Chương 231: Từ bỏ tất cả mọi thứ ta có chỉ vì người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm Phác Thái Anh một lúc lâu rồi mới chậm rãi rời khỏi giường Bạt Bộ.

Nàng mặc quần áo rồi rửa mặt, cả quá trình đều không phát ra tiếng động nào, bảo đảm sẽ không quấy nhiễu đến Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn thoáng qua, đẩy cửa tẩm điện ra và nói với cung tì trông cửa: "Bệ hạ đã ngủ, không cho bất cứ ai tới quấy rầy nàng."

Nô tỳ: "Vâng."

Lạp Lệ Sa gọi Tiền Thông vào thư phòng, viết một phong thư tay đưa cho hắn: "Nhớ kỹ."

Tiền Thông: "Vâng."

Tiền Thông học thuộc xong thì đưa thư lại cho Lạp Lệ Sa, người sau lập tức tiêu hủy nó ngay trước mặt Tiền Thông và nói: "Đến trà lâu ở thành bắc mua vài cái bánh hạnh nhân về đi."

Tiền Thông: "Vâng."

Bánh hạnh nhân chỉ là cớ để ra cung, vào năm trước, cửa hàng lâu đời ở thành bắc đã được Tứ Phương tiền trang tiếp quản, hiện tại nơi này là một trong những cứ điểm liên lạc của Lạp Lệ Sa, Tiền Nguyên và Cốc Phong.

Lạp Lệ Sa: "Mang theo khối lệnh bài này."

Tiền Thông: "Vâng."


Lạp Lệ Sa: "Đi đi, đi nhanh về nhanh."

Sau khi Tiền Thông rời đi, Lạp Lệ Sa cầm lấy quyển sách mà nàng đang viết dang dở. Lạp Lệ Sa vốn chỉ định viết cho Phác Thái Anh một phần cương lĩnh, nhưng nàng không ngờ mình càng viết càng không yên tâm: Xã tắc Vị Quốc đã thủng trăm ngàn lỗ, chỉ cần không cẩn thận thì có thể khiến nó đổ ập xuống. Mỗi hạng mục cần phải cải cách có chừng mực, từ từ mưu tính.

Lạp Lệ Sa dứt khoát trải giấy ra viết, tựa đề của quyển sách này là Luận cựu chính thập tệ quyển thứ ba.

Mỗi quyển sẽ nói về một khuyết điểm của triều chính, nàng đã hoàn thành hai cuốn, lần lượt là: "Luận đình phòng vô chương chi tệ" (bàn về lớp phòng ngự lỏng lẻo của triều đình) và "Luận nhũng quan nhũng phí chi tệ" (bàn về chức quan và chi phí dư thừa), còn cuốn "Luận quan viên tham hủ chi tệ" (bàn về việc quan viên tham nhũng" nàng chỉ vừa mới viết được một nửa.

Lạp Lệ Sa cũng không có mài mực, chỉ xem lại những gì mình đã viết.

Hình bóng suy yếu của Phác Thái Anh thỉnh thoảng lại hiện lên trước mắt Lạp Lệ Sa, làm nàng thật sự không thể tĩnh tâm đề bút.

Lạp Lệ Sa quay về tẩm điện liền nhìn thấy nội thị tổng quản Trần Truyện Tự đứng ở cửa, mà cung tì dường như đang giải thích cái gì đó. Cung tì thấy Lạp Lệ Sa về giống như nhìn thấy cứu tinh: "Phụ, nương nương...chủ tử đã trở lại, tổng quản đại nhân nói với chủ tử đi, nô tỳ chỉ phụng mệnh hành sự mà thôi."

Hoàng phu là một vị trí gây lúng túng trong nội đình, đây là lần đầu tiên có nữ đế lẫn hoàng phu, vì thế rất nhiều nội thị và cung tì còn không biết nên xưng hô Lạp Lệ Sa như thế nào.

Trần Truyện Tự hành lễ, nói: "Đại cung, thái uý đại nhân vào cung cầu kiến bệ hạ."

Lạp Lệ Sa: "Có nói là chuyện gì không?"

Trần Truyện Tự: "Chưa từng."

Lạp Lệ Sa: "Vậy ngươi có thấy hắn vội vàng hay không?"

Trần Truyện Tự: "Cái này...nô tài cũng không nói rõ được, dường như là giống hệt thường ngày."

Lạp Lệ Sa: "Vậy thì chính là không vội. Ngươi đi về nói với hắn: Bệ hạ đang nghỉ ngơi, nói hắn ngày khác lại đến, cứ bảo đây là lệnh của ta là được."

Trần Truyện Tự: "Vâng."

Sau khi Trần Truyện Tự rời đi, cung tì yên lặng nhớ kỹ xưng hô mới của Lạp Lệ Sa, lại trộm liếc nhìn Lạp Lệ Sa, thấy đối phương không có không vui thì mới yên tâm.

Lạp Lệ Sa: "Ngươi làm rất tốt, tiếp tục canh giữ ở nơi này, không cho bất cứ kẻ nào quấy rầy."

Cung tì: "Vâng."

Lạp Lệ Sa đi vào tẩm điện, Phác Thái Anh ngủ rất trầm, thậm chí đến tư thế cũng chưa từng thay đổi. Lạp Lệ Sa lấy ghế tròn ngồi ở mép giường, nhìn Phác Thái Anh với ánh mắt tràn đầy thương tiếc.
---

Phác Thái Anh có một giấc ngủ ngon từ giữa trưa tới lúc hoàng hôn. Sau khi tỉnh lại, nàng nhìn thấy Lạp Lệ Sa đang ngồi đọc sách ở bên bàn tròn, trong điện không thắp bất cứ trản đèn nào.

Phác Thái Anh: "Sao ngươi không đốt đèn? Đọc sách như vậy sẽ đau mắt."

Lạp Lệ Sa giơ tay, buông quyển sách xuống: "Bệ hạ tỉnh rồi à? Ngủ có ngon giấc không?"

Phác Thái Anh chống giường của Lạp Lệ Sa để ngồi dậy, nàng hừ nhẹ một tiếng, đỡ cái trán: "Đầu vẫn có chút choáng, ta đã ngủ bao lâu rồi?"

Lạp Lệ Sa: "Còn không đến ba canh giờ, bệ hạ có đói bụng không? Hay là bảo phòng bếp mang thức ăn đến?"

Phác Thái Anh lắc đầu: "Ta không muốn ăn uống gì cả!"

Lạp Lệ Sa đi qua: "Làm sao vậy?"

Phác Thái Anh: "Ta tuyên Công Dương Hòe vào cung sau giờ ngọ, cớ sao đã quên mất chuyện này rồi?"
Lạp Lệ Sa: "Trần công công đã tới bẩm báo, ta đã mời Bạch Thạch hôm khác lại đến, bệ hạ yên tâm."


Phác Thái Anh dừng mang vớ: "Vậy là tốt rồi."

Lạp Lệ Sa: "Là võ quan xảy ra vấn đề gì sao? Cớ sao bệ hạ khẩn trương như vậy?"

Phác Thái Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh, Lạp Lệ Sa đi qua ngồi xuống, Phác Thái Anh dựa vào đầu vai Lạp Lệ Sa và nói: "Đêm qua ta nhận được hai phong tấu chương cấp báo tám trăm dặm, kinh kỳ gặp đại hạn, hoa màu mất mùa. Phía nam thì gặp lũ lụt, mấy chục vạn bá tánh trôi giạt khắp nơi, vô số người dân và kho lúa gặp nạn. Hộ bộ, Công bộ suốt đêm tính toán, triều đình cần hai trăm ba mươi vạn lượng bạc trắng, hai mươi ba vạn đảm lương thực thì mới có thể bình ổn thiên tai lần này, nhưng Thượng thư Hộ bộ nói cho ta, hiện tại triều đình còn không có đủ hai trăm vạn lượng. Dù có miễn cưỡng phát cho những nơi gặp tai họa thì chi phí của nội đình và bổng lộc của quan viên triều đình đều sẽ căng thẳng."
Tiếp theo, Phác Thái Anh thuật lại những hạng mục mà Thượng thư Hộ bộ nói đêm qua cho Lạp Lệ Sa, cuối cùng cảm khái nói: "Nếu sớm biết tu sửa Vị Ương cung tốn tám trăm vạn lượng thì ta nhất định sẽ khuyên phụ hoàng. Ta suy nghĩ cả đêm, bắt đầu từ ngày hôm nay, chi phí ở nội đình có thể giảm được cái nào thì cứ giảm, lại thêm một chút thời gian, các nương nương ở hậu cung...người có con nối dõi thì đi đến đất phong, không có con nối dõi thì cho phép về nhà mẹ, như vậy cũng có thể cắt giảm một đám cung nhân, mỗi năm nội đình có thể tiết kiệm năm mươi vạn lượng. Tám mươi vạn lượng thật sự là quá nhiều, mấy tang sự lúc trước đã tốn không ít bạc, nhưng đó chỉ là một hạng phí mà thôi, đi qua liền xong. Hôm qua Thượng thư Hộ bộ nói cho ta, chi phí duy trì quân đội và bảo trì quân giới mỗi năm vậy mà cao tới bốn hoặc năm trăm vạn, hơn nữa Hộ bộ còn không làm chủ số tiền này. Tướng quân ở khắp nơi dâng tấu lên cho Binh bộ, Thượng thư Binh bộ trực tiếp báo tên cho thái úy, sau đó trực tiếp cầm tấu chương đã được phê đến Hộ bộ lấy bạc. Chuyện này không ổn."
Lạp Lệ Sa: "Cho nên điện hạ muốn nói chuyện này với Bạch Thạch sao?"

Phác Thái Anh cọ cọ vào đầu vai Lạp Lệ Sa: "Đúng vậy, số bạc này là chi phí mỗi năm của triều đình, cứ như vậy thì không được."

Lạp Lệ Sa: "Đạo lý này không sai, nhưng nếu thực thi thì chắc chắn sẽ có không ít người phản đối."

Phác Thái Anh: "Ý ngươi là võ quan sẽ bất mãn?"

Lạp Lệ Sa: "Hẳn là sẽ có một phần, hiện giờ cuối cùng thần đã hiểu..."

Phác Thái Anh: "Hiểu cái gì?"

Lạp Lệ Sa: "Vì sao võ quan khắp thiên hạ này lại nghe lời thái úy phủ đến như thế. Theo lý, thế nhân có trăm ngàn sắc thái, hẳn là rất khó đoàn kết như vậy mới phải, hóa ra... mấy năm nay Lục thái uý vẫn luôn dùng bạc của triều đình để mua thiện cảm. Hiện giờ thế đạo thái bình, quân binh các nơi đâu cần nhiều bạc như vậy?"
Phác Thái Anh: "Đáng giận, khó trách phụ hoàng..."

Lạp Lệ Sa: "Hả?"

Phác Thái Anh trầm mặc một lát, chậm rãi nói: "Nói cho ngươi nghe cũng không sao, phụ hoàng muốn ta đề phòng thái úy phủ, dần dần thu hồi quân quyền, đợi thời cơ chín muồi thì nhổ cỏ tận gốc thái úy phủ."

Ánh mắt Lạp Lệ Sa sáng lên, nàng bình tĩnh phân tích: "Trước khác nay khác, hiện tại không phải là thời cơ tốt nhất để tìm Lục Quyền tính sổ. Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó. Mặc dù các võ quan biết rõ căn bản không cần nhiều quân phí như vậy, nhưng...bệ hạ vừa đăng cơ đã đụng đến túi tiền của bọn họ thì không phải là hành động sáng suốt."

Phác Thái Anh có chút khẩn trương: "Sao ta không hiểu chuyện đó chứ? Chỉ là...mấy chục vạn bá tánh đang chờ đợi, ta thật sự là...ta muốn mang tất cả mọi thứ trong phủ mình đem bán, nhưng Lễ bộ nói, hiện giờ những thứ đó đều thành vật ngự tứ, không thể tự tiện động đến."
Lạp Lệ Sa ôm lấy bả vai Phác Thái Anh, vỗ về trấn an nàng: "Bệ hạ yêu dân như con, thần hiểu tâm tình của bệ hạ, nhưng quân phí năm nay đã được phân phát, hiện tại đi tìm cũng không thay đổi được gì. Giảm được một lượng chi phí nhỏ cũng không thể lấp đầy quốc khố, không phải tiết kiệm là sẽ có bạc, bệ hạ hẳn là nên ngẫm lại biện pháp giải quyết gốc rễ."

Phác Thái Anh: "Ta mới ban bố chiếu thư giảm miễn thuế má, chẳng lẽ muốn thay đổi xoành xoạch?"

Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Không, theo thần thấy, bệ hạ nên tổ chức ân khoa."

Phác Thái Anh: "Chuyện này có liên quan gì đến bạc?"

Lạp Lệ Sa trả lời: "Dựa theo luật lệ, con cháu của thương nhân không được tham gia khoa cử nhập sĩ. Bệ hạ hãy tuyên bố một chính lệnh, ân khoa lần này chia làm hai lần, một lần cho học sinh trong thiên hạ, lần còn lại là cho con cháu thương nhân. Nhưng muốn tham gia cũng không phải là không có điều kiện, người hãy yêu cầu thương nhân các nơi quyên góp một số tiền nhất định, triều đình còn có thể cho phép một con cháu thương nhân sửa đổi hộ tịch, từ thương hộ chuyển thành nông hộ, như vậy không những có thể tham gia khoa khảo mà cũng có thể quang minh chính đại nhập sĩ. Về phần tiền quyên góp, bệ hạ phải nói rõ: Dùng để cứu tế, các hạng mục sẽ được công khai, như vậy cũng sẽ tránh việc người bán quan bán tước công kích."
Ánh mắt Phác Thái Anh sáng ngời, nàng ôm lấy cánh tay Lạp Lệ Sa, hưng phấn nói: "Đây là một biện pháp tốt! Sao ngươi có thể nghĩ ra thế?"

Lạp Lệ Sa cười mà không nói, thấy Phác Thái Anh không còn u sầu nữa, ánh mắt Lạp Lệ Sa tràn đầy dịu dàng và ấm áp.

Đây nào có phải là biện pháp gì tốt? Đây cũng chỉ là cách duy nhất Lạp Lệ Sa có thể quang minh chính đại mang của cải của mình cho Phác Thái Anh mà thôi.

Lạp Lệ Sa: "Bệ hạ, thần thấy nên lệnh Đại tướng quân vương về U Châu."

Phác Thái Anh: "Ta vốn đang muốn tìm Đại tỷ nói chuyện, xem có thể mượn Đại tỷ phu hai trăm vạn lượng mà triều đình vừa giao cho được không, sau này ta sẽ trả lại cho hắn."

Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Quên đi. Tuy nhiên, chi phí quân đội của cả nước mới bốn trăm vạn lượng, lần này mời Đại tướng quân vương tới quá tốn kém."
Thấy Phác Thái Anh không lên tiếng, Lạp Lệ Sa chuyển chủ đề: "Còn có một chuyện, Đại tỷ và Đan Dương quận chúa có thể cùng quay về U Châu, nhưng Phúc nhi phải ở lại kinh thành."

Phác Thái Anh: "Ngươi muốn để Phúc nhi làm con tin sao? Chuyện này không tốt lắm..."

Lạp Lệ Sa: "Không có gì không tốt, nếu bệ hạ không làm bất cứ chuyện gì thì người bất an chính là Đại tướng quân vương phủ. Bệ hạ cứ việc đi tìm Đại tỷ, cứ nói...Ngọc Tiêu tới tuổi học vỡ lòng, mời nàng tìm giúp mấy con cháu thế gia trạc tuổi cùng đến Ngự Thư Phòng đọc sách, tránh cho Ngọc Tiêu một mình tịch mịch."

Phác Thái Anh: "Được, nghe theo ngươi."

Lạp Lệ Sa quay đầu, chỉ nhìn chằm chằm Phác Thái Anh mà không nói lời nào.

Sau mấy nhịp thở, gương mặt Phác Thái Anh càng ngày càng hồng, thần sắc cũng không được tự nhiên.
Phác Thái Anh gục đầu xuống, nàng cắn môi và lẩm bẩm nói: "Đang trong lúc quốc tang, không được..."

Lạp Lệ Sa vạn không ngờ Phác Thái Anh sẽ nói như vậy, nàng ngừng thở, biểu tình cũng trở nên mất tự nhiên.

Lạp Lệ Sa: "Thần...thực sự thì chỉ muốn hỏi xem lúc này bệ hạ có đói bụng không, tới canh giờ dùng bữa rồi."

Phác Thái Anh "A" một tiếng, nàng bụm mặt rồi xoay lưng qua.

Lạp Lệ Sa cũng cười, nhưng cười cười ánh mắt nàng lại có chút đau thương.

Lúc trước nàng giấu giếm thân phận là vì tình thế bất đắc dĩ, nhưng hiện giờ đại cục đã định, thực sự không nên giấu diếm nữa...

Chờ một chút nữa, chờ đến khi nàng dàn xếp xong Tiểu Điệp, giúp đỡ Thái Anh vượt qua cửa ải khó khăn này, nàng cũng sẽ đối mặt với những gì nên đối mặt.

---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#notag