay nắm lấy cây gậy của Phác Đạt, nhắm chuẩn vào cái chân lành lặn của hắn và đạp mạnh một cái.

Trọng tâm của Phác Đạt chếch đi, hắn bị đá một cú nên lập tức mất thăng bằng rồi ngã xuống đất.

Ngay khi Phác Đạt ngã xuống, hắn hô to: "Bắn tên!"

Cung tiễn thủ đã nhắm vào Lạp Lệ Sa từ lâu. Phác Đạt vừa ra lệnh, âm thanh "vèo vèo" không ngừng vang lên, vô số mũi tên phá không bay ra.

Phác Thái Anh bỗng thấy ngực mình quặn đau, nàng loạng chà loạng choạng vọt đi.

Mũi tên Ngự Lâm quân dùng đều có hình chữ thập, một khi bị bắn trúng thì sẽ không rút ra được, máu tươi sẽ ứa ra đến khi nào mũi tên được rút ra thì mới thôi.


Cùng lúc Phác Đạt hô bắn tên, Lạp Lệ Sa cũng nhào sang một bên. Âm thanh "vèo vèo vèo" vang lên, vô số mũi tên cắm xuống nơi Lạp Lệ Sa vừa đứng.

Phác Thái Anh đột nhiên nhìn thấy vô số mũi tên bay qua ngã rẽ phía trước, chân nàng mềm nhũn, nàng nâng tay bịt kín miệng mình.

Lạp Ngọc Tiêu: "Mẫu thân!" Phác Thái Anh xoay người, một tay ôm Lạp Ngọc Tiêu vào lòng, tay còn lại bịt kín miệng nàng: "Mau quay về bảo bọn họ đóng cửa cung, Ngũ cữu cữu của ngươi... Không, Phác Đạt tạo phản."

Lạp Ngọc Tiêu trừng mắt, nàng gật gật đầu. Phác Thái Anh chậm rãi buông Lạp Ngọc Tiêu ra, tiểu gia hỏa nhìn Phác Thái Anh thật kỹ, sau đó mới nhanh chân chạy đi!

Lục Trọng Hành là người thứ hai chạy đến, hắn không ngờ một đại nam nhân như hắn còn chạy thua Phác Thái Anh: "Xảy ra chuyện gì?" Lục Trọng Hành hỏi.

Phác Thái Anh thấp giọng nói: "Vừa rồi ta nhìn thấy vô số mũi tên bay qua nơi này, ta đoán là Ngũ ca đã mưu phản. Ngươi mau dẫn Đại tỷ, Nhị tỷ và những người chạy theo phía sau về đi, còn phải khóa cửa cung từ phía trong. Sau đó, ngươi hãy nghĩ cách đi ra ngoài thành điều Tuần Phòng doanh, hoặc là bất cứ ai cũng được, tóm lại là hoàng gia cần bọn họ xả thân vì triều chính!"
Tương truyền, cánh cổng cuối cùng của Cam Tuyền cung được làm từ kim cương ngàn năm, nổi tiếng là đao rìu khó phá, không sợ nước lửa, nặng tới vạn cân. Ngày thường, muốn mở cửa thì phải cần hơn ba mươi nội thị dùng công cụ phát lực, phía trong bức tường cuối cùng của Cam Tuyền cung được làm từ những tấm sắt dày ba tấc, mà những tấm sắt đó được cắm xuống đất hơn ba thước, ở bên ngoài là hai mặt gạch được trang trí thành cung tường. Đây cũng là lý do vì sao năm đó Phác Nhượng vẫn muốn ở đây sau khi hợp tác với Lục Quyền hại chết Thương đế tiền triều và Vạn Quý phi.

Lục Trọng Hành bắt lấy cánh tay Phác Thái Anh: "Ta đã biết, chúng ta đi thôi!"

Phác Thái Anh vẫn đứng yên tại chỗ: "Ngươi đi đi, giúp ta chăm sóc người nhà của ta."

Lục Trọng Hành khẩn trương: "Vậy còn ngươi!"
Phác Thái Anh: "Ta muốn ở lại tìm Duyên Quân!"

Lục Trọng Hành ngơ ngác nhìn Phác Thái Anh, trong lòng hắn dâng lên rất nhiều cảm xúc phức tạp, hắn vừa có chút chua xót vừa có chút cảm khái.

Đây là nữ hài hắn si mê lúc còn niên thiếu. Hiện giờ nàng đã có thể một mình đảm đương một phía, thậm chí dù có chết cũng muốn ở bên cạnh phò mã của mình.

Nếu lúc trước hắn có thể cưới nàng, thì cần gì phải đi tìm những người dung chi tục phấn đó?

Lục Trọng Hành hít sâu một hơi, lúc này Phác Tố Nữ, Phác Xu Nữ, một vài hài tử đi theo mẫu thân và các đại thần hay tin đều đã chạy đến.

Phác Thái Anh nhìn thoáng qua Đại tỷ, lại nhìn Nhị tỷ và nói với Lục Trọng Hành: "Lục đại ca, mong ngươi sẽ chăm sóc người nhà của ta."

Lục Trọng Hành đỏ mắt: "Ngươi phải cẩn thận."
Phác Thái Anh xoay người rời đi, nhưng Lục Trọng Hành đã dùng cán đao đánh vào gáy Phác Thái Anh.

Thân mình Phác Thái Anh mềm nhũn, nàng lập tức ngã về phía trước.

Tỷ muội Phác gia đồng thanh hét lên: "Thái Anh!"

Lục Trọng Hành nhanh chóng xông lên phía trước, nhấc Phác Thái Anh lên vai mình: "Phác Đạt mưu phản, chúng ta mau trở về!"

Nói rồi, hắn làm gương chạy ở đằng trước, những người còn lại thì hoảng hốt theo đuôi, nhưng không một ai quan tâm Lạp Lệ Sa đang ở đâu.

Lúc này Lạp Lệ Sa đã né được đợt bắn tên đầu tiên. Phác Đạt chống gậy vội vàng chạy về phía Ngự Lâm quân, Lạp Lệ Sa thì từ dưới đất bò dậy, nhào vào người Phác Đạt khiến hắn ngã ra đất, hai người lập tức đánh nhau.

Một ngàn Ngự Lâm quân cách bọn họ chưa đến ba trăm bước, bởi vì hai người quá gần nhau nên Phác Đạt không dám tiếp tục ra lệnh bắn tên. Hắn vừa đánh Lạp Lệ Sa vừa hô to: "Hộ giá!"
Sau mấy phen vật lộn, quần áo Lạp Lệ Sa đã dơ hầy, đầu tóc cũng rối tung. Tuy Phác Đạt là nam tử, nhưng may mà thân thể hắn có thiếu, nửa người hắn không dùng sức được nên lúc này Lạp Lệ Sa dần chiếm ưu thế.

Lạp Lệ Sa vung nắm tay đấm vào mặt Phác Đạt, sau đó ngồi trên người hắn, cuối cùng nàng cũng có cơ hội rút thanh dao găm trong ủng ra.

Thanh dao găm này chính là thanh dao găm dính độc mà hôm đó Lạp Lệ Sa dùng để uy hϊếp Phác Nhượng. Khoảng thời gian ở Vô Danh cốc mấy năm trước, Lạp Lệ Sa và Đinh Dậu đã cùng nhau học không ít dược lý, tuy nàng không thể trị bệnh hay cứu chữa, nhưng nàng vẫn có thể nghiên cứu tạo ra mấy loại độc gϊếŧ người.

Tiên hoàng đại tang, văn võ bá quan đến phúng viếng đều phải bỏ bội kiếm lại, ai cũng không ngờ Lạp Lệ Sa sẽ giấu một thanh dao găm bên mình!
Từ sau khi Phác Nhượng chết, Lạp Lệ Sa vẫn luôn giữ thanh dao găm này bên người, chỉ là nàng giấu trong ủng thay vì giấu trong cổ tay áo. Vừa rồi cây gậy của Phác Đạt chiếm ưu thế, nhưng khi khoảng cách giữa hai người được kéo gần, thanh dao găm của Lạp Lệ Sa mới là thứ chiếm thượng phong.

Tiếng va chạm "rầm rầm" vang lên bên tai, Lạp Lệ Sa thở hổn hển nhưng nàng vẫn không thèm ngẩng đầu lên. Nàng cầm dao găm quơ quơ trước mặt Phác Đạt, lưỡi dao càng sắc bén hơn dưới ánh nắng chiếu rọi, lộ ra sắc xanh tím.

Lạp Lệ Sa đè dao găm xuống yết hầu Phác Đạt: "Thanh dao găm này có dính độc, vào máu là chết, chỉ cần quẹt một tí vào da thịt thì thần tiên cũng không cứu được ngươi!"

Lạp Lệ Sa híp mắt, nàng tiếp tục để sát dao găm thêm một tấc, lạnh lùng nói: "Ra lệnh cho bọn họ dừng lại!"
Phác Đạt nuốt nước bọt, hắn mở hai tay ra và đặt ở hai bên đầu: "Lạp Lệ Sa, đừng xằng bậy!"

Lạp Lệ Sa: "Bảo bọn họ dừng ngay lập tức. Nếu làm ta sợ rồi run tay, hết thảy đều xong rồi."

Nói xong, Lạp Lệ Sa tiếp tục đè thanh dao găm xuống, Phác Đạt có thể cảm nhận được con dao này lạnh lẽo thế nào.

Phác Đạt hét lớn: "Đứng yên! Không được nhúc nhích!"

Tâm phúc của Phác Đạt nâng tay lên: "Dừng!"

Lạp Lệ Sa mỉm cười, nàng ngẩng đầu, chỉ thấy Ngự Lâm quân đen nghìn nghịt đã cách nàng chưa đến mười bước chân. Quân số hai bên quá chênh lệch, khiến cho người ta cảm thấy ngạt thở.

Tâm phúc của Phác Đạt hét lớn: "Cung tiễn thủ chuẩn bị! Mau buông điện hạ nhà ta ra, bằng không ta sẽ biến ngươi thành tổ ong vò vẽ!"

Lạp Lệ Sa: "À? Vậy sao?" Nói rồi, Lạp Lệ Sa tiếp tục đè dao xuống. Phác Đạt run rẩy, sợ đến nỗi giọng nói đều thay đổi: "Thằng khốn! Dừng tay, mau dừng tay! Trên dao găm này có độc!"
---

Bên này, Lục Trọng Hành vác Phác Thái Anh đã hôn mê và dẫn những người có liên can về linh đường, hắn hô lớn: "Phác Đạt mưu phản, mau chóng đóng cửa cung!"

Trước đó Lạp Ngọc Tiêu đã chạy về báo tin, nhưng không có một ai tin nàng. Nàng tức giận đến nỗi hai mắt rưng rưng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, không ngừng khuyên bảo người lớn hết lần này đến lần khác.

Lúc này Lục Trọng Hành cũng nói thế, cuối cùng mấy người lớn đã chịu để ý. Ngũ lương đệ bị dọa sợ, nàng ngã ngồi ở linh đường, ôm lấy nữ nhi của mình và tái mặt vì sợ hãi.

Nàng trăm triệu không ngờ Phác Đạt thế mà không quan tâm đến tình phu thê, khó trách tiểu nhi tử của nàng sẽ đột nhiên bị nôn mửa rồi nằm liệt giường...

Hôm nay Phác Đạt còn cố ý dặn nàng dẫn nữ nhi đến phúng viếng...
Thì ra, mẫu tử các nàng cũng chỉ là công cụ Phác Đạt dùng để che mắt người ngoài mà thôi!

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, văn thần bàn tán xôn xao, võ tướng thì vô cùng căm phẫn.

Tứ Cửu mệnh Trần Truyện Tự suất lĩnh một nhóm nội thị đóng cánh cổng cuối cùng của Cam Tuyền cung lại. Những văn thần có mặt ở đây hôm nay, dù cho bọn họ có từng cấu kết với Phác Đạt hay không thì ai ai cũng đều mạnh mẽ lên án Phác Đạt. Nhìn dáng vẻ của bọn họ, dường như chỉ cần cho bọn họ một cây đao thì bọn họ sẽ lập tức xông lên, chính tay đâm kẻ dám mưu quyền soán vị.

Võ tướng cũng đều rất phẫn nộ, nhưng bọn họ tỉnh táo hơn quan văn nhiều.

Bọn họ biết, Phác Đạt dám mưu phản thì hắn nhất định có binh trong tay. Hiện giờ bọn họ không biết số lượng cụ thể, thậm chí còn không mang theo bội kiếm, căn bản không phải là đối thủ của Phác Đạt.
Lục Trọng Hành giao Phác Thái Anh cho Phác Tố Nữ: "Ta chạy ra ngoài thành điều Tuần Phòng doanh, mong mọi người hãy kiên trì, một canh giờ sau ta sẽ quay về!"

Nói rồi, Lục Trọng Hành chạy vào sân và gọi một võ tướng tới. Hắn phân phó: "Tử Du, ngươi dẫn người bảo vệ các vị điện hạ, ta ra ngoài thành điều Tuần Phòng doanh tới hộ giá. Phác Đạt triệu tập năm ngàn Ngự Lâm quân, rất nhanh bọn họ sẽ xông tới đây!"

Phó tướng Lưu Tử Du nói: "Năm ngàn Ngự Lâm quân? Thái uý đại nhân, theo mạt tướng biết: Mỗi Ngự Lâm quân đều được trang bị nỏ tiễn, tuy sân này kiên cố nhưng nếu mỗi người bắn một mũi tên thì chúng ta cũng không ngăn được!"

Lục Trọng Hành đổ mồ hôi lạnh: "Chuyện này..."

Lưu Tử Du: "Hơn nữa, rất có khả năng Ngự Lâm quân đã khống chế cấm cung. Nếu người rời đi, nói không chừng sẽ bị bọn họ bắt!"
Lục Trọng Hành cắn chặt răng, hắn quay đầu nhìn thoáng qua: "Dù sao cũng phải thử một lần, không tìm viện binh thì chẳng phải là chờ chết hay sao?"

Lưu Tử Du: "Hạ quan sẽ đi cùng đại nhân!"

Lục Trọng Hành: "Được!"

Sau khi bàn bạc xong, Lục Trọng Hành và Lưu Tử Du lập tức xông ra ngoài. Quan văn nghe nói năm ngàn Ngự Lâm quân cũng làm phản thì bọn họ đã hoàn toàn tin.

Phác Tố Nữ: "Tứ Cửu công công."

Tứ Cửu tập tễnh đi qua: "Quỳnh Hoa điện hạ."

Phác Tố Nữ: "Có thể gọi Trần Truyện Tự tới gặp bản cung không?"

Tứ Cửu lĩnh mệnh rời đi, sau đó dẫn Trần Truyện Tự đến. Trần Truyện Tự đang cùng nội thị hợp sức đóng cửa cung, chỉ là cánh cổng này quá nặng, bọn họ cố gắng nãy giờ mà mới đóng được chưa đến một phần ba.

Trần Truyện Tự lau mồ hôi, quỳ gối trước mặt Phác Tố Nữ: "Điện hạ có gì phân phó?"
Phác Tố Nữ: "Bản cung nhớ ngươi là nội thị thủ lĩnh bên cạnh Thái Anh, có tin được không?" Nửa câu đầu là nói với Trần Truyện Tự, nhưng khi nói nửa câu sau, nàng lại nhìn về phía Tứ Cửu.

Thấy Tứ Cửu gật đầu, lúc này Phác Tố Nữ mới lấy ra một vật: "Nhanh chóng ra cung, quân sĩ U Châu hộ tống bản cung nhập kinh đang ở đồn trú thành nam, hãy dùng vật này điều động bọn họ vào cung hộ giá!"

Trần Truyện Tự dùng hai tay nhận lấy tín vật, hắn cẩn thận mang nó bên mình rồi lĩnh mệnh rời đi.

---

Bên kia, một ngàn Ngự Lâm quân giằng co với Lạp Lệ Sa đang có chút bối rối.

Phần lớn Ngự Lâm quân ở Vị Quốc đều xuất thân từ thế gia. Những người này vừa không phải đích vừa không phải trưởng, thậm chí còn ít học, phần lớn sẽ bị người nhà đưa đến Ngự Lâm quân. Tuy những người này vừa không được kế thừa tài sản của tổ tiên vừa không được tham gia khoa cử nhập sĩ, nhưng phần lớn người nhà bọn họ đều làm quan trong triều hoặc ở địa phương. Lúc trước khi Phác Đạt thuyết phục bọn họ ủng hộ hắn, hắn đã đưa ra một điều kiện: Sau khi chuyện thành, tất cả mọi người sẽ là công thần.
Nhưng mà...kế hoạch hiện tại không khả quan, Phác Đạt đã bị bắt!

Nếu chuyện này thất bại, năm ngàn Ngự Lâm quân và người nhà của bọn họ đều sẽ bị buộc tội mưu phản!

Mưu phản, là tội lớn tru di cửu tộc!

Phác Đạt muốn sống, nhưng bọn họ càng muốn sống hơn!

Vì thế càng ngày càng có nhiều Ngự Lâm quân xì xào, thậm chí có người thấp giọng nói: "Phác Đạt thất bại, không phải chúng ta đều thành phản tặc sao? Hoặc là không làm, nhưng đã làm thì phải làm đến cùng. Chúng ta cứ gϊếŧ cả hai rồi tản đi đi, dù sao cũng không có ai thấy, cứ xem như bọn họ ẩu đả với nhau rồi chết!"

Lúc trước Phác Đạt chỉ mới chưởng quản bọn họ, mãi đến hôm qua hắn mới bắt đầu lên kế hoạch mưu phản. Có nhiều người thậm chí còn chưa rõ chuyện gì thì đã bị đám người đẩy lên, chờ đến khi hiểu được thì đã chậm, bọn họ chỉ có thể cắn răng xông về phía trước để tìm đường sống. Cho nên nói, phản bội cũng chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt.
Lời vừa nói ra, ai ai cũng đều hưởng ứng.

Ngự Lâm quân lần lượt rút đao ra...

---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#notag