Chương 233: Bướm đều đã bay chớ nên nghi kỵ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya, Phác Thái Anh hồi cung.

Mặc dù cửa cung đã đóng từ lâu, nhưng đế vương có thể đi ra ngoài bất cứ lúc nào mà không bị cản đường.

Phác Xu Nữ còn đang hôn mê, Phác Tố Nữ đã ở lại phủ chăm sóc nàng. Ngày mai là đại triều hội mười ngày diễn ra một lần, Phác Thái Anh không thể trì hoãn được.

Con dao găm cắm trong người Phác Xu Nữ đã được rút ra, nhưng ngự y bảo rằng Phác Xu Nữ vẫn chưa vượt qua thời kỳ nguy hiểm, tỷ lệ sống sót chưa đến ba phần. Nhìn thấy con dao găm hoàn toàn cắm vào người Nhị tỷ, nhìn thấy máu tươi phun ra và khuôn mặt trắng bệch của Nhị tỷ, Phác Thái Anh thực sự nổi giận.

Tỷ muội các nàng không ngốc, càng không tin cái gọi là "không cẩn thận".

Hơn nữa, Phác Tố Nữ hằng năm ở U Châu, nàng đã từng giao thiệp với các tướng sĩ, liếc mắt một cái liền nhận ra cán dao đâm vào bụng Nhị muội bị gãy, hướng này tuyệt đối là người khác đâm vào.

Phác Tố Nữ nhìn về phía Bách Hợp, trong mắt tràn đầy cảnh cáo: "Bản cung hỏi ngươi một lần nữa, rốt cuộc là ai làm điện hạ nhà ngươi bị thương?"

Phác Thái Anh đứng ở một bên, sắc mặt cũng không tốt.

Đầu gối Bách Hợp mềm nhũn, lập tức quỳ xuống đất. Tội khi quân không phải là thứ Bách Hợp có thể đảm đương nổi, nhưng nàng nhớ đến những gì chủ tử đã phân phó trước khi hôn mê, nàng cắn chặt răng và trả lời: "Nô tỳ cái gì cũng chưa thấy. Nô tỳ ở trong sân thì nghe tiếng động, khi tiến vào thì điện hạ đã... Nàng dặn dò nô tỳ đi gọi ngự y, nói là nàng không cẩn thận bị thương. Ngoài ra, nô tỳ không biết gì cả."

Phác Tố Nữ "ồ" một tiếng, hướng mắt về phía Tiểu Điệp - người vẫn luôn quỳ gối ở mép giường trông chừng Phác Xu Nữ.

Phác Tố Nữ: "Ngươi...lại đây."

Tiểu Điệp giống như không nghe thấy, vẫn không nhúc nhích.

Phác Tố Nữ: "Bản cung hỏi ngươi, rốt cuộc thì tại sao Nhị muội lại bị thương?"

Tiểu Điệp vẫn không nói một lời. Phác Tố Nữ có chút giận dữ, Phác Thái Anh thấy vậy thì nhẹ giọng hỏi Tiểu Điệp: "Tiểu Điệp, Nhị tỷ bị thương...là vì không cẩn thận sao?"

Tiểu Điệp im lặng một lúc lâu, cuối cùng mở miệng đáp: "Không phải."

Phác Tố Nữ: "Vậy là ngươi ám sát Nhị muội?"

Phác Thái Anh: "Đại tỷ..."

Phác Tố Nữ: "Bệ hạ, Nhị muội đang ngàn cân treo sợi tóc, người còn muốn bao che hung thủ hay sao?"

Phác Thái Anh: "Chúng ta cũng phải hỏi nàng xem, rốt cuộc là có nguyên nhân gì hay không?"

Tiểu Điệp cũng không quay đầu lại, chỉ đáp: "Để ta trông chừng nàng ấy, chờ nàng ấy tỉnh lại thì mặc cho các ngươi xử trí."


Phác Tố Nữ: "Trông chừng? Ngươi có tư cách gì ở bên cạnh nàng? Nhị muội đối đãi ngươi không tệ, thế nhưng ngươi dám làm ra chuyện lòng muông dạ thú thế này. Nếu Nhị muội xảy ra chuyện, xử lý ngươi là có thể đền bù được sao? Thế nào? Ngươi còn thấy chưa đủ, muốn đâm thêm một dao nữa à?"

Tiểu Điệp: "Không phải, ta chỉ muốn chờ nàng ấy tỉnh lại."

Phác Tố Nữ: "Bệ hạ, người cũng nghe rồi đó, ám sát hoàng thân quốc thích là tội gì?"

Phác Thái Anh: "Đại tỷ, Tiểu Điệp nàng là..."

Tuy Phác Thái Anh không hiểu vì sao Tiểu Điệp sẽ đối xử với Nhị tỷ như vậy, nhưng nàng không thể quên ánh mắt dịu dàng của Nhị tỷ khi nhắc đến Tiểu Điệp. Đoạn tình cảm này...hai nữ tử có thể bỏ qua thói đời để ở bên nhau đúng là chuyện không dễ. Lục Trọng Hành đã chết, sau này hai người sẽ không còn trở ngại. Tuy Phác Thái Anh cũng rất tức giận, nhưng nàng tôn trọng đoạn tình cảm này, huống hồ người trung thành và tận tâm như Bách Hợp cũng có nỗi niềm khó nói, như vậy tất cả đều chứng minh Nhị tỷ muốn bảo vệ Tiểu Điệp. Bằng không, cũng sẽ không kéo dài lâu như vậy mới đi báo cho nàng. Phác Thái Anh muốn chờ Phác Xu Nữ tỉnh lại rồi mới quyết định.
Phác Tố Nữ: "Bản cung mặc kệ nàng là ai, bệ hạ...hiện giờ tông thân của hoàng tộc có thể đếm trên đầu ngón tay, từ nhỏ bản cung đã nhìn Nhị muội trưởng thành. Nàng ta đã chính miệng thừa nhận, dù không xử lý nàng ta ngay tại chỗ thì cũng phải nhốt lại, không thể để nàng ta tiếp tục ở bên Nhị muội."

Phác Thái Anh: "Các ngươi đều lui xuống trước đi."

Bách Hợp và các ngự y lĩnh mệnh lui ra ngoài, Tiểu Điệp vẫn quỳ gối ở mép giường Phác Xu Nữ. Từ lúc ban đầu đến bây giờ đã mấy canh giờ trôi qua, nhưng tư thế của Tiểu Điệp căn bản không có thay đổi.

Phác Thái Anh cũng không có ép buộc Tiểu Điệp, nàng nói với Phác Tố Nữ: "Đại tỷ, Bách Hợp đã đi theo Nhị tỷ mười mấy năm, nàng đều nguyện ý giúp Tiểu Điệp thì nhất định là ý của Nhị tỷ. Huống hồ, ngươi và ta đều biết Tiểu Điệp là người bên gối Nhị tỷ, chúng ta xử lý Tiểu Điệp trong lúc Nhị tỷ hôn mê thì có phải không được ổn lắm không? Không bằng cho Tiểu Điệp đoái công chuộc tội, chờ Nhị tỷ bình an tỉnh lại rồi hẵng quyết định."
Phác Tố Nữ: "Là người bên gối nên bản cung mới vô cùng đau đớn! Nhị muội hôn nhân bất hạnh, đường tình chông gai, tên lòng lang dạ sói kia vừa chết thì lại có thêm một kẻ lòng muông dạ thú. Nhị muội thà vô danh vô hậu cũng muốn ở bên cạnh nàng ta, nhưng nàng ta thì sao? Người Nhị muội yêu thương và tín nhiệm nhất lại muốn gϊếŧ nàng, bệ hạ ngẫm lại chẳng lẽ không cảm thấy sởn tóc gáy sao? Tóm lại là phải nhốt nữ tử này lại, chuyện khác nói sau."

Phác Thái Anh: "Được, vậy thì nghe theo lời Đại tỷ. Người đâu!"

Thị vệ: "Vâng!"

Phác Thái Anh: "Áp giải Tiểu Điệp đến thiên lao Đại Lý tự, không cho dùng hình, nhốt lại là được."

Thị vệ: "Vâng!"

---

Phác Thái Anh thở dài một tiếng, giương mắt nhìn những ngôi sao trên trời, nàng cũng không biết mình làm vậy là đúng hay sai. Tiểu Điệp bị thị vệ kéo đi, bởi vì quỳ quá lâu nên chân nàng cứng đờ. Nàng không có cãi cọ, càng không có giãy giụa, cứ cúi đầu im lặng rời đi như thế. Nói thật, Phác Thái Anh không đành lòng.
Nhưng lời của Đại tỷ đã chạm đúng tâm khảm của Phác Thái Anh: Người như các nàng, sợ nhất là không hề phòng bị người bên gối, vậy mà người kia lại có dị tâm.

Người khác muốn đụng tới một sợi tóc các nàng đều là chuyện khó, nhưng tổn thương do người bên gối gây ra cho các nàng có thể nói là chí mạng.

Phác Thái Anh thở dài: Cũng không biết đến tột cùng Nhị tỷ và Tiểu Điệp đã xảy ra chuyện gì, cứ tạm thời như vậy đi, tất cả phải chờ đến khi Nhị tỷ tỉnh lại thì mới tính tiếp.

Nghĩ đến đây, Phác Thái Anh vẫn cảm thấy vui mừng: Ít nhất nàng và Lạp Lệ Sa sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Nàng có thể giao tất cả cho Lạp Lệ Sa tới bảo hộ.


Khi quay về Cam Tuyền cung, cung tì nói cho Phác Thái Anh: "Đại cung đã lệnh cung tì tới vài lần."

Phác Thái Anh xem giờ bằng đồng hồ cát, hơn một canh giờ nữa thì nàng phải vào triều sớm. Hơn nữa, nói không chừng lúc này Lạp Lệ Sa đã ngủ.
Phác Thái Anh viết một phong thư và lệnh Trần Truyện Tự đưa đến Thừa Triêu cung, nhưng nàng không hề nhắc đến những gì xảy ra hôm nay. Không biết vì sao Phác Thái Anh theo bản năng có chút mâu thuẫn, nàng không muốn Lạp Lệ Sa biết chuyện này.

Lạp Lệ Sa cũng không có ngủ, sau khi đọc lá thư của Phác Thái Anh, nàng càng cảm thấy nghi ngờ.

Lạp Lệ Sa không nói gì thêm, chỉ đưa cho Trần Truyện Tự mấy món đồ chơi hôm nay nàng ở ngoài cung mua được: "Phiền Trần công công chuyển những thứ này cho bệ hạ, hôm nay ta xuất cung đi dạo, thuận tiện mua vài món ở bên đường."

Trần Truyện Tự: "Vâng, hôm nay bệ hạ có truyền khẩu dụ, sau này đại cung có thể tùy ý xuất cung."

Lòng Lạp Lệ Sa ấm áp: "Đa tạ bệ hạ."

Trần Truyện Tự: "Vậy thì nô tài đi về trước, đại cung nghỉ ngơi sớm một chút."
---

Giờ ngọ hôm sau, Phác Thái Anh hạ triều liền nghe Thu Cúc bẩm báo: "Đại cung tới."

Phác Thái Anh: "Đã biết, trẫm thay quần áo xong sẽ đến ngay."

Thu Cúc: "Vâng."

Lòng Phác Thái Anh trầm xuống: Trực giác của nữ nhân nói cho nàng: Lần này Lạp Lệ Sa tới không phải vì đến thăm nàng, mà là vì muốn tìm hiểu tin tức về Chước Hoa công chúa phủ, nói đúng hơn..là dò hỏi tình hình của Tiểu Điệp.

Cho tới nay, Phác Thái Anh đều có cảm giác, mối quan hệ giữa Lạp Lệ Sa và Tiểu Điệp rất đặc biệt. Phác Thái Anh cũng không nói được đây là loại tình cảm gì. Hơn nữa, nàng quan sát thấy Lạp Lệ Sa đối đãi Tiểu Điệp cũng rất bình thường, thậm chí chưa bao giờ chủ động dò hỏi, mặt ngoài thì thoạt nhìn hai người đã là người lạ, nhưng không biết vì sao Phác Thái Anh luôn cảm thấy hai người nhất định còn có gì đó.
Chẳng lẽ là bởi vì Ngọc Tiêu? Tiểu Điệp là sinh mẫu của Ngọc Tiêu, Lạp Lệ Sa thương Ngọc Tiêu nên yêu ai yêu cả đường đi, vì thế cũng chừa lại một vị trí nhỏ trong lòng cho Tiểu Điệp, chỉ là Lạp Lệ Sa ngại nàng đứng giữa nên mới không thể hiện ra?

Phác Thái Anh đổi sang thường phục, đi vào chủ điện, Lạp Lệ Sa đang chờ ở đó.

Phác Thái Anh: "Đã dùng ngọ thiện chưa?"

Lạp Lệ Sa: "Chưa."

Phác Thái Anh: "Vậy cùng nhau dùng đi."

Lạp Lệ Sa: "Được."

Đi vào ngự thiện thính, hai người yên lặng dùng cơm. Lòng Phác Thái Anh có chút chờ mong, hy vọng chuyện này chỉ là nàng suy nghĩ nhiều, nếu hôm nay Lạp Lệ Sa không hỏi tới chuyện này thì chỉ trách nàng đa tâm.

Lạp Lệ Sa vẫn luôn âm thầm quan sát thần sắc của Phác Thái Anh, nhưng Phác Thái Anh không còn là thiếu nữ ngày xưa, hiện giờ mặc dù là Lạp Lệ Sa thì cũng rất khó tìm kiếm manh mối từ chỗ Phác Thái Anh.
Dùng bữa được một nửa, sự quan tâm Lạp Lệ Sa dành cho Tiểu Điệp đã chiến thắng sự cẩn thận, nàng buông đũa và hỏi: "Sao hôm qua bệ hạ hồi cung muộn vậy?"

Lòng Phác Thái Anh trầm xuống, nàng siết chặt chiếc đũa, nhìn Lạp Lệ Sa mà không nói lời nào.

Lạp Lệ Sa: "Bệ hạ?"

Phác Thái Anh: "Hôm qua ngươi xuất cung đi đâu?"

Lạp Lệ Sa giật mình, trả lời: "Thần đi dạo trong chợ ở phố Đông Tứ, thuận tiện mua một ít món đồ chơi. Bệ hạ có thích không?"

Phác Thái Anh: "Thích."

Phác Thái Anh dời mắt, tiếp tục ăn cơm. Hành động này càng khiến Lạp Lệ Sa cảm thấy bất an, nhưng thái độ đối phương kiên quyết như vậy, Lạp Lệ Sa biết mình không nên hỏi lại.

Phác Thái Anh bận rộn chính vụ, Lạp Lệ Sa làm bạn với nàng một lát liền hồi cung. Lạp Lệ Sa đi vào thư phòng, gọi Tiền Thông tới: "Ngươi xuất cung tìm tới người hôm qua, hỏi xem ngày hôm qua có ai ra vào Chước Hoa công chúa phủ."
Tiền Thông: "Vâng."

Sau khi Lạp Lệ Sa rời đi, Phác Thái Anh ngồi ở sau ngự án, thật lâu sau vẫn không nói gì. Hành động của Lạp Lệ Sa đã chứng minh suy nghĩ của nàng, tuy rằng sớm có dự cảm, nhưng nàng không tránh khỏi khổ sở: Sự tồn tại của Ngọc Tiêu là chuyện không thể thay đổi, chẳng lẽ nàng đối đãi Ngọc Tiêu không tốt sao? Hay là nói, cả đời này nàng sẽ không bao giờ có được toàn bộ trái tim Lạp Lệ Sa?

Sự ghen tuông bùng cháy trong lòng Phác Thái Anh, nhiều năm qua nàng mới hiểu được: Thì ra tha thứ không phải là một việc dễ dàng. Tuy nàng có thể không truy cứu quá khứ của Tiểu Điệp và Lạp Lệ Sa, nhưng nàng không thể chấp nhận chuyện lòng Lạp Lệ Sa còn có người khác.

Phác Thái Anh: "Trần Truyện Tự."

Trần Truyện Tự: "Có nô tài."

Phác Thái Anh: "Ngươi đến cửa cung hỏi xem, hôm nay có ai trong Thừa Triêu cung xuất cung hay không."
Trần Truyện Tự: "Tuân chỉ."

Tiền Thông cầm lệnh bài của Lạp Lệ Sa và thuận lợi xuất cung. Hắn đi tới cứ điểm của Tứ Phương tiền trang ở kinh thành. Tứ Phương tiền trang có một đám thám vệ ngụy trang làm ăn mày, bọn họ lẩn trốn ở khắp nơi.

Tuy Chước Hoa công chúa phủ có Tuần Phòng doanh tuần tra, nhưng đối với những người ăn xin đáng thương này, chỉ cần không ngủ ở trước cửa chính thì phần lớn thị vệ tuần tra sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt. Hơn nữa, ngày thường Phác Xu Nữ cũng sẽ mệnh hạ nhân nấu cháo hay mang bánh bao cho những người ăn xin bên đường, cho nên con phố ở Chước Hoa công chúa phủ là nơi có nhiều ăn xin nhất.

Nhưng phần lớn bọn họ cách rất xa cửa chính, hoặc là núp trong cái ngõ âm u nào đó.

Tiền Thông rất nhanh nghe được: Sau giờ ngọ hôm qua, có một chiếc xe ngựa vô cùng sang trọng tới Chước Hoa công chúa phủ. Bọn thị vệ phong tỏa con phố nên không biết là người phương nào, đại để là vào canh hai, có vài tên thị vệ kéo một vị nữ tử đi ra từ cửa sau Chước Hoa công chúa phủ, trời quá tối nên không thấy rõ bộ dạng nàng ta thế nào.
Bên kia, Trần Truyện Tự cũng nghe thị vệ ở cửa cung bẩm báo: Nửa canh giờ trước có một người cầm lệnh bài của Lạp Lệ Sa xuất cung.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#notag